Người vừa chạy vừa la hét kia là một thành viên trong bang, là một cung
thủ. Lúc này cậu ta đeo cung sau lưng, chạy bằng tốc độ nhanh nhất, vừa
tới đầu thôn liền muốn té ngã may mà có người đỡ được.
"Sói! Một đàn sói đang chạy về phía chúng ta!"
Hồng Hồng Hỏa Hỏa đưa qua cho cậu ta một chai nước, người này uống ừng ực
một lát rồi mới bình tĩnh lại, kể lại những gì mà cậu ta vừa chứng kiến:
"Tôi đi dạo ở ngoài bìa rừng thì đột nhiên một hố đen xuất hiện, như thể
không gian bị rạch ra thành một khe hở! Từ khe hở đó nhảy ra một đám
sói, trông vô cùng hung dữ!"
" Ngoài bìa rừng ở hướng tây! Nhưng không kịp rồi!"
Người này vừa nói xong, ở phía xa xa đã vang lên tiếng sói tru. Bọn họ quay
đầu về hướng âm thanh phát ra, và chỉ vài giây sau đã có thể nhìn thấy
được một đàn sói đang phóng thật nhanh về phía bọn họ đang đứng.
"Bảo vệ thôn dân! Tuyệt đối không để chúng tiếp cận khu vực bên trong thôn!"
Hồng Liệt là bang phó lúc này đứng ra chỉ thị, mọi người đều đồng ý. Dù
không biết lí do tại sao lại có tình cảnh này, nhưng tốt nhất vẫn là
không để đám sói kia vào thôn.
Các chiến sĩ trong bang lập tức
xông về phía trước, trông khi nhóm người chơi tấn công từ xa bọc hậu
phía sau. Cũng như những lần trước, cô nương Cải Trắng Đầy Đường vẫn là
chạy ở phía trước, vừa vào đến tầm đánh liền vung đại đao. Thanh đao lớn quét một đường đánh bay vài con sói, thế nhưng chúng không chết, mà
tiếp tục gào rú rồi nhảy về phía Cải Trắng, công kích cô nàng bằng móng
vuốt và mồm miệng đầy răng nhọn.
Cung thủ Mitchell linh hoạt nhảy lên một cành cây gần Cải Trắng Đầy Đường. Những mũi tên lớn chuẩn xác
bắn ra, ghim chặt những con sói gần đó có ý đồ công kích cô nàng xuống
đất, để cho Cải Trắng có thể rảnh tay một chút.
Những con sói này cũng giống như những con heo mà nhóm Ngân Sương đã đánh lần trước, chết đi liền tan biến, để lại những viên đá màu đen dưới đất.
Cải
Trắng Đầy Đường đánh bay thêm vài con sói, rồi rút lấy những mũi tên lớn cắm dưới đất, thảy lên lại cho Mitchell. Người chơi cung thủ tương đối
hao tổn, bắn ra mũi tên cũng tính là tiêu hao vật phẩm. Mấy mũi tên lớn
như này không cần nói cũng biết là càng tốn kém hơn, tốt nhất là nên tận dụng lại.
Mitchell giơ ngón cái với Cải Trắng, rồi lại nhanh
chóng bắn thêm một mũi tên nữa, ghim chặt một cái đầu sói đã tiếp cận
đến ngay phía sau Cải Trắng.
Các chiến sĩ cận chiến khác thì
không may mắn được như vậy. Những con sói này đều là cấp 30, tốc độ vừa
nhanh, vừa có tính công kích, không ít người đã bị cắn đến tụt máu. Nhóm người chơi hỗ trợ trong bang không nhiều lắm, vắng đi Tiểu Sâm liền cảm thấy khó khăn không ít, vội vã hồi máu cho mọi người đến đổ mồ hôi hột.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa gọi ra một con hỏa sư. Hỏa sư nhảy vào vòng chiến, cái
miệng lớn đớp ngay cổ một con sói, móng vuốt vồ lên cào một đường lên
thân sói. Sau đó nó nghiêng đầu nhả con sói đã sắp chết ra, lùi về sau
vài bước, miệng lớn há to rồi phà ra một luồng lửa đỏ rực.
Công kích bằng lửa luôn là kiểu gây sát thương lớn nhất. Hồng Liệt đứng thủ ở trước thôn, liên tục dội mấy chục quả cầu lửa, tạm thời cản được không
để con sói nào lọt khỏi vòng chiến chạy vào trong thôn.
Gần năm
mươi người cùng một lúc chiến đấu đã là một con số không tệ, chưa kể ai
nấy trong bang 'Tà Quang' đều đã đạt tới cấp độ 40 – cấp độ tối đa ở
thời điểm hiện tại. Thế nhưng đám sói kia không những không ít đi, mà
thậm chí còn có xư hướng xông tới nhiều hơn, đúng là làm người khác đau
đầu.
Ở phía bên này, bang chúng 'Tà Quang' cơ hồ trổ hết mọi loại bản lĩnh ra, không giữ lại chút nào. Bọn họ cũng thật không ngờ rằng
đám sói này đã khiến bọn họ phải đánh đấm liều mạng như vậy! Bọn họ cứ
tưởng cái sự liều mạng này chỉ xuất hiện khi đánh phó bản khai hoang
thôi đấy!
Mitchell ở trên cành cây lúc này cầm mười mấy mũi tên
cùng lúc, giương cung lên cao, tức thì 'vụt vụt vụt' mấy tiếng, mười mấy mũi tên được bắn thẳng lên bầu trời. Các mũi tên lớn bay lên trời, rồi
sau đó rơi xuống như ánh chớp, mang theo công kích vô cùng lớn. Mưa tên
rơi xuống đâm chết một đám sói, Mitchell lại phát động công kích lần
hai, một mũi tên màu xanh lá xuất hiện trên tay anh ta, lúc bắn ra mang
theo tiếng động 'ù ù'.
Mũi tên đó cũng không bắn vào con sói nào, mà Mitchell nhắm vào mặt đất nơi có nhiều sói nhất. Tức thì, mũi tên
vừa chạm đất liền hóa thành một vòi rồng gió, cuốn thẳng đám sói trong
khu vực gần đó lên trời.
Lúc này, hỏa ưng của Hồng Hồng Hỏa Hỏa
xuất hiện, thân hình bao phủ bởi lửa, như một tia chớp đỏ bay tới. Đôi
cánh lửa vươn rộng, thiêu cháy những con sói bị vòi rồng của Mitchell
hất lên.
Lúc bị hất lên trời là sói, lúc rớt xuống, chỉ còn là những viên đá màu đen.
Cải Trắng Đầy Đường cũng không chịu thua kém. Cô nàng một lần nữa cắm thanh đại đao trong tay xuống đất, bước về sau lấy đà, rồi rút đao lên. Lực
kéo khổng lồ khiến cô nàng bắn ra như một viên đạn lớn, đẩy ngã một nhóm sói ở phía trước. Lúc dừng lại, Cải Trắng xoay người, dẫm mạnh chân
xuống đất, tức thì mặt đất chấn động mạnh như có động đất.
Đất đá xộc lên, không những gây sát thương, mà còn làm kẹt cứng một vài con
sói bất hạnh lỡ đứng trong khu vực gần đó. Những người chơi khác lập tức nhắm lấy cơ hội, kết liễu chúng trước khi chúng có thể thoát ra.
Ở trên mặt đất lần lượt xuất hiện vài đồ án ma pháp hình tròn có màu đỏ,
một vài người nhìn thấy liền 'ồ' lên, sau đó ra sức ném lũ sói vào bên
trong. Có người nhanh nhẹn dùng ma pháp hệ thảo, làm mọc ra những loại
dây leo rắn chắc trói chặt lũ sói lại, không để chúng thoát ra khỏi đồ
án.
Một lúc sau, Hồng Liệt vươn tay lên trời. 'Ầm ầm' mấy tiếng,
hàng loạt những quả cầu lửa khổng lồ dội xuống, đúng vào vị trí những đồ án đã xuất hiện.
Một chiêu này có chút giống mưa thiên thạch mà
Hồng Liệt từng dùng, nhưng không có sức hủy diệt như vậy, thiên thạch
cũng bị thay thế bởi cầu lửa. Nhưng chừng đó uy lực cũng đủ để thiêu
chết mấy con sói này.
Hiệu ứng các chiêu thức làm rực rỡ cả một
khu vực, thế nhưng đàn sói vẫn không ngừng tràn tới. Từng con từng còn
một xuất hiện, tựa như một dòng nước lũ. Dưới đất đã phủ đầy đá đen,
biểu thị bọn họ đã tiêu diệt một số lượng cực lớn quái vật, nhưng có vẻ
vẫn chưa thấm vào đâu hết.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa đã hóa thân thành
điểu nữ, tấn công từ trên cao xuống. Lông vũ cháy bỏng rơi xuống như
mưa, đốt đỏ một khu vực. Vừa chiến đấu, Hồng Hồng Hỏa Hỏa vừa nhíu mày
quan sát chung quanh, cảm thấy thiếu đi gì đó.
Khi phát hiện cái bóng trắng quen thuộc không xuất hiện, Hồng Hồng Hỏa Hỏa bay qua bay lại một lúc, rốt cuộc mới tự hỏi:
"Kì lạ, cậu ấy đi đâu rồi?"
Có cảm giác không ổn, Hồng Hồng Hỏa Hỏa để lại chiến trường, bay ngược hướng đàn sói, để lại một đường lửa giữa không trung.
Vậy lúc này Ngân Sương đang ở đâu chứ?
Này phải quay lại lúc đàn sói tràn về phía bọn họ. Lúc nhóm người trong bang ào ra chống đỡ, Ngân Sương đã đưa ra quyết định.
Cậu nhảy lên một cành cây, biến thành một cái bóng trắng lặng lẽ chuyền
cành đi ngược hướng bầy sói. Sở dĩ Ngân Sương đưa ra quyết định này, là
vì cậu nghĩ: đứng một chỗ phòng thủ đánh sói chỉ là một biện pháp tạm
thời.
Nếu không biết được nguyên nhân, thì e rằng đó sẽ là cách
duy nhất của bọn họ. Thế nhưng anh bạn cung thủ ban đầu lúc chạy về báo
tin cũng đã nói rằng: không gian nứt ra, quái vật chui ra từ bên trong.
Nếu đã biết nguyên nhân, thì thật là vô nghĩa khi không tìm cách giải quyết nó, mà lại đứng một chỗ chờ quái tràn tới. Ngân Sương cảm thấy vẫn nên
đi ngược dòng xem tình hình một chút, không nên để mọi chuyện tiếp tục
như vậy.
Ngân Sương cho rằng những người bạn cùng bang của cậu
hoàn toàn có thể chống đỡ được trong một khoảng thời gian, vì vậy cậu
quyết định đi tới nơi mọi chuyện bắt đầu để xem thử.
Để tìm đến
'vết rách' kia cũng không khó lắm, Ngân Sương chỉ cần đi ngược lại với
đàn sói là được. Bằng thân thủ mẫn tiệp của mình, cậu lướt đi như một
cái bóng, hoàn toàn tránh được sự phát hiện của đám quái này. Chẳng mất
bao lâu, Ngân Sương đã tìm được đến nơi cần tìm.
Không cần phải tìm kiếm đâu xa, vì nó diễn ra ngay trước mắt Ngân Sương.
Giữa không trung tồn tại một vết rách, như thể có ai đó nắm được hai đầu
không gian và xé thủng nó ra. Ngân Sương có thể nhìn thấy hai bên vết
rách đang vặn xoắn lại một cách kì lạ.
Ở phía bên kia vết rách là một vùng tối màu đen không rõ, và lần lượt, những con sói mắt đen trống rỗng nhảy ra từ vết nứt, rồi lại nối đuôi nhau chạy về hướng thôn nhỏ
đã sớm trở thành bình địa kia.
Trốn trên cây quan sát
chừng mười lăm phút, Ngân Sương không nhìn ra được dấu hiệu nào cho thấy đàn sói sẽ ngừng nhảy ra từ vết rách. Ngược lại, vết rách kia càng lúc
càng lan rộng ra.
Mỹ nhân nhíu mày, cảm thấy không ổn lắm. Tình
huống trước mắt chỉ có hai kết quả mà thôi, một là nó mở rộng để càng
nhiều sói xuất hiện hơn, hai là nó mở rộng để một thứ gì đó còn lớn hơn, kinh khủng hơn có thể bước qua. Và dù là kết quả nào đi nữa thì cũng
không tốt đối với đám người bọn họ.
Vẫn đứng trên cây, ở ngoài
tầm nhìn của đám sói, Ngân Sương bắt đầu thực hiện động tác kết ấn. Kết
ấn băng chú từ sau khi cậu đạt tới cấp 40 đã mạnh mẽ hơn nhiều, và Ngân
Sương cũng không thường xuyên sử dụng ngoại trừ trong những trường hợp
nguy cấp. Nhưng trường hợp trước mắt, không cần phải bàn cãi, là một
trường hợp nguy cấp.
Hơi lạnh bắt đầu lặng lẽ tản ra khắp nơi.
Ban đầu trời có một chút gió, nhưng giờ đã ngừng hẳn. Một bông tuyết từ
không trung rơi xuống, lảo đảo đáp xuống người một con sói.
Con
quái vật dừng lại, ngước đầu lên nhìn bầu trời đang thay đổi. Những vệt
màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống, đầu tiên chỉ có một vài, nhưng sau đó là
một khoảng trời trắng tinh màu tuyết.
Trong cái lạnh, mọi thứ như chậm lại. Theo số lượng bông tuyết rơi xuống, tốc độ di chuyển của đàn
sói càng giảm. Chẳng mấy chốc, những bộ lông đen nhánh của chúng đã được phủ lấm tấm màu tuyết.
"Kết!"
Một giọng nói thanh lãnh
vang lên, và tất cả dừng lại. Bầy sói thậm chí còn không kịp phản ứng,
thì mọi thứ ở khu vực bìa rừng này đã bị bao phủ bởi băng giá. Từ những
con sói, đến những cành cây, những ngọn cỏ, tất cả đều bị phủ lên một
lớp băng.
Vết rách giữa không trung kia cũng không nằm ngoài số
phận đó. Băng giá đã bao phủ nó lại, tạo thành một cột băng lớn bao gọn
vết rách bên trong.
Ngân Sương phất tay, đám tượng sói bằng băng
lập tức liền vỡ nát, để lại trên mặt đất những viên đá đen. Riêng cột
băng bao bọc vết rách kia vẫn còn đó, theo chủ ý của Ngân Sương.
Cậu nhún người nhảy xuống đất, nhanh chóng đến trước cột băng. Sau khi vết
rách kia bị đông cứng lại, thì có vẻ nó đã không còn xảy ra tình trạng
vặn vẹo ở hai bên nữa. Ngân Sương quan sát từ bên ngoài, không nhìn thấy có gì đáng nghi bên trong cả.
"Này!!"
Ngân Sương ngẩng
đầu lên về phía tiếng gọi, phát hiện ra Hồng Hồng Hỏa Hỏa trong hình
thái điểu nhân đang bay về phía mình. Cô nương nọ xoay người đáp xuống
đất, cánh và móng vuốt đều thu lại, trở về hình dáng yểu điệu thục nữ
như mọi khi, nhìn không ra chút công kích nào cả.
"Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Cậu qua đây nhìn thử một chút..." Mỹ nhân áo trắng chỉ về cột băng, bảo
Hồng Hồng Hỏa Hỏa lại gần tự xem. "Cái thứ bên trong là một vết rách...
hừm, vết rách không gian? Đám sói kia là nhảy ra từ phía bên kia."
Hồng Hồng Hỏa Hỏa tự thân bước tới, kê mặt qua nhìn kỹ thứ nằm bên trong cột băng. Một lúc sau, cô hỏi:
"Bầy sói là đi ra từ nơi này sao? Thật là kì lạ, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?"
"Hẳn là một tính năng nào đó của trò chơi đi?"
Ngân Sương bĩu môi thử đoán, trong khi Hồng Hồng Hỏa Hỏa gật đầu đồng ý. Bọn họ cũng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên hay lo sợ cả. Nói cho cùng thì đây cũng chỉ là một thế giới trò chơi thôi, làm gì có chuyện kinh khủng gì
xảy ra chứ. Xoay qua xoay lại, hai người nãy vẫn thuộc trường phái lí
trí.
"Cậu đóng băng nó luôn sao? Lợi hại đấy!"
"Thử một
chút thôi, không ngờ lại thành công." Ngân Sương nhún vai, thầm cảm thấy may mắn vì đã đóng băng được vết rách. "Ở phía thôn như thế nào rồi?"
"Lúc tớ bay đi thì vẫn còn chống đỡ tốt, mọi người hiện tại đã mạnh hơn rất
nhiều. Giờ cậu ngăn được đàn sói tiếp tục xuất hiện rồi nên chắc mọi
người sẽ ổn thôi."
Hồng Hồng Hỏa Hỏa vừa nói vừa áp mặt lại gần
hơn, muốn nhìn rõ thứ bên trong cột băng một chút. Vùng tối phía bên kia của vết rách vẫn còn đó, và nó khiến cho Hồng Hồng Hỏa Hỏa cảm thấy khá là kì cục. Cô nàng đi qua phía sau cột băng, và phát hiện vùng tối đen
không xuất hiện ở phía này.
"Ngân Sương, cậu qua đây nhìn thử xem, hình như vết rách kia chỉ có một chiều thôi phải không?"
"Hử...?" Ngân Sương vội vàng bước qua nơi khuê mật đang đứng, thực sự nhìn ra
vùng tối kì lạ kia đã thực sự chỉ có một chiều. "Nếu nó là vết nứt không gian thì làm sao chỉ có thể có một chiều thôi nhỉ?"
Hai người
khó hiểu xoay qua xoay lại nhìn đủ mọi góc độ, vẫn không thể thấu được
rốt cuộc đây là trò gì. Mấy cái gã lập trình game đúng là đáng đánh đòn
thật, lúc nào cũng thích chơi mấy trò bí hiểm, để cho người chơi tự sinh tự diệt!
Ngân Sương mở camera lên, đi chung quay ghi hình lại
cột băng, dự định sẽ đưa cho mấy người Bạch Long Vương xem thử. Có điều
còn chưa quay được nhiều thì đã nghe Hồng Hồng Hỏa Hỏa ồ lên khó hiểu:
"Ơ kìa, hình như có thứ gì đó đang động đậy thì phải?"
Vội vàng bước gần tới nơi Hồng Hồng Hỏa Hỏa đang đứng, Ngân Sương cùng cô
nàng áp mặt vào gần cột băng, xem thử rốt cuộc có thứ gì ở bên trong
đang động đậy. Nhìn một lát quả thực Ngân Sương thấy được ở vùng tối
giữa vết rách đúng là có thứ gì đó đang động đậy, tựa hồ như một chuỗi
lượn sóng?
Hai người bọn họ còn đang chăm chú quan sát, thì có chuyện lạ xảy ra.
Bất thình lình, một con mắt khổng lồ đỏ thẫm hiện lên giữa vùng tối, triệt
để làm cả Ngân Sương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa phải giật mình.
"Á!!!! Má ơi!!!!"
Sự xuất hiện bất thình lình của con mắt đó đã trăm phần trăm dọa sợ được
hai cái vị vốn không biết sợ là gì này. Ngân Sương thì đương nhiên là
không dễ bị dọa, nhưng đừng nhìn Hồng Hồng Hỏa Hỏa yểu điệu thục nữ như
vậy mà tưởng rằng cô nàng nhát gan, bình thường không có bao nhiêu thứ
có thể làm cô nàng đổi sắc mặt đâu!
Thế nhưng tình hình trước mắt đã thực sự dọa được hai vị này.
Phản ứng khi bị dọa của hai vị này cũng thú vị, thuộc hai trường phái khác nhau.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa bị dọa, trước tiên là la lên thất thanh, rồi lập tức lùi về sau vài bước.
Ngân Sương khi bị dọa, phản ứng đầu tiên là rút kiếm ra chém xuống. Một kiếm này mang đủ mười phần công kích, trực tiếp chém vỡ nát cột băng kia.
Kết quả chính là Hồng Hồng Hỏa Hỏa và Ngân Sương quay sang nhìn nhau, rồi
lại nhìn về phần băng vụn rơi trên mặt đất. Vết rách gì đấy, con mắt gì
đấy, tất cả đều biến mất, tựa như chưa từng tồn lại.
"Tình hình này là gì vậy chứ?"
Hồng Hồng Hỏa Hỏa vỗ vỗ ngực, dùng chân khều khều mấy mảnh băng vụn dưới
đất. Mấy mảnh băng này trong suốt, không chứa gì bên trong cả, xem ra
khi băng vỡ là cái vết rách kia cũng bị vỡ nát luôn?
"Cũng may là tớ đã quay video lại, chập nữa về để mọi người xem thử."
Mỹ nhân áo trắng có chút không vui mà nhíu mày, nhưng không thể làm gì
khác. Tình hình trước mắt tương đối kì lạ, tạm thời chỉ có thể rút lui,
sau đó thảo luận với mọi người trong bang xem thử thế nào.
"Ơ
này, nhóm bang chủ đã tới thôn rồi!" Hồng Hồng Hỏa Hỏa sau khi kiểm tra
tin nhắn liền nói, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. "Hồng Liệt nói nhóm bọn họ còn mang theo cả mấy NPC về luôn kìa!"
Hai vị một trắng một đỏ
này một lần nữa quay sang nhìn nhau. Hồng Hồng Hỏa Hỏa xoay người hóa
thành điểu nữ, tung cánh phòng lên trời cao, mang theo Ngân Sương đang
bám dưới chân cô nàng, dùng tốc độ lớn nhất để bay về phía thôn nhỏ.