Sở Kỳ Thu không ngờ là Phong Cửu Viễn lại giới thiệu như vậy.
Trong lúc vội vàng, cậu vô tình chạm vào nút khóa màn hình trên đỉnh điện
thoại và phải mở khóa lại, ai mà ngờ mạng game lại bị ngắt. Cuối cùng
phải vất vả một lúc mới đăng nhập lại được.
Trong chớp mắt, trong micro của Phong Cửu Viễn chỉ có tiếng thở dài trầm tĩnh. Ngôn Minh
không nói nữa, một lúc sau vang lên một tiếng "rầm" và mọi người đều
nghe thấy tiếng cửa ở phía bên Phong Cửu Viễn đóng lại.
"Sao cậu
chết rồi!" Anh Đằng nhìn Sở Kỳ Thu ngã xuống đất bên ngoài bo, quát:
"Chạy bo, chạy bo, cậu đứng đó bất động là sao vậy?"
Chẳng bao lâu, Nãi Hinh ở bên kia ngọn đồi cũng ngã xuống trong làn đạn, sương máu bốc lên, cô biến thành một chiếc hộp gỗ.
Anh Đằng vỗ bàn: "Nãi Hinh, có được hay không hả? Sao lại cũng chết rồi?"
Nãi Hinh cũng không quá coi trọng: "Ai nha, ầm ĩ cái gì? Ngoài ý muốn bị phục kích, lần sau tôi sẽ cẩn thận."
Phong Cửu Viễn đã lâu không thấy động tĩnh đã quay trở lại: "Được rồi đồng
đội, ta đã trở lại... ồ, xảy ra chuyện gì vậy? Hiện tại chỉ còn lại Đằng ca xông vào chiến đấu thôi sao."
Đội bốn người gần như bị xóa
sổ. Hệ thống hiển thị còn 20 người còn sống. Hiện tại phải dựa vào tay
nghề cao của Đằng ca để vượt qua trận chung kết, có lẽ họ sẽ có thể ăn
gà.
"Quên đi, chơi một mình chán quá, chúng ta bắt đầu ván mới đi." Anh Đằng ném một quả lựu đạn lên trên đầu hắn tự sát.
Sở Kỳ Thu ngơ ngác nhìn giao diện tải game ở cuối trò chơi. Mất hồi lâu,
cậu mới lấy hết can đảm mở miệng: "Vừa rồi Ngôn Minh có nói gì không?"
Phong Cửu Viễn: "Không nói gì, trợ lý của hắn gọi hắn ra ngoài rồi."
"Đáng tiếc, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng có thể nhìn thấy tư thế hiên ngang oai
hùng của Ngôn Minh trong trò chơi. Nào, chúng ta chơi lại lần nữa." Anh
Đằng hỏi Phong Cửu Viễn: "Khi nào thì bắt đầu phát sóng trực tiếp?"
"Chậc chậc, suýt chút nữa quên mất việc này. Cảm ơn đã nhắc nhở - còn khoảng
gần nửa tiếng nữa, không đủ thời gian để chơi ván mới. Tôi rút lui
trước, lần sau chúng ta hẹn chơi tiếp."
Nói xong, Phong Cửu Viễn
rời khỏi trò chơi. Nhìn đồng đội lần lượt rời đi, Nãi Hinh cũng không
muốn chơi nữa: "Tôi đói, muốn tìm thứ gì đó để ăn."
"Được rồi, vậy tôi đi ngủ đây, các cậu từ từ trò chuyện, hẹn hò vui vẻ nhé." Anh Đằng cười tắt micro.
Trong phòng người đi trà đã nguội, Sở Kỳ Thu trong nháy mắt đã trở thành đội
trưởng. Nãi Hinh hỏi hắn: "Anh có muốn đi nhà hàng bên kia ăn chút gì
không?"
"Được, đi nào."
Hai người tìm một chiếc bàn vuông
dựa vào tường trong nhà hàng, ngồi đối diện nhau, từ đầu đến cuối, ánh
mắt Nãi Hinh không hề rời khỏi màn hình điện thoại, như thể đồ vật xung
quanh chẳng khác gì không khí.
Trong lúc chờ đồ ăn được bưng ra,
cô đột nhiên cười khúc khích, vừa cười vừa đưa điện thoại cho Sở Kỳ Thu
xem: "Số 3, cậu có biết người này không?"
Sau khi bỏ game, cô ấy vẫn tiếp tục gọi anh là "số 3", chứng tỏ thực sự không hề nhớ tên của cậu.
Trên màn hình là một bức ảnh được chỉnh sửa kỹ càng, trong đó có cậu bé ăn
mặc rất thời trang. Lông mày thẳng, mũi thẳng, trang điểm sửa đổi một
chút nhìn giống như con lai, cả người toát lên sức sống trẻ trung. Dù
mặc quần ống rộng nhưng đôi chân trông vẫn thẳng và thon thả nên chắc là phía hậu kỳ đã phải cố gắng rất nhiều.
"Tôi không biết." Sở Kỳ Thu liếc nhìn thêm vài lần, xác định mình chưa từng gặp qua: "Anh ta là ai?"
Với một cú bấm ngón tay của Nãi Hinh, bức ảnh lấp đầy màn hình đã trở lại vị trí ban đầu. Bức ảnh đến từ một weibo——
Mẹ của Vu Tín: Sau khi xếp hàng từ đêm đến sáng, cuối cùng tôi cũng đợi được đến khi con trai tôi đi làm!
"Thì ra là cậu ấy." Sở Kỳ Thu tự hỏi chuyện này có gì buồn cười đến thế. Có thể khiến Nãi Hinh cười mãi không ngừng.
"Fan của cậu ta thật đáng thương." Dù vậy, giọng điệu của Nãi Hinh không hề
lộ ra chút đồng cảm nào mà giống như chế nhạo hơn, "Nếu họ biết thần
tượng coi họ là đau khổ thì họ sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Có thể tiếp tục
làm fan được không?"
Vu Tín đã rất bất đắc dĩ sau khi biết rằng
fanmeeting được tiến hành, thậm chí còn phàn nàn với Phong Cửu Viễn
trong trò chơi. Sở Kỳ Thu lúc này mới ý thức được, không phải lúc đó Nãi Hinh không nghe thấy, mà là giả vờ như không nghe thấy.
"Bọn họ
có thể không muốn biết Vu Tín đang nghĩ gì." Sở Kỳ xem loạt tweet lại
trên bài đăng trên weibo, "Chúng ta đều là người bình thường, khoảng
cách tạo nên vẻ đẹp."
"Họ hiểu rằng 'khoảng cách mang lại vẻ
đẹp', nhưng đó chỉ là lời giải thích khi không có tiền mà." Nãi Hinh
cười khẩy, tiếng cười của cô mang theo chút khinh thường, "Trong nhóm Vu Tín có một cậu bé khá nổi tiếng, tên cậu ta là gì nhỉ? Tỉ muội của tôi
đặc biết thích cậu ấy... Cậu ấy đang đi theo con đường nãi cẩu thuần
khiết, bên ngoài lại có tin đồn rất đáng kinh ngạc rằng cậu ấy coi tiền
như rác, lần trước, một người chị em của tôi đã thưởng cho anh ấy một
món quà trị giá nửa triệu nhân dân tệ trong phòng phát sóng trực tiếp
của anh ấy, sau đó còn tiếp tục bổ sung thêm. Cô ấy còn hỏi thông tin
liên lạc của cậu ấy và muốn mời cậu ấy đi ăn tối, cuối cùng thì sao, còn không phải như phát điên mà chạy đến sao. Mọi sự ngây thơ trong làng
giải trí đều là nhảm nhí."
Khu vườn bên ngoài nhà hàng tràn ngập
ánh nắng, thời gian trôi qua, ánh nắng dần dần di chuyển đến góc bàn
vuông của họ. Ánh sáng chói lóa này khiến Sở Kỳ Thu cảm thấy buồn ngủ.
Mỗi năm một lần, thời tiết mùa thu đã đến.
Anh thầm nghĩ nếu
Phong Cửu Viễn còn ở đây thì tốt biết mấy. Phong Cửu Viễn thích nghe
những chuyện bát quái này đến mức bạn có thể tưởng tượng ra đôi mắt lấp
lánh đầy sao của anh ấy khi nghe qua màn hình. Anh ấy chắc chắn sẽ là
một người lắng nghe đầy đủ tiêu chuẩn và đưa ra những tương tác, phản
hồi kịp thời cho Nãi Hinh.
Nãi Hinh vẫn lắc đầu thở dài: "Chậc chậc, có ít nhất mấy chục fan chuyển tiếp nói đợi cậu ta cả đêm, thật đáng thương."
Sở Kỳ Thu không cảm thấy người hâm mộ đáng thương, người mà hầu hết người
hâm mộ theo đuổi chính là người ở dưới ánh đèn sân khấu kia, họ bị mê
hoặc. Lớp vỏ hoàn mĩ bên ngoài bị tan vỡ không quan trọng, họ có thể tìm cái khác để thay thế. Giống như Phong Cửu Viễn nói, ngành công nghiệp
thần tượng đang mở rộng, có rất nhiều thần tượng trẻ được ra mắt, người
hâm mọ có rất nhiều lựa chọn khác nhau.
"Nhưng không phải ngôi
sao nào cũng có thể mua được với nửa triệu nhân dân tệ. Một người chị em khác của tôi -" Nãi Hinh thao thao bất tuyệt không ngừng kể về những
chiến công vẻ vang của bạn bè mình, cô không biết mình đã tìm thấy nhiều người bạn theo đuổi ngôi sao như vậy ở đâu, "Cô ấy đã từng bỏ rất nhiều tiền để mua quà cho Phong Cửu Viễn, nhưng tất cả đều được Phong Cửu
Viễn trả lại, trong món quà còn có lời nhắn của Phong Cửu Viễn: Cảm ơn
sự ủng hộ của bạn, và hoan nghênh các bạn mua vé buổi hòa nhạc của tôi.
Người chị em đó của tôi khóc không ra nước mắt."
Sở Kỳ Thu nhận xét: "Có lẽ Phong Cửu Viễn trân trọng lòng yêu thích của người hâm mộ."
"Còn có một người khác, so với Phong Cửu Viễn càng khó tin hơn. Cô ấy thông
qua một đường đặc biệt tìm được thông tin liên lạc của Ngôn Minh, hỏi
hắn có thể cho hắn một triệu và đổi lấy một bữa cơm được không, có ai mà ngờ, Ngôn Minh lại đồng ý."
Sở Kỳ Thu kinh ngạc: "Đồng ý?"
" Đừng vội, tôi còn chưa nói xong, chuyện này rất buồn cười, đợi tôi thấm giọng rồi nói tiếp." Nãi Hinh cúi đầu uống hai ngụm cà phê. " Ngôn Minh đáp ứng nhưng với một điều kiện là địa điểm sẽ do anh ấy chọn. Sau đó
anh ấy kéo chị em tốt của tôi đi ăn tiệc tối từ thiện do Quỹ Phụ nữ và
Trẻ em tổ chức, ngồi trên ghế chưa kịp ấm mông đã bị Ngôn Minh làm cho
quẹt thẻ quyên góp tiền vào tài khoản từ thiện. Anh nói có buồn cười hay không, ban đầu cô ấy ăn mặc để có một đêm xuân, nhưng kết quả là được
các vị lãnh đạo khen ngợi là bồ tát sống. Sau đó, những đứa trẻ nhận
được quyên góp từng người viết thư cảm ơn gửi đến cô ấy. Họ khen ngợi cô ấy vì vẻ đẹp và trái tim nhân hậu. Chuyện này làm tôi cười đến mức sống dở chết dở."
Miêu tả của đối phương đặc biệt sống động, trong
đầu Sở Kỳ Thu dường như có thể lập tức phác họa ra hình ảnh Ngôn Minh
nhìn chằm chằm người khác chuyển tiền: "Tài khoản từ thiện..."
Khổ công cho anh ấy nghĩ ra được cách này.
"Chuyện này đã xảy ra mấy năm trước. Những năm đầu, đầu óc Ngôn Minh rất sáng
suốt, bây giờ anh ấy đã trầm ổn hơn rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nghe
chuyện tương tự như vậy. Nếu một ngày nào đó anh nghe thấy Ngôn Minh ăn
cơm với kẻ nào coi tiền như rác, nhất định phải nói với tôi, chia sẻ câu chuyện vui, hài hước này cho tôi một chút."
Đúng lúc này, trên
thanh thông báo của điện thoại di động nhận được một tin nhắn mới. Sở Kỳ Thu cầm lấy, phát hiện là của Yến Minh.
"Hai ngày này cậu có rảnh không?"
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Sở Kỳ Thu nghiêng màn hình đến một góc độ mà Nãi Hinh không nhìn thấy.
Cậu trả lời: Tôi rảnh.
Ngôn Minh: Cùng nhau ăn cơm đi.
Cậu im lặng vài giây, cố gắng rũ bỏ hình ảnh buổi từ thiện trong đầu.
Sở Kỳ Thu: Được. Khi nào?
Ngôn Minh: Sau khi công việc buổi trưa kết thúc tôi có thời gian rảnh.
Sở Kỳ Thu: Vậy tôi đi đón thầy. Thầy ở đâu?
Ngôn Minh:? Bây giờ sao?
Sở Kỳ Thu: Đúng vậy.
Ngôn Minh gửi địa chỉ cho cậu.
Bên kia Nãi Hinh nói: " Anh đang làm gì vậy? Đang chơi game à? Kéo tôi chơi cùng đi. Ở đây chán quá..."
"Chúng ta rời khỏi đây thôi." Sở Kỳ Thu đề nghị, "Nếu chúng ta cùng nhau rời
khỏi đây, người lớn sẽ không trách chúng ta về sớm đâu."
Ánh mắt
Nãi Hinh lóe lên, cô lập tức đồng ý: "Thật thông minh, nếu chúng ta đồng thời rời đi, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta ra ngoài bồi dưỡng quan hệ!"
Nói xong, Nãi Hinh gửi tin nhắn cho bố, một lúc sau cô mới vui vẻ nói: "Được, bọn họ đã đồng ý rồi. Đi thôi."
Hai người chia tay nhau ở cổng, Sở Kỳ Thu về nhà và lấy ô tô rời đi. Khi
đến nơi làm việc của Ngôn Minh, đối phương vẫn còn ở trong phòng phát
sóng trực tiếp. Vì vậy cậu chỉ đơn giản đậu xe trong gara yên tĩnh và
xem truyền hình trực tiếp.
MC phòng phát sóng trực tiếp vẫn là
người dẫn chương trình lần trước, hôm nay cô xuất hiện trong bộ váy màu
đỏ, đặc biệt mang tính lễ hội. Lần này Ngôn Minh không mang ra thứ gì có chữ "Sở" như lần trước nữa, khiến người ta rất yên tâm.
Sở Kỳ
Thu xem tra điện thoại di động một hồi, vô tình thấy có một tin tức lớn
nổ ra, nó liên quan đến Lộc đạo, ân sư của Ngôn Minh.
Đạo diễn
Lộc là một đạo diễn nổi tiếng quốc tế, đã chia sẻ một video khiêu dâm
trên nền tảng công cộng weibo, tuy đã bị xóa ngay lập tức nhưng đã được
các cư dân mạng có kỹ năng thần sầu chụp lại. Cuối cùng, tin tức này
ngày càng trở nên phổ biến, và dù có bị xóa bao nhiêu đi chăng nữa, nó
cũng không thể cưỡng lại sự tò mò ngày càng tăng nhanh của cư dân mạng.
Đạo diễn Lộc đành phải đăng một bài mới lên weibo giải thích: Mọi người,
vừa rồi máy tính của tôi bị nhiễm virus, tài khoản weibo của tôi cũng bị hack. Bài đăng trên weibo trước đó chắc chắn không phải do tôi đăng, vì một môi trường mạng xanh và hài hòa, mong mọi người đừng lan truyền
đoạn video bất hợp pháp đó nữa. Cảm ơn!
Cư dân mạng xem náo nhiệt tự nhiên không thể tin được.
"Lộc đạo, chúng tôi đều hiểu đây là nhu cầu bình thường của nam nhân, chúng tôi nhìn thấu nhưng không nói ra."
"Haha, lần nào cũng vậy. Nhân vật của công chúng luôn nói rằng tài khoản của họ đã bị hack."
"Hàng tháng đều có người nổi tiếng bị hack tài khoản. Thật là trùng hợp."
Sở Kỳ Thu không tin rằng tài khoản đã bị đánh cắp, đây giống như một lời giải thích tạm thời để minh oan hơn.
Ngôn Minh đã tan làm rồi. Anh tìm thấy vị trí hiện tại của Sở Kỳ Thu dựa trên địa chỉ gara mà Sở Kỳ Thu đã gửi cho anh.
Nhìn thấy Ngôn Minh chậm rãi đi về phía mình, ngồi ở ghế phụ, Sở Kỳ Thu hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Đối phương tiến tới, thậm chí còn không thèm tẩy trang, sắc mặt so với cổ trắng hơn một vòng.
Ngôn Minh không có vấn đề gì: " Cậu thì sao, muốn ăn gì?"
Sở Kỳ Thu: "Chúng ta đi ăn hamburger đi. Tôi biết một nhà hàng được đánh gia rất tốt, ở gần ngay khu nhà thầy ở.
"Được." Ngôn Minh thắt dây an toàn.
Sở Khải Thu do dự hồi lâu, nhưng vẫn quyết định nhắc nhở Ngôn Minh: "Đúng rồi thầy Ngôn, Lộc đạo vửa xảy ra chút chuyện."
Ngôn Minh kinh ngạc: "Cái gì?"
"Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, thầy xem hotsearch một chút..."
Ngôn Minh từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhìn một hồi: "Tài khoản của anh ấy bị hack rồi." Người cũng dần thả lỏng.
Sở Kỳ Thu tò mò hỏi tại sao anh lại chắc chắn như vậy: "Tài khoản của Lộc đạo thật sự bị hack à?"
Ngôn Minh: "Thật ra Lộc đạo thường khá bận rộn, bản thân cũng không sử dụng
những mạng xã hội này. Ngay cả WeChat dùng để làm việc cũng do trợ lý
quản lý. Nếu là lỗi chia sẻ thì chỉ có thể là vấn đề của trợ lý nhiều
hơn. Vì vậy, tôi nghiêng về phía tài khoản đã bị hack.
Nhận định
của Ngôn Minh phù hợp với lẽ thường. Sở Kỳ Thu nhanh chóng phản bội lại
chính mình: "May mắn là chỉ chia sẻ một đoạn video. Nếu hacker sử dụng
tài khoản bị đánh cắp để làm những việc xấu nghiêm trọng hơn, vậy thì
Lộc đạo cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch. "