Chờ phản ứng kịp thì chỉ cảm thấy thật hoang đường.
Đám đệ tử thế gia ở đằng sau đã háo hức đên mức muốn nhìn thấy tác phẩm của Quân Phi Sắc, nhưng bức tranh hiện đang ở trong tay của Huyền vương,
bọn họ không dám xông thẳng lên phía trước, chỉ có thể vươn đầu chườm
người lên nhìn bức họa thôi, nhưng lại không ngờ Tiêu Phong Hàn lại nắm
lấy nhanh như vậy.
Đám người: “.....!”
Đám thế gia đệ tử đều chưa thể liếc nhìn gì cẩ, chỉ là chờm qua bản lề của
bức họa, nhưng mà lục hoàng tử Tiêu Thành Vũ lại đứng không quá xa Tiêu
Phong Hàn, hắn ta xem khá rõ về bức tranh đó, cũng khá rõ đôi mắt của nữ tử đó.
Đôi mắt của hắn nhíu chặt lại, kèm theo đó là một cơn đau nhói ở trong tim. Khiến hắn cảm thấy lạnh cả người.
“Tống tiểu thư, cô nói ai sẽ là người chiến thắng vậy?”
Lúc này, giọng nói của Tiêu Phong Hàn vang lên.
Bức tranh đó nằm trên tay của hắn nhưng lại chưa từng mở ra bao giờ.
Tống Tinh bị gọi trúng tên mình, giật thốt mình rồi đầu quay lại, cùng với
hành động mím môi lại và trả lời: “Bẩm Huyền vương gia, là thần nữ đã
thua rồi ạ, tác phẩm bức tranh của thần nữ vĩnh viễn không thể nào sánh
bằng Quân gia đại tiểu thư, nếu như nói bức tranh Mẫu đơn của thần nữ có thể khiến người khác đắm say, vậy thì bức tranh của Quân đại tiểu thư
liền có thể khiến người khác bị hút hồn vào nó, thần nữ chịu thua, Quân
đại tiểu thư tài vẽ cao siêu, cực kỳ sinh động. Tống Tinh thua tâm phục
khẩu phục.”
Tống Tinh nói.
Sự thật đã bày ra trước mắt, nàng ta dù cho không muốn thừa nhận cũng vô dụng.
Nàng ta không phải là kẻ ngốc, tự mình có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa
Huyền vương gia lẫn Quân gia đại tiểu thư dường như giống với lời đồn,
cho nên nàng ta cũng không cần phải giải thích biện luận thêm, thừa nhận việc bị thua, đường đường chính chính, điều này ngược lại càng khiến
cho người khác có cái nhìn cao hơn về mình, nàng ta được xem là đã tính
toán kỹ lưỡng cả rồi.
Nhưng
thực sự trong lòng nàng ta đã ,bởi vì bức tranh đó của Quân Phi Sắc quá
tốt rồi, hoàn toàn có thể áp chế được bức Mẫu Đơn của nàng ta.
“Tống tiểu thư thừa nhận bản thân đã thua rồi!”
“Trời....”
Đám người nghe Tống Tinh nói xong, quả thực thì ai nấy đều kinh ngạc há hốc mồm.
Rốt cuộc thì Quân Phi Sắc sao lại có được bức tranh như vậy? Nếu so với bức Mẫu Đơn thì sao nó còn hơn nhiều đến như vậy?
Thật sự thì khá là háo hức nóng lòng để xem lấy nó, đáng tiếc là bị thu lại từ trong tay của Huyền vương.
Nhưng không đề phòng việc đám người đó trở nên kinh ngạc, Quân Phi Sắc quả nhiên lại thắng thêm lần nữa!
Trong đám thế gia đệ tử này, người con gái Quân gia xuất thân từ nhà tướng
võ, không tài không đức lại có thể đánh bại mấy vị đại tiểu thư có danh
tiếng nhất kinh thành này, hơn nữa là một chọi bốn. Trời ạ, đây là khái
niệm gì vậy?
Lúc trước có không ít thế gia đệ tử vẫn chưa nhìn nhận hết được Quân Phi Sắc, chủ yếu là
chịu phải danh tiếng của nàng mang tới, nhưng tại thời khắc này, ánh mắt của những đám thế gia đệ tử đó đổ dồn về người Tần Lam như thực sự
thiêu đốt vậy. Xem lần này thì thật là không thể tin nổi, dáng vẻ xinh
đẹp của Quân Phi Sắc của ngày hôm nay toát lên khí chất sang chảnh thanh cao, xung quanh đều bị tài nghệ bao quanh chiếu xuống, vẻ nữ thần đấy
càng lúc hiện rõ trong tầm mắt của không biết bao nhiêu người ở đó.
Nhiều kiểu nhìn về phía người của Tần Lam, nhưng dường như nàng không quan tâm cho lắm về việc đấy.
Kết quả này vốn dĩ được nàng dự đoán trước cả rồi.
Thân là phận gái nhà họ Tần, thiên phú của nàng vốn dĩ đã xuất chúng, từ nhỏ đã trí thông minh hơn người khác, xem sách chỉ cần lướt qua đã ghi nhớ
hết mọi điều, cầm kỳ thi họa cũng nhanh chóng mà nắm bắt được tinh túy
của nó, thêm nữa bơi nguyên nhân thân phận gò bó, nàng ngày đêm luyện
tập chăm chỉ, những thứ mà nàng học qua, xem qua và nhìn thấy qua đều
được ghi nhớ thuộc lòng trong trí óc của nàng. Cho nên những cuộc thi
nhỏ nàng đều thường không mấy để mắt tới, thứ nàng muốn là một sự công
bằng, muốn từ ngay lúc này khi nàng bước ra ngoài đều không phải chịu sự ức hiếp hoặc sỉ nhục được nàng.
Tần Lam từng là một người lương thiện hiền hòa thì hôm nay lại mang đến một bức họa kiệt tác trong mưa đêm như vậy, đỉnh quá rồi!
Trùng sinh của Tần Lam ở hiện tại chính là người nào kính nể nàng một thước
thì nàng hoàn trả lại một trượng, người hủy hoại chính nàng thì nàng sẽ
đấu lại trăm lần, người thiếu nàng một thước thì nàng sẽ đòi lại gấp một mười lần!
“Ta thắng rồi, đúng không?”
Tần Lam nhẹ nhàng nói.
Sự im lặng đến mức quá đáng.
Quân Linh Nhi đứng đằng sau ngơ ngác, không biết từ khi nào đã véo da của
Lục Trúc trở nên đỏ ửng lên rồi, nàng ta cảm thấy như đang nằm trong
giấc mơ vậy, đường tỷ của nàng ta quả nhiên lợi hại như vậy! Thắng được
tất cả mọi người!
“Đúng đúng
đúng, đường tỷ, tỷ thắng rồi, tỷ thắng bốn vị thế gia cầm kỳ thi họa,
một mình tỷ đánh bại hết tất cả mọi người, tỷ giỏi quá đi, quá lợi hại
rồi, quào quào quào, trời ơi, muội xúc động muốn chết đi được, bây giờ
trong suy nghĩ của muội như thác nước đang dâng trào lên và muốn dùng
đến một bài thơ để tặng đến tỷ tỷ.”