Tuy rằng nàng ta có tính cách tùy ý, nhưng nàng ta lại không ngu ngốc.
“Tô Vân An thật đúng là khinh người quá đáng, nếu hôm nay không phải tỷ
thâm tàng bất lậu, vậy chúng ta nhất định sẽ bị sỉ nhục, tức chết muội
rồi, cũng may mà không có nguy hiểm gì, nhưng mà nói đi thì cũng phải
nói lại, tỷ tỷ, sao tỷ tự nhiên lợi hai thế?”
Trong ánh mắt Quân Linh Nhi lộ ra vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, nàng ta đã cố kìm chết lòng tò mò từ nãy đến giờ rồi.
Nàng ta và tỷ tỷ lớn lên cùng nhau, đôi bên là người như thế nào đều biết
rất rõ, suốt bao năm qua, mỗi lần tham dự yến hội, tỷ tỷ ít nhiều gì
cũng sẽ phát sinh một ít xung đột với các quý nữ thế gia, nguyên nhân
đơn giản chỉ là ngứa mắt ta ngứa mắt ngươi, ngươi không ưa ta, mỗi lần
đều bị châm chọc là thiếu học thức, cũng chưa bao giờ thấy đường tỷ của
nàng ta đáp trả lại bao giờ.
Cho nên tại sao từ sau khi bị thương nặng tỉnh lại đến bây giờ, nàng lại
đột nhiên tinh thông cầm kỳ thư họa chứ? Đúng rồi, còn biết y thuật
nữa... Cứ như là bị đả thông tám mạch Nhâm Đốc vậy.
Tần Lam biết hôm nay là do nàng quá xúc động, nhưng nàng cũng không hề hối hận.
“Tỷ học được trong mơ đó, tin không?”
“Hả?”
Quân Linh Nhi há to miệng, đôi mắt dường như phát ra ánh sáng.
Tần Lam bật cười, đúng là một nha đầu ngây thơ mà.
“Quân cô nương.”
Đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên vang lên/
Tần Lam quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy Hạ Nhược Đồng – người bạn thân kiếp trước của nàng – đang đứng ở đó, duyên dáng yêu kiều, nhìn về
hướng nàng.
Trái tim Tần Lam đập nhanh hơn, nhẹ nhàng mím môi nói: “Hạ cô nương, có chuyện gì sao?”
Tần Lam nhìn bạn thân của nàng khi còn sống, vẫn cứ là gương mặt trong quá
khứ, tính cách làm chuyện nhưng lại là người tích cực nói chuyện và làm
việc nhất, thường xuyên sẽ tranh luận vì mấy món điểm tâm mới ra của trà lâu, kiên quyết muốn so sánh xem cái nào càng ngon hơn mới được.
Mà bây giờ, nàng chỉ có thể gọi nàng ta là Hạ cô nương.
“Quân đại tiểu thư, vì sao ngươi lại có địch ý với Tần trắc phi như thế?”
Lại chỉ nghe được Hạ Nhược Đồng nói như thế.
Trong lòng Tần Lam lập tức hụt hẫng.
Lại là một người khác đến hỏi xem vì sao nàng lại nhắm vào Tần Hồng Sương.
Cho dù biết bọn họ đều bị Tần Hồng Sương lừa gạt, nhưng vẫn không tránh khỏi đau lòng.
“Hạ đại tiểu thư, ngươi có ý gì đây, ngươi đang chất vấn đường tỷ của ta
sao? Ngươi có thân phân gì, đến phiên ngươi đứng ra chất vấn sao?”
Ngay từ đầu Quân Linh Nhi còn không biết tiểu thư Hạ gia gọi bọn họ lại là
để làm gì, thì ra là để kiếm chuyện, tâm trạng đường tỷ của nàng vốn đã
không mấy vui vẻ rồi, nàng ta còn đến kiếm chuyện chọc tức nàng nữa.
“Linh Nhi.”
Tần Lam nhẹ nhàng gọi nàng ta, ngăn cản những lời nàng ta có khả năng sẽ buột miệng thốt ra.
“Hạ cô nương, ngươi đến đây để bênh vực cho Tần trắc phi sao?”
Tần Lam hỏi, giọng nói rất nhẹ.
Hạ Nhược Đồng mím chặt môi, lắc đầu nói: “Không phải.”
“Quân đại tiểu thư, ta biết Quân đại tiểu thư có thân phận cao quý, cũng nhận được rất nhiều sự cưng chiều, chỉ là thật sự không biết rốt cuộc thì
Tần trắc phi đã đắc tội với ngươi ở chỗ nào mà lại bị người nhắm vào, sỉ nhục như thế, nàng ấy có tính cách yếu đuổi, có bị ấm ức gì cũng chỉ
biết nuốt vàobụng, không phải ta muốn chất vấn Quân đại tiểu thư, chỉ là muốn hỏi thăm thử, có phải Quân đại tiểu thư có hiểu lầm gì với Tần nhị cô nương không? Nếu như có hiểu lầm thì không biết có thể hòa giải
không?”
Nàng biết người bạn thân này của nàng có tính cách rất chính trực, hơn nữa
còn rất thông minh, có lẽ nàng ta đã nhận ra nàng quyết tâm muốn kiếm
chuyện với Tần Hồng Sương đến cùng, có lẽ còn có thái độ thiên vị ba
phải sao cũng được của Tiêu Phong Hàn, cho nên mới định đến hỏi nguyên
nhân, hỏi thăm xem có thể làm hòa được không.
Hạ Nhược Đồng là người như thế đấy, không nói nhiều, nhưng lại âm thầm làm rất nhiều việc.
Làm bạn với một người như thế sẽ rất yên tâm, cũng sẽ cảm giác được an toàn.
Nghĩ đến câu “tính cách mềm yếu” mà Hạ Nhược Đồng đánh giá về Tần Hồng
Sương, thầm thở dài, nàng không trách Hạ Nhược Đồng bị lừa dối, không
phải đến chính nàng cũng phải chờ đến khi sắp chết mới có thể nhìn thấy
rõ gương mặt thật của vị thứ muội này sao?
“Quân cô nương?”
Hạ Nhược Đồng phát hiện, sau khi nàng ta nói xong những lời này, cô nương ở đối diện lập tức suy nghĩ gì đó, ánh mắt kia giống như đang nhìn nàng
ta, lại giống như không nhìn nàng ta.
Nàng ta cảm thấy rất lạ, trước kia Quân Phi Yến không làm cho nàng ta có cảm giác này, nàng ta không muốn giao tiếp với người này, nhưng mà dạo gần
đây, nàng ta lại cảm nhận được chút cảm giác quen thuộc trên người Quân
Phi Yến.
“Hạ cô nương, Tần Hồng Sương không phải người tốt.”