Dầu ớt tràn ra bên ngoài. Mang Mang nhìn chằm chằm vết dầu trên bàn một
lúc, bỗng nhiên hoàn hồn nói: " Anh Sở, đừng chỉ nói, mau ăn thôi, sắp
cạn hết rồi. Lần trước là anh mời em ăn cơm, lần này đến lượt em mời
nhé."
Cô nàng bê đĩa cua liễu lên dừng lại một chốc hỏi: " Anh muốn ăn cay hay là không cay?"
" Buổi tối ăn không cay tốt hơn." Sở Kỳ Thu nào dám để cô mời khách,"
Hiện tại quay vòng vốn đang khó khăn, bữa này vẫn để anh mời đi."
Mang Mang xua tay cười khổ: "Em không có thảm như thế đâu anh Sở, đắt nhất ở Đáy biển cũng chỉ ba, bốn trăm, chút tiền lẻ này em có."
Sở Kỳ
Thu: "Tính đến hiện tại hắn ra mắt đã hai, ba năm, nhân khí cao mà vững
chắc, không phải trong thời kỳ đang hot lên. Nghĩ xem, một lần công khai yêu đương cũng sẽ không ảnh hướng đến việc gì, ngược lại bọn họ chẳng
mấy sẽ chia tay."
Mang Mang nói, nữ idol kia trong một buổi tối
đã quen thân với Thân Tử Khâu rồi chạy đi mướn phòng, như vậy tình cảm
của họ có bao nhiêu sâu đậm chứ, thậm chí có thể nói sau một lần xem
mắt, ngươi tình ta nguyện, tình duyên như gió, không có gì đảm bảo là
mãi mãi. Bây giờ bị công khai, hai người nhưng cùng một suy nghĩ, đều sẽ vì sự nghiệp mà chia tay.
"Không được. Cẩu tử kia đã gửi ảnh cho em, có dắt tay, có hôn mô, thậm chí bối cảnh xung quanh còn nhìn thấy
cả tên và logo khách sạn." Trong lúc miêu tả lại, móng tay của cô cào
nát một tập giấy ăn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đại khái là đang tự
mình kiềm chế chính mình. " Fan nhìn thấy đều sẽ không chịu được, những
hình ảnh này đều như cái tát đối với họ. Bây giờ thần tượng đẹp trai
tầng tầng lớp lớp, ví dụ như Tử Khâu thực sự yêu đướng, người hâm mộ
liền có thể tìm người khác thay thế."
Sở Kỳ Thu: " E rằng có rất
nhiều người giống như ngươi, sẽ mắt nhắm mắt mở với những yêu sách này,
có một ít thần tượng công khai yêu đương, fan sẽ cảm thấy là có người
muốn hại thần tượng của mình, vì vậy càng liều chết trung thành hơn. Hơn nữa nhiều fan trẻ tuổi đều giống như chim non, idol đầu tiên mà mình
yêu thích dù là ai cũng không thay thế được."
Mang Mang sắp bị
hắn thuyết phục. Cô yên bình nuốt xuống nửa miếng đậu phụ, đưa cái nhìn
nóng rực lên mặt Sở Kỳ Thu: "Phan Lương là idol đầu tiên anh thích đi.
Vậy tại sao anh nói không thích là không thích, không hề có một chút lưu luyến nào cả."
Cô có vẻ hoài nghi triết lý chim non trong miệng Sở Kỳ Thu.
Sở Kỳ Thu suýt nữa phản bác không được. Cũng may cậu thay đổ cách suy
nghĩ: " Hai người bọn anh là nói chuyện yêu đương, yêu đương không hợp
sẽ chia tay. Mà fan thì không giống vậy, thần tượng đối với fan mà nói,
họ chỉ có thể nhìn theo, đi theo từng bước chân của bọn họ, được nói
chuyện vài ba câu đã rất vui rồi, hoàn toàn không có vấn đề " không hợp" nói chuyện.
" Ừm, anh nói đúng..." Mang Mang thở dài một cái, bởi vì bớt lo lắng nên ngũ quan trông thư thả hơn nhiều.
Ngay tại thời điểm này, điện thoại di động của cô kêu lên.
Người gọi điện: Thiên cân 108
Nhìn qua thấy giống tên tài khoản.
Nửa đêm bên trong quán khá yên tĩnh, từ khoảng cách này, Sở Kỳ Thu miễn cưỡng có thể nghe thấy một giọng nữ mơ hồ.
Người gọi đến giọng nói cực kỳ lo lắng: " Mang tỷ! Không xong rồi, không xong rồi."
Mang Mang bị âm thanh chói tai kích thích nheo mắt lại: " Đừng gào nữa, nói mau, xảy ra chuyện gì?"
" Có paparazi theo dõi Tử Khâu, chụp được ảnh anh ấy và một nữ idol, bây
giờ các bloger đều nói Tử Khâu yêu đương." Bạn fan nhỏ khóc không ra
nước mắt,
Bây giờ chị lên weibo lướt vài cái là thấy."
"Cái gì?!" Mang Mang lấy một cái điện thoại khác vào weibo, tìm tên Thân Tử
Khâu, ngay tại bài thứ nhất, bloger đăng một tấm hình.
Mang Mang
nhận ra người trong bức hình chính là người hôm nay cùng Thân Tử Khâu đi thuê phòng. Mà trong bức ảnh hai người cũng không có động tác thân mật
gì, không dắt tay, không hôn môi, khoảng cách giữa hai người phải đến
nửa mét.
Tẩy rất tốt.
Mang Mang bắt đầu mở mắt nói mò; "
Bịa đặt, đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn. Nghe người khác nói Tử Khâu vừa tan làm liền cùng mấy người bạn mới quen ra ngoài liên hoan, tấm
ảnh này chẳng qua là người có ác ý cố tình chụp lại thôi."
" Có thật không chị, tốt quá rồi." Bạn fan nhỏ sắp khóc được Mang Mang dỗ đến hoàn hảo: " Ca ca thật sự rất thích kết bạn."
Mang Mang lộ ra một nụ cười tự tin: "Đương nhiên. Nào có chuyện trạm tỷ
không biết chuyện yêu đương của idol? Nếu ngay cả chuyện chị không biết, vậy chứng tỏ nhất định là bloger bịa đặt. Mau nhanh khuyên bọn họ đi,
đừng để bọn họ khóc nháo nữa, nên đi ngủ rồi."
"Dạ!" Fan nhỏ đối
với Mang Mang kính phục không thôi, " Mang tỷ có thiên lý nhãn sao, còn
biết bọn họ đang khóc, chờ bọn em viết xong văn khống bình thì đi ngủ
ngay, mấy người blog doanh tiêu chết tiệt....Ngủ ngon chị nhé."
Điện thoại truyền đến âm thanh cúp máy, Mang Mang sờ khuôn mặt cười đến cứng ngắc của mình, liếm liếm đôi môi khô khốc. Sở Kỳ Thu dùng ánh mắt phức
tạp nhìn về phía cô, dường như muốn hỏi: Đáng giá không?
Mang
Mang tránh ánh mắt Sở Kỳ Thu, nhìn chằm chằm vào bàn đối diện: " Tấm này tuôn ra, paparazi từng gửi cho em, hắn đang buộc em đáp ứng điều kiện
hai triệu của hắn."
"Muốn đồng ý với hằn sao?"
Sở Kỳ Thu có một loại dự cảm, những lời tận tình khuyên nhủ sẽ bị uổng phí hết.
Cô do dự, đôi mắt tĩnh lặng như nước. Hai triệu dù sao cũng không phải con số nhỏ, móng tay cắt đi vẫn sẽ mọc lại, nhưng dùng sức xé nó ra thì lại là máu chảy đầm đìa.
Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Người gọi điện: Bảo bối nhỏ Tử Khâu
Mang Mang nhận điện thoại, đặt ở bên tai.
"Mang Mang, paparazi đã tuôn ra bức ảnh..." Thân Tử Khâu dùng âm thanh yếu ớt giả tạo.
"Ừm, em thấy rồi." Mang Mang nói xin lỗi với hắn: "Xin lỗi, là em xử lý không tốt."
" Nếu không để anh gửi mấy vạn qua...Nhưng là bên bệnh viện mẹ anh nằm đang muốn thu tiền."
Mang Mang không muốn thấy nhất chính là bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Thân
Tử Khẩu, yêu thương không ngớt, nước mắt như vỡ đê lăn dài, cô khóc thút thít: " Anh yên tâm đi Tử Khâu, nhân dịp đêm muộn trời còn chưa sáng ít người lên mạng, em nhất định sẽ mau chóng giải quyết chuyện này. Chắc
chắn sẽ không kéo dài đến ngày thứ hai."
" Mang Mang, em thật
tốt. Em đối với anh là người tốt nhất. Anh thích em nhất. Những người
khác ở trong hậu viện hội cũng không bằng em. Anh vẫn luôn không cho là
chúng ta đang âm thầm liên hệ---như vậy là coi thường tình cảm giữa hai
người chúng ta. Quan hệ của chúng ta không thể công khai với fan, nhưng
chúng ta là mối quan hệ bằng hữu chặt chẽ nhất không thể tách rời."
Nhận được sự thổ lộ từ đáy lòng của thần tượng, Mang Mang khóc không dừng
được, hai hàng nước mắt thay nhau nhảy múa trên bàn ăn, kết bạn với
những vệt dầu lúc trước.
Điện thoại kết thúc. Mang Mang gửi tin
nhắn cho paparazi kia: Đừng có yêu sách truyền thông nữa. Tôi đáp ứng
điều kiện của anh, nhưng hai triệu trong một lúc không thể lấy ra được,
có thể đặt cọc trước không.
Biết mình nói cái gì đều vô dụng, Sở Kỳ Thu vớt đồ trong nồi ra, chậm rãi ăn.
Bên kia trả lời rất nhanh: Có thể đặt trước một triệu, vui lòng chuyển tới
tài khoản xxxxxxxxxxxx, còn lại trong vòng một tuần phải trả nốt.
Sở Kỳ Thu: " Vừa mới nói còn thiếu mấy trăm ngàn. Trong vòng một tuần là có thể kiếm được sao."
Mang Mang từ trong túi lấy ra chìa khóa xe, ném lên bàn: " Em định bán chiếc xe này đi. Chung quy làm sao có đủ tiền, nhất định có thể bán được sáu
mươi vạn."
Vậy sao Thân Tử Khâu không mang chiếc xe thể thao của
hắn bán đi, chiếc xe đó đừng nói sáu mươi vạn, hai trăm sáu mươi vạn
cũng có người mua.
Mẹ của Mang Mang quản rất nghiêm, trước đó có nói chiếc xe này đã rất vất vả mới lấy được từ chỗ mẹ cô.
Cô cúi đầu nhìn chìa khóa trên bàn, lại nhìn Sở Kỳ Thu một chút, ánh mắt
lóe lên: " Anh Sở, nếu không em bán chiếc xe này cho anh. So với chiếc
xe Caien kia tốt hơn gấp trăm lần! Hơn nữa chỉ cần sáu mươi vạn. Hoặc là chờ đến lần sai em dùng tám mươi vạn mua lại được không."
Nghe
thấy đây là buôn bán chỉ lãi không lỗ, Sở Kỳ Thu lại không động tâm tí
nào: " Với phương diện này anh không có nhu cầu gì, hiện tại chỉ một
chiếc này là đủ."
Mang Mang có chút ủ rũ: "Ai. Cũng không biết
mấy ngày này có thể tìm được người mua hay không. Giá này thật là lời
cho bọn họ mà, mà làm gì có ai sẽ trả tiền nhanh như thế chứ..."
Sở Kỳ Thu ăn đủ liên buông đũa xuống.
Mang Mang nói: " Có chuyện này em vẫn luôn không nói cho người khác, hôm nay nghĩ hai chúng ta có nhiều bí mật như vậy, không bằng nói cho anh nghe
đi ha."
Cô uống nhiều bia, sắc mặt đỏ như mã não, mặc dù không
đến nỗi say, nhưng trước mặt là một người để nói hết tất cả. Cho dù hôm
này Mang Mang nói với cậu chuyện gì, cậu cũng sẽ không ngạc nhiên: " Nói đi."
" Lúc SNE mới ra mắt được nửa năm, Tử Khâu có rất ít fan,
lúc đó người anh ấy có thể dựa vào chỉ có hậu viện hội cùng trạm fan này của em. Nhưng có một ngày em và hậu viện hội có xung đột. Ngay lúc em
bị tất cả fan vây công, anh ấy lựa chọn tin tưởng em, giải tán nguyên
hậu viện hội."
" Khi đó đã không có nhiều fan, lại bởi vì nguyên
lão của hậu viện hội đều rời đi mà fan cũng bỏ đi theo. Sự tin tưởng của anh ấy làm em rất cảm động, cũng bởi vì vậy mà cảm thấy rất hổ thẹn.
Cho nên mấy năm qua, em đều một lòng muốn giúp em ấy thu hút thêm fan."
Sở Kỳ Thu nhớ đến chuyện này, lúc đó công khai với bên ngoài là: Hậu viện
hội bảo thủ, gây bất lợi cho sự phát triển của thân tượng cần phải giải
tán.
Cho dù bây giờ Mang Mang nói đến ẩn tình khác trong đó,
nhưng hậu viện hội ban đầu của Thân Tử Khâu thật sự bảo thủ, đến bây giờ Sở Kỳ Thu vẫn nhớ rõ cách họ ứng phó tạm thời cho xong việc, buôn bán
đồ tiếp ứng chất lượng thấp, mang khoản tiền trung gian kiếm được từ fan bỏ túi riêng.
Mà mỗi lần thoát vòng hút thêm người hâm mộ cũng đều là dựa vào Mang Mang thức đêm sửa ảnh.
Sở Kỳ Thu không muốn suy đoán suy nghĩ của Thân Tử Khâu, cậu chỉ nói: "
Coi như là cảm thấy hổ thẹn với hắn, nhưng khổ cực mấy năm qua coi như
cũng trả hết rồi."
Mang Mang lắc đầu: Anh không hiểu, khi đó là
anh ấy đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn bây giờ em chỉ là dệt
hoa trên gấm. Hoàn toàn có ý nghĩa khác nhau."
Mang Mang dự định
mò theo con đường tối, Sở Kỳ Thu biết mình không khuyên được, cậu đứng
lên vẫy nhân viên phục vụ tính tiền, " Thêm mấy tiếng nữa là trời sáng
rồi, mau về nhà nghỉ ngơi thôi."
Tạm biệt Mang Mang, Sở Kỳ Thu rời khỏi quán.
Xem qua một làn sóng ngầm cuộn trào trong giới giải trí rồi lại khôi phục
sự yên bình vào sớm mai, Sở Kỳ Thu thong thả đi đến bãi đỗ xe, cậu nhìn
những đốm sáng như những con đom đóm nhỏ của thành phố ở phía cuối con
đường tối tăm, tĩnh lặng.
Có lúc, Sở Kỳ Thu cảm thấy mình giống như người yên lặng đứng bên ngoài bể cá xem cá vàng vậy. Có rất nhiều chuyện ồn ào, náo nhiệt ở đó nhưng tâm trạng của cậu vĩnh viễn không dao động, không chịu ảnh hưởng bởi bởi
những chuyện xảy ra trong đó, không cách nào dung nhập vào trong chuyện
buồn vui của bất kỳ ai.
Cậu bị ép lựa chọn bàng quan.
Chỉ
cần trên đời này có những chuyện nghĩ không ra, nhìn không thấu thì đều
biến thành cá vàng, bị giam trong bể cá không có cách nào tự do.
Như vậy thực ra cũng tốt.
Người xem cá luôn luôn tự do.
Cá vàng là Lý Bán Diễm, là Mang Mang, là bạn bè của cậu, thậm chí có thể là bạn trai cũ đã từ bỏ cậu.
À, quên mất, còn có Ngôn Minh.
Thế nhưng Ngôn Minh không giống...
Hửng đông về đến nhà, cậu mơ một giấc mơ.
Cậu mơ thấy cậu đang đứng bên trong một khoảng trời đầy tuyết và ngắm nhìn
một bể cá vàng bơi lội. Vảy của cá vàng lấp lánh dưới sóng nước, chúng
vừa chạm vào vách kính liền quay trở lại, cứ như vậy qua lại, vĩnh viễn
không cách nào rời đi.
Có một con cá vàng tên là Ngôn Minh bám vào vách đá nhìn cậu.
Sở Kỳ Thu lấy tay gõ vào vách kính, các vàng Ngôn Minh lại không giống như những con cá vàng khác hoảng sợ bơi đi, nó tiếp tục nhìn thẳng cậu.
Sở Kỳ Thu liền để sát mặt vào...
Đến lúc hoàn hồn, Sở Kỳ Thu mới phát hiện mình đã nổi trong nước, cậu cũng
giống như mọi người mọc ra vây cùng đuôi cá, thân vảy lấp lánh giống như cầu vồng.
Cá vàng Ngôn Minh nói: " Quá tốt rồi, chúng ta giống nhau rồi."