Nhã Thanh Lam mỉm cười có phần hơi yếu ớt:“Anh có gì phiền lòng sao?”
Bạch Hạc Hiên chăm chăm nhìn Nhã Thanh Lam một lúc, cuối cùng cũng lắc nhẹ đầu:“Không có!”
Nhã Thanh Lam cũng chẳng phải loại người ngu ngốc gì mà cố gắng đào sâu
thêm sự việc, sau khi nghe Bạch Hạc Hiên nói vậy cô ta cũng liền chuyển
sang chủ đề khác, nhưng lần này lại là chủ đề đánh đúng vào tâm lí đang
rất phức tạp của Bạch Hạc Hiên:“Hiên, nếu anh lo cho chị Niên Niên thì
qua với chị ấy đi, em có thể ở một mình được mà!”
Khóe môi gượng
cười, Bạch Hạc Hiên vỗ vỗ nhẹ bàn tay cô:“Em lại nghĩ đi đâu nữa rồi!
Anh làm sao có thể không an tâm về cô ta được chứ!”
“Hiên trong
ánh mắt anh không nói như vậy nó rõ ràng đang nói ngược với những lời
anh vừa thốt ra!” Nhã Thanh Lam cố tình bắt lấy ánh mắt của Bạch Hạc
Hiên xoáy sâu mà nhắc nhở.
Cả cơ thể khựng lại trầm ngâm, thoáng qua một lúc Bạch Hạc Hiên giật mình cười nhạt:“Em lại khéo đùa
rồi, anh làm gì có như lời em nói chứ!”
“Hiên em còn không hiểu anh sao?”
“Qua với chị ấy chút đi, em có thể tự lo cho mình được!” Nói rồi Nhã Thanh
Lam liền khó khăn hướng mắt lên chiếc chuông nhỏ ở đầu giường:“Nếu có gì em cũng có thể tự mình gọi bác sĩ, anh cứ yên tâm đi!”
Tay lắc
lắc nhẹ bàn tay của Bạch Hạc Hiên, Nhã Thanh Lam vỗ về, cười tươi y như
thật như vẫn làm ra chút chút tủi thân như muốn Bạch Hạc Hiên có thể
nhìn thấy, giọng điệu của cô ta bấy giờ thì hiểu chuyện nhưng ý tứ lại
hết sức hờn ghen:“Dù sao trên danh nghĩa hiện tại chị ấy cũng là vợ anh, nếu anh cứ ở đây bỏ mặc chị ấy, người khác nhìn vào họ lại đánh giá,
không chỉ em mà còn cả anh nữa. Nghe lời em qua với chị ấy đi!”
“Lam Lam…” Bạch Hạc Hiên không trực tiếp từ chối hay gật đầu anh chỉ gọi đơn giản thân thương tên của cô ta.
Nhã Thanh Lam có phần không thích bởi thái độ không mất dứt khoát của Bạch
Hạc Hiên nhưng rồi cũng chẳng dám manh động quá nhiều mà tiếp nối luôn
vỡ tuồng cô ta vừa bày ra:“Đi đi anh!”
Vừa hay lúc này, phía bên
ngoài cánh cửa phòng bệnh lại có tiếng gõ cửa vang lên, sau khi được
người bên trong đồng ý, người phía bên ngoài liền đẩy cửa đi vào.
Là y tá mà Bạch Hạc Hiên đã nhờ chăm sóc Lam Đình Niên.
Trong đáy mắt có phần hơi lo sợ do sự đến bất ngờ của y tá, bàn tay vẫn còn
chưa buông Nhã Thanh Lam ra anh đã lên tiếng:“Cô có việc gì sao?”
Thoáng nhìn sang Nhã Thanh Lam đang nằm trên giường bệnh lại tay trong tay có
vẻ rất thắm thiết với Bạch Hạc Hiên, cô y tá có phần hơi khó nói, nhưng
đến cũng đã đến rồi cô cũng chẳng thể nào quay trở về, nếu quay trở về
cô cũng chẳng có cách nào xử lí tình huống hiện tại, mà ấp úng lên
tiếng:“Anh Bạch, vợ của anh, chị ấy tỉnh rồi nhưng hiện tại tôi nói gì
chị ấy cũng đều không nghe thấy, cứ nằm bất động trên giường bệnh, mặt
mày, ánh mắt đều vô hồn trống rỗng mà nghiêng đầu qua khung cửa sổ, tôi
sợ chị ấy có vấn đề nên mới mạo muội qua đây thông báo cho anh biết một
tiếng!”
Mày ngay tức khắc nhíu lại, nhìn sang Nhã Thanh Lam hơi
dè chừng mà Bạch Hạc Hiên lên tiếng:“Sao không bảo với bác sĩ, nói với
tôi, tôi giúp được sao?”
Bỗng dưng cô y tá nhận ra rằng là cô lo
lắng quá nhiều rồi nên mới đi tìm sai người, nhưng dù sao thông báo với
người nhà cũng là trách nhiệm cỉa cô, nghĩ thế cô y tá bèn nói tiếp:“Bác sĩ phụ trách đã khám qua cho cô ấy rồi, nhưng bác sĩ bảo tình trạng của chị ấy bây giờ chỉ có thể tiêm thêm thuốc an thần thôi, nhưng vì khi
nảy đã dùng một liều thuốc rồi nên hiện tại không thể, nên đành phải để
mặc chị ấy…”
“Chờ chị ấy tự bình tĩnh lại!”
“Bác sĩ đã nói vậy thì cứ như vậy đi cô cuống quýt lên làm gì?” Không lạnh không nhạt Bạch Hạc Hiên thản nhiên mà lên tiếng.
Cười nhạt cô y tá nhận ra mình đã cố chấp quá rồi thì phải, nếu người ta đã
không quan tâm thì cô còn đứng ở đây cố giải bày làm gì nữa, vì vậy cô
không nói thêm lời nào mà liền quay lưng lủi thủi rời đi.
Nhưng
chẳng một ai có thể thấy trong giây phút nghe thấy tình trạng hiện tại
của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên đã cố gắng kiềm nén lòng mình bao
nhiêu.
Đáy mắt dần dần đỏ rực, Bạch Hạc Hiên liên tục chớp chớp
mi mắt với ý nghĩ sẽ khiến bản thân mình trở về dáng vẻ bình thường
nhất.
Anh xoay sang nhìn Nhã Thanh Lam vẫn còn đang ngoan ngoãn
nằm trên giường không có bất kì động thái nào khác lạ, anh mỉm cười mà
xoa xoa lấy đầu cô:“Anh có việc cần phải quay về Bạch Thị gấp để kịp
giải quyết. Chắc là không thể ở lại với em nữa rồi… Ngày mai anh sẽ
tranh thủ vào thăm em sau nhé… Em ở đây nhớ ngoan ngoãn, có cảm thấy khó chịu ở đâu đó trong người thì gọi bác sĩ, biết không?”
Không cho Nhã Thanh Lam có lấy một từ, Bạch Hạc Hiên nói rồi liền đứng lên lướt
nhanh trên trán cô ta một nụ hôn tạm biệt rồi nhanh chân rời đi.