Lòng bàn tay đầy trầm tư mà vuốt dọc khuôn mặt rồi dường lại ở khuôn
miệng chống cằm, ánh rõ trong đáy mắt đầy tâm tư Bạch Hạc Hiên khẽ
nhướng mày:“Cậu chịu khó ở lại đấy chăm cô ấy một lúc, đợi Thanh Lam bên này ngủ rồi tôi liền về xem xem!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền
ngắt máy, nán lại ngồi thêm một lúc anh mới đứng lên lửng thửng đi về
phòng của Nhã Thanh Lam, lặng người một lúc trước cửa phòng, cánh tay do dự không muốn mở cửa.
“Hiên là anh sao?” Dưới khe cửa ánh sáng
từ bên ngoài hắc vào bên trong căn phòng, Nhã Thanh Lam ngồi trên giường bệnh nhìn thấy được bóng người dưới khe cửa mà lên tiếng.
Bạch
Hạc Hiên bên ngoài nghe thấy tiếng Nhã Thanh Lam vọng ra mà liền ngay
lập tức sốc lại tinh thần, khóe môi cong nhẹ gượng cười mở cửa mà đi vào bên trong, vừa vào anh đã nhìn thấy Nhã Thanh Lam ngồi trên giường
bệnh, cần cổ toàn là gạc y tế trắng tinh nhưng rồi Bạch Hạc Hiên lần này lại không có thái độ vội vàng quá độ như những lần trước mà ngược lại
còn rất từ tốn, chậm chạp đi về phía của cô ta kéo ghế ngồi xuống, không trực tiếp xoa đầu hay cưng nựng má của cô ta như bao lần anh đã từng
làm mà là chỉ đơn giản mở miệng hỏi han:“Sao em không nằm nghỉ đi ngồi
chi cho mệt người?”
Nhã Thanh Lam nhìn thấy thái độ có phần hơi
hời hợt của Bạch Hạc Hiên mà cau nhẹ mày, nhưng rồi cũng chẳng dám biểu
hiện quá nhiều mà thu lại ánh mắt, kiên trì cô ta từ trên giường bệnh
vươn nhẹ bàn tay bắm lấy bàn tay lướn đang đặt hờ trên đùi của Bạch Hạc
Hiên mà kéo kéo nhẹ nũng nịu:“Hiên, anh hơi lạ… Là đang lo lắng cho chị
Lam sao?”
Nghe Nhã Thanh Lam nhắc đến Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên liền gượng cười mà
rụt nhẹ lòng bàn tay của mình về trong sự ngỡ ngàng không ngờ đến của
Nhã Thanh Lam, đây có lẽ là lần đầu tiên anh từ chối sự chủ động của cô
ta mà lên tiếng phủ nhận câu hỏi vừa nhận được:“Không có!”
“Em nằm xuống ngủ chút đi! Anh có việc phải đi gấp!”
“Có việc gì em gọi cho y tá nhé!”
Bạch Hạc Hiên vừa nói vừa dứt khoát kéo ghế đứng lên, nhưng rồi anh chỉ vừa
mới xoay người định đi thì liền nghe thấy một âm giọng tủi uất từ phía
sau lưng của mình vang lên:“Anh về với chị ấy đúng không? Lần trước anh
cũng nói với em y như vậy…”
Mi mắt khẽ nhắm, Bạch Hạc Hiên gục
đầu thở dài một hơi, xoay người, trực diện với ánh mắt đã ươn ướt của
Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên hằn giọng:“Thanh Lam, lần đầu anh có thể
làm như không thấy gì mà dung túng cho hành động của em”
“Nhưng anh không ngờ em lại không biết hối cải. Mà lại còn cố tình tìm đến Lam Đình Niên thêm một lần nữa để gây chuyện!”
“Tình trạng hiện giờ của Lam Đình Niên thế nào không nhẽ anh không biết, em
xem anh là một thằng ngu à, Lam Đình Niên cơ bản không có khả năng hành
hung em…”
“Sức khỏe của Lam Đình Niên vốn dĩ đến đi đứng cũng khó khăn thì tác động vật lý với em kiểu gì?”
“Hơn nữa là em ở trong phòng của Lam Đình Niên, chứ không phải là Lam Đình Niên ở trong phòng em!”
“Anh không nói, không trực tiếp tố cáo hành động của em mà ngược lại còn
đứng về phía em là vì anh nghĩ một năm trước em từng là nạn nhân của Lam Đình Niên, em hận, muốn trả thù, anh không ngăn cản!”
“Nhưng cái gì cũng có mức độ thôi em hiểu không hả Thanh Lam?”
Chảy dài một giọt lệ vờ đáng thương, Nhã Thanh Lam lau đi nước mắt mà tức tưởi:“Có phải giống như lời của Lam Đình Niên nói…”
“Anh yêu cô ta rồi phải không?”
Lòng bàn tay đưa lên khó khăn mà vuốt dọc khuôn mặt, ấn ấn nhẹ nhân trung:“Thanh Lam…”
Bạch Hạc Hiên ưu phiền mà nhìn Nhã Thanh Lam ngồi trên giường mếu máo:“Anh
xót cô ta như vậy nhưng anh có từng nghĩ một năm qua em thế nào không?”
“Sống chết không biết nhưng hằng đêm anh vẫn bên cạnh cô ta ân ái? Em không
nên hận sao? Cái mạng của cô ta quan trọng hơn cái mạng của em đối với
anh à?”
Mi mắt khẽ chớp, tay chống ngang hông, Bạc Hạc Hiên nhìn
vào đôi mắt thật sự tủi đến độ cùng cực của Nhã Thanh Lam mà không biết
phải làm thế nào, cuối cùng trái tim lại trong thắng nổi lý trí, Bạch
Hạc Hiên di chuyển nhẹ bước chân đến sát bên mép giường bệnh của Nhã
Thanh Lam, anh vươn nhẹ vòng tay ôm người cô ta, để cho cô ta tựa đầu
vào bụng mình mà nhẹ nhàng vỗ về:“Được rồi! Em nín đi!”
“Lần này
anh sẽ xem như chưa biết gì! Nhưng nếu có lần sau nhất định anh sẽ truy
cứu trách nhiệm! Biết chưa?” Vừa xoa vừa đấm, Bạch Hạc Hiên hơi nặng
nhọc trong lực đạo của bàn tay mà tay mà tác động vào người của Nhã
Thanh Lam nhắc nhỡ.
Cũng có phần hơi biết điều, Nhã Thanh Lam
biết Bạch Hạc Hiên đã thật sự nổi giận nên cũng chẳng dám làm liều mà
liền ngoan ngoãn gật gật đầu đồng ý.