Không khống chế được thét lên một tiếng chói tai, đầu nàng ta choáng váng,
những hình ảnh nàng ta đã quên sâu trong ký ức lập tức hiện ra, mang đến cho nàng ta một sự sợ hãi vô cùng.
Tần Hồng Sương hét lên và xé bức tranh trên tay nàng ta thành từng mảnh.
"Không..."
"Đừng."
Có người nhìn thấy hành động của Tần Hồng Sương, lập tức muốn ngăn cản
nàng ta lại, nhưng Tần Hồng Sương hành động quá nhanh, bức tranh đã bị
xé thành từng mảnh.
Tô Vân An cũng định ngăn cản, nhưng nàng ta không ngăn được, chỉ có một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng ta: 'Toi đời rồi.'
Hồng Sương tỷ tỷ sắp toi đời rồi!
Bởi vì vừa rồi nàng ta chính tai nghe Huyền Vương cữu cữu nói muốn bức tranh này.
Thôi xong rồi!
Tần Hồng Sương trong lòng đầy sợ hãi, cảm giác đối mặt với cảnh tượng giết
người đó khiến cả tim nàng ta như muốn nổ tung, chưa kịp cảnh giác, đột
ngột kéo nàng ta trở về đêm mưa đẫm máu.
Nỗi sợ hãi chiếm lấy mọi sự tỉnh táo của nàng ta.
"Ngươi, ngươi..."
Tần Hồng Sương sợ đến mức không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, bởi vì giờ
khắc này nàng ta đã hoàn toàn chứng thực được rằng Quân Phi Yến nhất
định đã tận mắt chứng kiến nàng ta giết chết đích tỷ của Tần Lam vào đêm hôm đó, nàng ta nhìn thấy được chính mình đã giết người như thế nào,
giấu thi thể và phi tang bằng chứng như thế nào, không nghe nói, nhưng
đã tận mắt nhìn thấy.
Tần Lam mỉm cười, nhìn vào đôi mắt khiếp sợ và kinh ngạc của Tần Hồng Sương, nàng khẽ nói: "Ta đã tận mắt nhìn thấy."
Tần Hồng Sương hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt.
Không ai ngờ rằng phản ứng của Tần Hồng Sương lại lớn như vậy, bức tranh thực sự chấn động tâm hồn, khiến người ta cảm giác mình đang ở đó, cảm nhận
được sự tuyệt vọng, đau buồn, hoang mang và đau đớn của màn đêm, nhưng
phản ứng của Tần trắc phi quá lớn. Đến nỗi phải xé bức tranh?
"Tần Hồng Sương."
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng mang theo sự tức giận vang lên.
Khuôn mặt Tiêu Phong Hàn tràn ngập sự tức giận đến đáng sợ.
Tần Hồng Sương run rẩy, theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tia sáng
vàng lóe lên, cổ nàng ta đột nhiên bị một sợi tơ vàng quấn lấy.
“Ai bảo ngươi xé bức tranh của bổn vương?”
Tiêu Phong Hàn trầm giọng nói.
Tần Hồng Sương bị sợi tơ vàng siết chặt, hơi thở thoi thóp, chỉ có thể há
to miệng mà thở, đôi mắt to mọng nước lã chã, giống như một con cá sắp
chết.
“Thất hoàng đệ.”
“Mẫu thân.”
Tiêu Thành Vũ vội mở miệng nói.
Hắn ta nhìn thấy trên trán Tần Hồng Sương gân xanh nổi lên, sắc mặt đỏ
bừng, nhìn thấy Thất hoàng đệ vì bức tranh mà ra tay không chút thương
tiếc.
Nhưng Tiêu Phong Hàn lại
làm như không có nghe thấy, sợi dây trong tay siết chặt, nhìn thấy Tần
Hồng Sương toàn thân bắt đầu run rẩy, hai mắt trắng dã, thè lưỡi, gần
như sắp tắt thở…
Tiêu Thần bên cạnh đang khóc lớn, không ngừng kêu mẫu thân
Mọi người sắc mặt tái nhợt, nhưng không ai dám lên tiếng ngăn cản, đại hạ Huyền Vương muốn giết người, ai dám ngăn cản?
“Huyền Vương gia.”
Tần Lam lên tiếng, nàng cau mày gọi hắn, Tần Hồng Sương đáng chết, nhưng
nàng ta không được chết dễ dàng như vậy, bây giờ cũng không phải là lúc
nàng ta phải chết, Tần Lam thanh danh còn chưa được làm sáng tỏ nên nàng ta không được chết.
Nhưng Tiêu Phong Hàn không buông tay, vẫn siết chặt hơn, nhìn Tần Hồng Sương nước
mắt nước mũi chảy dài, nàng ta đang trút hơi thở cuối cùng, Tần Lam hít
một hơi thật sâu: "Dừng lại, nô tỳ của ta sẽ vẽ một bức tranh khác cho
người."
Lời này vừa dứt, tựa nghe được Tiêu Phong Hàn nói một từ 'được'.
Rồi sau đó mọi người giật mình bởi một cơn gió mạnh, một bóng đen bay vụt qua đầu theo hình parabol.
Phần phật.
Tần Hồng Sương bị nhấc lên không trung, bay qua đầu đám đông và đập xuống
đất, nàng ta không thể không chế được lực đẩy, nàng ta nằm sấp trên mặt
đất và trượt về phía trước, hướng đó chính xác là hướng hướng nơi những
nô tỳ đang chặn viện môn.
Cuối cùng Tần Hồng Sương đã chui dưới háng của nô tỳ.
Nàng ta lấy lại được hơi thở, từ trong bờ vực của cái chết sống lại, mở mắt
ra liền thấy nàng ta nằm trên mặt đất, mất hết thể diện, tất cả nô tỳ
trong phủ công chúa đều kinh ngạc nhìn nàng ta, nhận ra chuyện gì đã xảy ra Tần Hồng Sương đảo mắt và hoàn toàn bất tỉnh.
"Oa, mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân ta mất rồi, thần nhi không còn mẫu thân nữa, oa oa..."