Minh Lãm thấy cô chịu nói chuyện thì cũng đỡ lo hơn khi nãy anh nghe chị Linh Chi nói Ngọc Lam có vẻ không vui, anh còn cúi xuống ngửi ngửi
người của cô hỏi:
- Mà nay em chưa tắm đúng không?
Ngọc Lam tiện chân giơ lên định đá vào bụng anh nhưng anh lại chộp được hai tay còn không ngại sờ mó nắn bóp nói:
- Con gái gì mà hung dữ thế,thì anh thấy em bốc mùi thì nói vậy thôi.
Cô bị anh trêu chọc liền rút chân về nhưng anh lại nhanh tay giữ lại nên cô hậm hực trả treo:
- Có mùi thì buông chân người ta ra còn cầm làm cái gì,tại sao bây giờ em mới thấy anh nhây và lầy như vậy chứ? Khác hẳn với cái mặt cau có lạnh
tanh trước đây, thôi em không giỡn với anh đâu anh mau đi nấu cháo cho
em ăn đi em đói lắm rồi.
Minh Lãm đặt chân cô lên giường rồi tiện hôn lên má cô mặt gian gian nói:
- Nay em giỏi nhỉ dám ra lệnh cho anh như một bà tướng nhưng anh sẽ đi
nấu cháo ngay cho em ăn nhưng đổi lại đến đêm em phải để anh ăn em đấy.
Ngọc Lam với lấy cái gối đầu giường ném vào anh quát:
- Anh có thôi đi không …người gì mà lúc nào cũng nghĩ đến chuyện không
đúng đắn đên tối như vậy hả? Thật sự em không biết anh có bị ai nhập
không nữa?
Hai người họ trải qua những ngày tết quấn quýt với
nhau không rời mặc dù Ngọc Lam vẫn mang trong lòng khúc mắc bởi những
câu nói có tính sát thương cao của anh nhưng ai bảo cô là người yêu anh
nhiều như vậy làm gì? Người ta vẫn thường nói ai yêu đối phương nhiều
hơn thì kẻ ấy sẽ chịu đau khổ nhiều hơn nhưng con tim của cô lại không
chịu nghe lời bởi chính cô đã kiểm chứng rằng trái tim của cô chỉ đập
rộn ràng khi nhìn thấy anh và anh sau cái đêm giao thừa phát sinh quan
hệ thì anh lại rất thích bám người,cô ở đâu thì anh sẽ kè kè ở bên để
nắm tay hay sẽ dành cho cô một nụ hôn nhanh đến nỗi cô còn chưa kịp cảm
nhận.
Ngày mai là tất cả người nhà của quân nhân đến ở dịp tết
đều sẽ rời đây và trở về nhà nên không khí toàn bộ các phòng đều khá
trầm lắng không còn tiếng nói cười như những ngày trước,Ngọc Lam sau khi gấp quần áo thu xếp hành lí của mình xong đi ra ngoài phòng khách không thấy Minh Lãm đâu thì đi ra ngoài tìm.Bước chân của cô dần chậm lại
đứng sau gốc cây bàng to lớn bằng ba người ôm giữa sân thì nghe anh Quân Minh hỏi Minh Lãm:
- Ngày mai cô vợ nhỏ về rồi chú em có buồn không?
Ngọc Lam nghe thấy tiếng thở dài của anh rồi giọng anh cất lên:
- Với em hiện tại lấy sự nghiệp đặt lên ưu tiên hàng đầu nên chuyện vợ con sẽ không có trong kế hoạch của em.
Anh Quân Minh vỗ vai Minh Lãm hỏi thêm:
- Chú em cứ nói vậy chứ,anh thấy hai vợ chồng chú dính nhau như sam kiểu gì lần này vợ chú cũng dính bầu là cái chắc.
Minh Lãm trầm ngâm vài giây rồi nói:
- Chỗ anh em thân thiết em cũng nói thật với anh khi em và cô ấy thân mật chỉ có đêm giao thừa là em không kiềm chế được nên có lỡ thôi còn những lần sau thì em có kinh nghiệm biết dừng đúng lúc vì vậy xác xuất cô ấy
mang thai cũng không lớn lắm mà căn bản là em cũng chưa muốn có con bây
giờ bởi nếu có con ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của em
trong khi thực hiện nhiệm vụ được giao.Nói tóm lại, em sẽ không để Ngọc
Lam mang thai con của em lúc này.
Lại một lần nữa tình cờ cô được nghe thêm những suy nghĩ và quyết định của anh về cô khiến cho Ngọc Lam triệt để chết tâm với ý định ban đầu khi đến đây sẽ dùng mọi cách để
anh có cái nhìn khác về cô để rồi dần dần anh sẽ hiểu và yêu thương cô
nhưng cô là bị hoang tưởng nặng quá rồi.Anh và cô đã trải qua những đêm
mặn nồng vậy mà trong kế hoạch tương lai của anh không hề có cô và kể cả lỡ như cô mang thai con của anh thì đó cũng là điều anh không muốn,
Ngọc Lam không ngờ anh lại xem cô thấp hèn khi tự nguyện trao cả tình
yêu và thân xác cho anh nên cô không đáng làm mẹ của con anh sao?
Cô đứng bất động sau gốc cây cứ vậy ngây ngốc không biết bao lâu mà trong
dãy phòng nghỉ của các gia đình chẳng còn phòng nào để điện sáng thì cô
mới lững thững trở về phòng nhìn thấy Minh Lãm đang đi lại trước cửa vừa nhìn thấy cô liền hỏi:
- Nãy giờ em ở đâu anh tìm không thấy? Ngày mai em về rồi nên đi nghỉ sớm mà chắc mai anh không tiễn em được vì có nhiệm vụ rồi.
Ngọc Lam nhìn thấy người đàn ông cô yêu đang đứng trước mặt mà chết tâm, cô
không hiểu vì sao mình lại yêu anh nhiều đến vậy để rồi đến khi anh cứa
vào tim cô bằng những nhát dao vô hình thì nó lại đau quá.Dù tim cô rất
đau nhưng lại vẫn không buông bỏ được tình yêu mà cô dành cả thanh xuân
để yêu anh,khi cả hai vừa vào phòng anh đóng cửa xong thì Ngọc Lam với
tay tắt công tắc điện rồi xoay người kiễng chân lên hôn anh cuồng nhiệt. Kể từ hôm hai người thân thiết toàn anh chủ động đòi hỏi cô nhưng đêm
nay là đêm cuối hai người được ở cùng nhau và có thể sẽ phải mất vài năm nữa khi anh hoàn thành được mục tiêu thăng chức đề ra thì anh mới trở
về nhà và giải quyết luôn cái việc ước hẹn năm năm sẽ giải trừ cuộc hôn
nhân này rồi cô cũng sẽ trở thành cô dâu được thanh lý nên cô một lần
nhắm mắt vứt bỏ hết lòng tự trọng của mình mà quấn quýt anh đêm nay.
Vì chênh lệch chiều cao cho dù cô đã kiễng chân thì nụ hôn với anh cũng
chỉ chạm môi chứ không thể hôn nồng nhiệt được mà anh cảm nhận được cô
đang phấn khích muốn thân thiết cùng anh nên anh dùng cánh tay lực lưỡng bế cô để cô kẹp người vào eo của anh rồi anh đáp lại nụ hôn của cô đầy
nhiệt tình. Khi hai người họ đã hôn đủ anh vừa bế cô vừa đi về phía
giường rồi lăn lộn suốt đêm nhưng cái mà Ngọc Lam để ý thì đúng như lời
anh nói cho dù hai người đang rất máu lửa cuồng nhiệt thì anh cũng dừng
lại cho ra ngoài đúng lúc.
Sau cuộc hoan ái Ngọc Lam tham lam
muốn một lần được nằm ngủ trong lòng anh để anh sưởi ấm cho cô và cô sẽ
mãi ghi nhớ giây phút cô được ở gần anh như vậy, vì có lẽ đây cũng sẽ là lần cuối cùng hai người họ thân mật trước khi kết thúc năm năm cô làm
vợ hờ của anh, bàn tay cô đưa lên mặt anh sờ trán,mắt, mũi rồi cả miệng
anh nói:
- Có phải sau đêm nay chúng ta sẽ trở thành hai người xa lạ như trước đây không anh?
Chính bản thân Minh Lãm cũng không biết mình muốn gì bởi việc hai người họ
xảy ra quan hệ lại không có trong dự tính của anh,sau đám cưới anh đã
nói thẳng sẽ không bao giờ động vào Ngọc Lam và khi trở về đơn vị đã suy nghĩ rất nhiều về tình yêu anh dành cho Ngọc Lan có lẽ cũng chẳng đủ
lớn đến nỗi anh phải đánh đổi mọi thứ nên anh sẽ không chọn hai chị em
cô ta làm vợ.Đợi sau khi sự nghiệp đã ổn định nhất định anh sẽ có nhiều
sự lựa chọn để lấy được người con gái tốt xứng đáng với anh hơn nhưng
chỉ sau vài tuần ở chung với Ngọc Lam anh lại nhận ra cô gái này có rất
nhiều đức tính tốt như không ngại khó ngại khổ việc gì cũng làm được kể
cả chăm sóc người mẹ bị liệt của anh cô cũng không từ chối,rồi cả việc
cô rất quý con nít nữa nên anh hình như đã có chút gì đó yêu thương cô
rồi thì phải.