Dù đã bước vào kì nghỉ hè nhưng vẫn có nhiều học sinh tới trường học để chơi bóng rổ.
Xung quanh có không ít khán giả reo hò cổ vũ.
Phó Từ vừa đấu xong một hiệp, cả người đầy mồ hôi, cậu ta nhận lấy chai
nước khoáng từ tay Phó Nghê, tuỳ tiện uống một hơi, sau đó cầm điện
thoại lên, nhận thấy thông báo đăng tin của người dùng “summer day” thì
nhấn vào.
Bốn tấm hình được ghép chung với nhau, tấm đầu tiên là
khung cảnh ở làng quê, tấm thứ hai là một bàn mỹ vị, tấm thứ ba là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của thiếu nữ, Phó Từ nhịn khômg được bất giác mỉm cười theo. Nhưng đến tấm hình cuối cùng lại khiến cơ mặt cậu ta trở nên méo mó, là bóng lưng của một chàng trai, vừa nhìn cậu ta đã nhận ra đó
là Giang Vĩ.
Bàn tay Phó Từ vô thức bóp chặt chai nước trong tay, cả người cảm thấy vô cùng bực tức không rõ nguyên do…
…
Buổi tối mọi người cùng nhau quây quần bên ông nội Lâm, nghe ông kể về những câu chuyện ngày trước, khi ông đi lính và thời loạn lúc bấy giờ.
Giống như đang quay lại cái thời vẫn chưa có wifi, điện thoại, máy tính, trẻ con ngồi im lặng nghe người lớn kể chuyện.
Trưa mai bọn họ phải về lại thành phố, dù nuối tiếc nhưng vẫn phải đi…
…
Chiều mùa hè có chút oi bức, ánh nắng chiếu xuống mặt đất, làm Phương Nhật Hạ cũng theo đó mà bỏng rát da thịt.
Rõ ràng khi đi thời tiết vẫn rất tốt, còn có chút gió thoang thoảng, nhưng bây giờ ngay cả một ngọn gió cũng không có, thật sự là vừa nắng vừa
nóng.
Khuôn mặt Phương Nhật Hạ vốn trắng trẻo, bây giờ bởi vì
thời tiết mà dần trở nên ửng hồng, vài ngọn tóc bị mồ hôi thấm ướt dính
chặt vào trán cô.
Giang Vĩ nhìn trán và chóp mũi cô đều đã lấm
tấm mồ hôi thì im lặng lấy từ trong balo ra một cuốn vở, đưa lên cao
quạt cho Phương Nhật Hạ.
Quạt một lúc, cô liền cảm thấy dễ chịu
hơn không ít, sợ anh mỏi tay cô đưa tay ra muốn giúp anh, nhưng Giang Vĩ lại một mực nói không sao.
Anh cứ quạt mãi như thế không biết mỏi tay là gì, cho đến khi xe khách tới.
Vừa lên xe, mọi người đã không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Tối hôm qua ngủ muộn, buổi sáng lại phải dậy sớm sắp xếp đồ đạc để tranh
thủ thời gian ngồi với ông nội Lâm, bây giờ liền cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này trong xe vô cùng yên tĩnh, Phương Nhật Hạ vừa động đậy nhướn người
qua thì Giang Vĩ cũng bị động tĩnh nhỏ của cô làm cho thức giấc, anh mở
mắt ra nhìn cô.
Phương Nhật Hạ thấy anh đã tỉnh, nghĩ đến tư thế
bây giờ của hai người có chút gần nhau thì vô thức cảm thấy xấu hổ, vội
lùi người trở lại vị trí.
“Tớ muốn uống nước.”
Giang Vĩ nhìn chai nước bên cạnh mình, cầm lấy mở nắp ra rồi đưa cho cô.
Có lẽ do ngại ngùng chuyện lúc nãy cũng có thể là do cô khát, Phương Nhật
Hạ một hơi uống rất nhanh, sau đó không cẩn thận bị sặc.
Giang Vĩ nhìn một màn này không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Cô vô cùng oan ức liếc anh một cái, hờn dỗi nói: “Đồ không có lương tâm!!!”
Giang Vĩ lấy khăn giấy trong túi đưa cho cô, bất đắc dĩ nói: “Chỉ uống nước thôi cũng có thể sặc nữa.”
Phương Nhật Hạ nhất thời không còn lời nào để nói, vô cung uỷ khuất mà nhìn anh.
Đồng tử cô ngập nước, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm anh, khiến anh có
cảm giác như mình vừa khi dễ cô, Giang Vĩ khịt mũi có chút không được tự nhiên mà quay đầu đi.
…
Buổi tối Phương Nhật Hạ đang buồn chán lướt điện thoại thì nhận được điện thoại của mẹ Phương.
Cô ngồi dậy bắt máy: “Ầy, hai người đã nhớ tới người con tội nghiệp này rồi sao?”
Mẹ Phương: “…”
“Con thật nghi ngờ trước kia có phải bố mẹ chỉ ngoài ý muốn sinh ra con
không!? Tủi thân chết con rồi.” Phối hợp với giọng điệu của cô còn có
thêm hai tiếng nức nở.
Mẹ Phương buồn cười mắng nhẹ cô: “Nói bậy
gì đó? Không phải bây giờ đang gọi điện quan tâm con sao? Mấy bữa trước
vốn dĩ muốn gọi nhưng lại sợ quấy rầy con đi du lịch với bạn bè.”
Phương Nhật Hạ đối với lời nói này của mẹ Phương chỉ bĩu môi một cái, rất
không đồng tình mà phản bác lại: “Con còn tưởng bố mẹ đã sớm ném con ra
chuồng gà rồi chứ!”
Mẹ Phương cười cười: “Hình như cũng sắp rồi đấy!”
Phương Nhật Hạ: “…”
“Thôi không đùa với con nữa, phải ăn cơm đầy đủ đó biết chưa? Không được ham
chơi mà quên mất giờ giấc, không có mẹ ở đó cũng phải nấu cơm đàng
hoàng, không được gọi thức ăn bên ngoài, không tốt cho sức khỏe.”
Phương Nhật Hạ đã sớm nghe lời này đến thủng cả tai, bất đắc dĩ nói: “Mẹ à,
lời này trước khi đi mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi!”
“Còn không phải do con bướng bỉnh sao, mẹ vừa xem camera, con ở lì trong phòng cả buổi rồi đấy!”
Cô có chút chột dạ mỉm cười nịnh nọt: “Đi về có chút mệt mà mẹ, một lát nữa con sẽ ăn mà.”
Mẹ Phương còn muốn nói tiếp đã bị bố Phương cắt ngang: “Bà xã, con bé lớn
rồi không phải con nít nữa, em không cần lo lắng đâu. Chúng ta đi qua
kia đi, bên đó hình như rất náo nhiệt.”
Phương Nhật Hạ trong lúc
vô tình liền ăn phải một đống thức ăn cẩu lương, cô không tình nguyện
nói lớn: “Bố à! Bố có phải đã quên mất đứa con gái này rồi không!?”
Bố Phương nhận lấy điện thoại, cười vô hại nói: “Bảo bối của bố, nếu không phải tại năm đó con ra đời sớm quá, khiến cho bố mẹ còn chưa kịp tận
hưởng thế giới riêng tư của vợ chồng, bây giờ mới phải tận hưởng bù
đấy.”
Phương Nhật Hạ: “…”
Mẹ Phương mỉm cười: “Ngoan, khi về sẽ có quà cho tiểu Hạ Hạ nhà ta nhé, mau đi ăn cơm đi.”
Phương Nhật Hạ ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi cúp máy.
…
Năm lớp mười và mười một, thành tích của Phương Nhật Hạ nói kém cũng không kém mà tốt cũng không hẳn là tốt.
Nếu muốn vào cùng một trường đại học với Giang Vĩ, quả thật có chút xa vời, cần phải hết sức nỗ lực nhiều hơn nữa.
Vậy nên qua ngày hôm sau Phương Nhật Hạ liền liên hệ tìm gia sư cho môn toán học.
Bố mẹ cô đối với việc cô muốn làm chưa bao giờ ngăn cản, còn cho cô thêm
rất nhiều tiền tiêu vặt, nói muốn ăn gì thì ăn, không được để bản thân
chịu uỷ khuất.
Phương Nhật Hạ còn chưa kịp cảm động đến rơi nước
mắt, đã nghe thấy bố Phương nói: “Con học cho tốt, sau này thi vào
trường đại học cách xa nhà ta một chút nhé, để bố mẹ có thời gian với
nhau nhiều hơn.”
Phương Nhật Hạ: “…”
Xem đi đây thật sự là bố ruột đấy!
Nhưng dường như gia sư có vẻ không hợp với cô lắm, đã đổi liên tiếp mấy người rồi, vẫn không hiệu quả là bao.
Phương Nhật Hạ vô cùng buồn rầu mà vào khung chat của mình với Giang Vĩ, muốn tìm kiếm sự an ủi.
Cô nhìn chăm chú một lúc, cảm thấy biệt danh cô đặt cho anh có chút chướng mắt, cái gì mà “Giang mặt lạnh” chứ??? Rõ ràng Giang Vĩ nhà cô vô cùng
đáng yêu.
Sau đó cô sửa lại biệt danh lại thành “Bạn học nhỏ Giang”, cô còn đặc biệt thêm một cái trái tim màu đỏ vào phía sau.
Cảm thấy hài lòng với biệt danh này, Phương Nhật Hạ mới chậm chạp nhắn tin cho anh.
Tiểu thỏ tinh: [ A Vĩ~ ]
Bạn học nhỏ Giang: [ Sao vậy? ]
Tiểu thỏ tinh: [ Tớ đang cảm thấy suy sụp, (thỏ con ôm đầu*). ]
****Giống như là nhãn dán, sticker ấy. ***
Bạn học nhỏ Giang: [? ]
Bạn học nhỏ Giang: [ Cậu ở đâu? Tớ tới tìm. ]
Tiểu thỏ tinh: [ Thật ra tớ cảm thấy bản thân đang học vô cùng không ổn, khả năng đậu một trường đại học tốt rất xa vời TT, mấy hôm nay tớ tìm gia
sư, nhưng mà hình như không hợp với tớ lắm, đã liên hệ qua nhiều người
rồi, (thỏ con ôm mặt khóc). ]
Bạn học nhỏ Giang: [ Nếu không thì…tớ dạy cậu được không? ]
Phương Nhật Hạ chỉ định tìm kiếm sự an ủi từ anh, nhưng không ngờ lại nhận
được đáp án ngoài ý muốn như thế, cô rất vui nhưng đồng thời cũng cảm
thấy lo lắng.
Mấy người gia sư có kinh nghiệm dạy cô còn không
hiểu, anh dạy thì có thể tốt hơn chút nào không, dù sao trải qua mấy
ngày nay, cô rốt cuộc đã biết bản thân mình có IQ âm một ngàn…
Lỡ như lúc đó anh chê cô ngốc thì phải làm sao???
Hu hu có khi còn ảnh hưởng tới việc cô sẽ tỏ tình nữa!
Cũng không biết là di truyền từ ai, bố mẹ cô rõ ràng đều là thủ khoa của tỉnh…
Tiểu thỏ tinh: [ Hay là bỏ đi, tớ cảm thấy bản thân có chút không được thông minh lắm. ]
Bạn học nhỏ Giang: [ Không sao, thử một chút. ]
Bạn học nhỏ Giang: [ Ngày mai, cùng đi quán cà phê học thử có được không? ]
Phương Nhật Hạ thấy anh nói vậy cũng không kiên trì từ chối nữa, dù sao trên
mạng vẫn thường hay nói, nếu bạn có IQ thấp vậy thì cứ tìm một người có
IQ cao để gánh gen.
Cô cảm thấy vô cùng đúng! Vậy nên trời sinh hai người là một cặp rồi!