Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nam nặng nề vang lên trong bóng đêm, cùng với tiếng bước chân mà đến.
Giọng nói đúng là của đại công tử của Phùng gia, Phùng Thần.
Tần Lam cứng đờ cả người, tai nghe thấy tiếng bước chân kia tới gần, nàng
còn chẳng dám ngẩng đầu, vèo một cái cả người đều lặn vào trong hồ.
Đúng vậy, đây là phản ứng theo bản năng của nàng, sao nàng có thể để cho
người khác nhìn thấy nàng và Tiêu Phong Hàn ở trong cùng một hồ nước
nóng cơ chứ? Còn mặt mũi nào nữa đây?
Nhưng sau khi lặn xuống dưới nước, Tần Lam chỉ hận không thể cho mình hai bạt tai, nàng làm gì vậy chứ?
Tiêu Phong Hàn, “...!”
Hắn cũng không ngờ rằng tốc độ của Quân Phi Yến này sẽ nhanh như vậy, hơn
nữa tốc độ phản ứng lại nhanh như vậy, có hơi buồn cười, hai chân ở
trong tay có hơi mất tự nhiên mà giật giật, cũng không biết hôm nay trời tối gió lớn, có thể nhìn thấy rõ hay không.
Khi càng đang nghĩ
không biết có nên bắt người đang ở trong nước lại hay không, tiếng bước
chân đã gần tới trước mặt, Phùng Thần đã bước đến rồi.
“Cảnh Hành.”
Phùng Thần bước tới phía trước, nhìn thấy Tiêu Phong Hàn tựa vào bờ hồ bên cạnh dòng suối nước nóng, lên tiếng gọi.
“Vừa rồi ta nghe thấy Lãnh Mục nói, đại tiểu thư Quân gia đến rồi, nàng ấy đi đâu rồi?”
Phùng Thần hỏi.
Tần Lam hít một hơi đang lặn trong nước, nhưng tiếng nói chuyện bên trên
nàng lại nghe được rất rõ ràng, nghe thấy đại công tử Phùng gia há miệng đã hỏi thăm tin tức của nàng rồi, chỉ hận không thể biến thành một con
cá ngay tại chỗ này, cắm rễ trong suối nước nóng này luôn cho rồi.
Tiêu Phong Hàn không mở miệng, nhịp tim của Tần Lam cũng theo vậy mà bất ổn.
Nếu hắn nói một câu mình đang ẩn ở trong nước, vậy thì có mà nhảy vào sông đào bảo vệ thành thì cũng không rửa sạch nổi.
“Đi rồi.”
Chỉ nghe thấy Tiêu Phong Hàn nói.
Tần Lam thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đi rồi? Đi đâu rồi? Nàng ấy tới đây làm gì?”
Phùng Thần lại hỏi.
Tiêu Phong Hàn giật giật thân thể, “Không biết. Không phải ngươi đã về nhà của mình rồi sao? Sao lại đến nữa rồi?”
“Không phải vì ta lo lắng cho ngài đó sao? Cho dù đã mặc hết y
phục nằm xuống rồi, vẫn không thể nào yên tâm được, cứ sợ rằng ngài sẽ
xảy ra chuyện gì đó, mà ta lại không kịp ở bên cạnh ngài, cảm thấy độc
của ngài rất khó hiểu, ta dứt khoát vẫn nên ở lại trong phủ đã rồi tính
sau.”
Phùng Thần nói.
Tiêu Phong Hàn không nói gì, bởi vì
trong đêm tối, hắn thấy được trên mặt nước từng chuỗi bong bóng ùng ục
nổi lên không ngừng, rõ ràng là Quân Phi Yến ở trong nước đã không thể
nào kiên trì được nữa rồi.
“Ta không sao cả, ngươi đi đi.”
Tiêu Phong Hàn nói thẳng với với Phùng Thần.
Cũng không biết sao lại có thể động lòng trắc ẩn, nghĩ đến cô nương này còn
đang ở dưới nước không muốn để cho người khác biết được, vậy thì hắn chỉ có thể đuổi người đi mà thôi.
“Ngài đuổi ta làm gì chứ? Ngài cứ việc ngâm mình của mình đi, ta nói việc của ta.”
Chỉ nghe thấy Phùng Thần nói vậy, sau đó hắn liền hất áo choàng một cái, ngồi lên trên một cục đá lớn bên cạnh bờ hồ.
Tiêu Phong Hàn, “...!”
“Cảnh Hành, ngài cũng đừng có không quan tâm đến cơ thể của mình như vậy,
trước kia thì chúng ta không có hy vọng, nhưng bây giờ không phải đã có
hy vọng rồi sao? Y thuật của Quân Phi Yến kia thật sự rất lợi hại, thật
sự là ta hổ thẹn không bằng, ngài cũng đừng có chọc ghẹo người ta suốt
như thế, ngài nhìn xem hôm nay mình đã làm ra chuyện đó, sao lại có thể
xé xiêm y của con gái nhà người ta chứ, lại nói, không biết Quân đại
tiểu thư đêm nay bắt đầu làm gì đây…”
“Cũng không liên quan gì đến ngươi hết, mau đi đi.”
Mắt thấy Phùng Thần này bắt đầu ngồi xuống thao thao bất tuyệt rồi, Tiêu
Phong Hàn nhìn thấy cô nương dưới nước kia thổi ra bong bóng nước mỗi
lúc một nhanh hơn, biết rằng nàng sắp không thể nào kiên trì được nữa
rồi, liền cất cao giọng nói.
“Không phải, sao lại nói là không
liên quan gì đến ta cơ chứ, lời kia của ngài là lời nói của con người
sao? Mà ngài cứ thúc giục ta mãi làm cái gì cơ chứ? Ngài đừng có mà
không thèm nghe ta nói, ngài thật sự đã đắc tội với Quân Phi Yến rồi,
lúc rời đi gương mặt vẫn luôn rất lạnh lùng, ngài phải biết rằng, đại
tiểu thư Quân gia bây giờ chính là cọng rơm duy nhất có thể cứu được
mạng của ngài, nàng chính là người có thập tam Huyễn Linh châm…”
“Phùng Thần, ta phải mặc quần áo.”
“Ngài cứ mặc đi, đều là nam nhân, sợ cái gì chứ? Nói đi, sau khi Quân Phi Yến rời đi, ngài lại…”
Bộp…
Lời còn chưa dứt, đã thấy Tiêu Phong Hàn đột nhiên giơ tay lên, đánh ra một chưởng trên mặt nước, bọt nước lập tức dựng thẳng lên, lao thẳng về
hướng của Phùng Thần, lập tức khiến cho Phùng Thần ướt nhẹp từ đầu đến
chân, cũng ngăn chặn câu nói tiếp theo của hắn.