Nghe được câu hỏi của Thái Văn Kỳ thì Tô Mộ Nghiên lại càng hối hận với
hành động của mình. Bây giờ cô kiếm đâu ra lý do để giải thích hành vi
vừa rồi của mình đây?
Tô Mộ Nghiên cố gắng vắt óc suy nghĩ, nhưng không ngờ Thái Văn Kỳ đã đoán ra được: “Cậu biết chuyện giữa tớ và nhà
họ Thái rồi sao?”
Tô Mộ Nghiên không trả lời là biết rồi, nhưng
cũng chẳng phủ nhận là không biết. Chẳng hiểu vì sao mà khi đối mặt với
Thái Văn Kỳ, Tô Mộ Nghiên lại rất khó có thể nói dối.
Thái Văn Kỳ lại hỏi: “Cậu mất trí nhớ mà, làm sao cậu lại biết được chuyện này?”
Tô Mộ Nghiên nhíu mày, vừa thấy không thoải mái vì Thái Văn Kỳ hỏi nhiều,
lại vừa thấy bối rối khi không biết trả lời ra sao. Nhưng bỗng nhiên,
một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu Tô Mộ Nghiên: Nếu nói thật cho
Thái Văn Kỳ biết thì phản ứng của cậu ta sẽ thế nào?
Tô Mộ Nghiên nghĩ như vậy thì liền nhếch môi cười, nói với giọng điệu nửa đùa nửa
thật: “Bởi vì thế giới này là thế giới trong tiểu thuyết, tôi là người
xuyên sách đến nên biết được tất cả tình tiết trong tiểu thuyết, bao gồm cả chuyện giữa cậu và nhà họ Thái. Tôi trả lời như vậy, cậu tin được
không?”
Thái Văn Kỳ khi nghe Tô Mộ Nghiên nói vậy thì khựng người lại mất vài giây. Nhưng rất nhanh sau đó, anh liền mỉm cười rồi đáp:
“Tớ tin.”
“ Cái gì?” Tô Mộ Nghiên không thể tin được mà nhìn Thái Văn Kỳ, “Tôi nói thế mà cậu cũng tin?”
“Ừm.” Thái Văn Kỳ dịu dàng nhìn Tô Mộ Nghiên, “Cậu nói gì tớ cũng sẽ tin.”
“Hừ!” Tô Mộ Nghiên quay ngoắt mặt đi, “Tôi thì không tin là cậu tin tôi đâu, đồ dẻo miệng.”
Thái Văn Kỳ bật cười.
Tô Mộ Nghiên lại thầm mắng Thái Văn Kỳ dùng miệng lưỡi gạt người, nhất định là anh đang nói vậy để lấy lòng cô.
Thế nhưng, không hiểu sao cô lại có cảm giác rằng anh thật sự tin mình.
Lúc này, Thái Văn Kỳ bỗng nhiên lại nói: “Mộ Nghiên, cậu có thể giữ khoảng cách với Hứa Tông Dương, được không?”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì ngây ngẩn trong giây lát, sau đó lại hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì…” Thái Văn Kỳ thật muốn nói rằng: Bởi vì tớ thích cậu, cho nên khi
cậu gần bất cứ người con trai nào thì tớ cũng sẽ ghen.
Thế nhưng
Thái Văn Kỳ biết bây giờ mình không có quyền nói vậy. Anh chỉ có thể nói rằng: “Chúng ta mới học lớp 10, cần phải chú ý vào việc học. Mà Hứa
Tông Dương thích cậu, cậu ta sẽ làm phiền đến cậu, khiến cậu không thể
tập trung học tập được.”
Nói dứt lời Thái Văn Kỳ liền im lặng,
khẽ đưa mắt dò xét phản ứng của Tô Mộ Nghiên. Anh rất sợ cô sẽ nói với
anh rằng: “Chuyện của tôi thì liên quan gì đến cậu?”, “Chuyện giữa tôi
và Hứa Tông Dương chẳng đến lượt cậu quản.”,…
Thế nhưng không ngờ rằng Tô Mộ Nghiên lại yên lặng, không biết bao lâu sau cô mới nói: “Được, tôi sẽ tránh xa cậu ta.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì rất bất ngờ, không nghĩ rằng Tô Mộ Nghiên lại đồng ý với anh như vậy. Mà chính Tô Mộ Nghiên cũng có chút bất ngờ, mặc dù đã
suy nghĩ kỹ rồi mới nói nhưng cô vẫn hơi ngạc nhiên khi mình lại dễ dàng tiếp nhận ý kiến của Thái Văn Kỳ đến thế.
Nhưng cũng tại anh nói đúng, Hứa Tông Dương thích cô, cô nên biết giữ khoảng cách với anh ta.
Dù sao cô cũng có thích anh ta đâu, vậy nên không thể ở gần rồi cho anh
ta hy vọng được.
Tô Mộ Nghiên cảm thấy mình tránh xa Hứa Tông Dương là rất đúng, không nghĩ rằng lúc này Thái Văn Kỳ được nước lại lấn tới: “Vậy từ nay ở trường tớ với cậu có thể đi bên cạnh nhau được không? Nếu có tớ đi bên cạnh thì
Hứa Tông Dương sẽ khó có cơ hội tiếp cận cậu hơn.”
Tô Mộ Nghiên
nghe vậy thì đáng lẽ ra phải ngay lập tức từ chối, nói là mình không cần anh giúp đỡ. Vậy nhưng chẳng hiểu sao cô lại không muốn lên tiếng chối
từ.
Thật là kỳ lạ!
Tô Mộ Nghiên thở dài, rất lâu sau đó
mới trả lời Thái Văn Kỳ: “Muốn làm gì thì tùy cậu.” Nói dứt câu Tô Mộ
Nghiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cho nên cô không thấy được lúc
này, khuôn mặt của Thái Văn Kỳ trông vui vẻ đến mức nào.
Sáng hôm sau.
Thái Văn Kỳ đến đón Tô Mộ Nghiên đi học như thường ngày. Nhưng lúc đến cổng
trường, hai người liền cùng nhau lên lớp chứ không tách nhau ra như
trước nữa.
Buổi chiều tan học, hai người cũng cùng nhau rời khỏi lớp nên Hứa Tông Dương không thể đi cùng Tô Mộ Nghiên được.
Anh ta rất tức giận, càng ngày lại càng ghen ghét với Thái Văn Kỳ.
Vài ngày sau, trường chuẩn bị có lễ hội, nhà trường yêu cầu tất cả các lớp
phải tham gia vào việc tổ chức. Có lớp mở các quầy bán đồ ăn vặt nhỏ
trong khuôn viên trường, có lớp trang trí lớp học thành nơi triển lãm
tranh ảnh, có lớp thì tổ chức cosplay,…
Lớp 10-1 sau khi thảo
luận một hồi thì quyết định mở một quán cà phê nhỏ trong khuôn viên
trường. Nơi lớp mở quán có vị trí rất đẹp, xung quanh có khá nhiều cây.
Buổi chiều thứ bảy, lớp 10-1 bắt đầu chuẩn bị mở quán. Tô Mộ Nghiên và Hà
Tuyết Sam mỗi người bê theo một thùng đựng đồ trang trí xuống sân
trường.
Lúc đi gần đến vị trí mở quán, Thái Văn Kỳ bỗng nhiên chạy đến bên cạnh Tô Mộ Nghiên rồi nói: “Dây giày của cậu tuột rồi.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì dừng bước, mắt nhìn xuống giày của mình. Lại
không ngờ rằng ngay sau đó Thái Văn Kỳ lại ngồi xổm xuống, đưa tay buộc
dây giày cho cô.
Tô Mộ Nghiên vội vàng nói: “Không cần cậu
buộc.”, nhưng Thái Văn Kỳ vẫn vừa buộc dây giày vừa nói: “Tay cậu bê đồ
không buộc được dây giày nên tớ giúp cậu, chứ để dây giày tuột ra như
vậy thì đi lại nguy hiểm lắm.”
Tô Mộ Nghiên đáng lẽ phải lùi lại, tránh né Thái Văn Kỳ. Nhưng không hiểu sao nhìn anh buộc dây giày, cô
lại quên cả việc nhúc nhích, trong đầu tự nhiên mơ hồ, có cảm giác anh
và nam sinh buộc dây giày trong ký ức của cô dường như rất giống nhau.
Đến lúc cô định thần lại thì Thái Văn Kỳ cũng buộc dây giày xong rồi. Nhưng ngay sau đó anh lại đứng dậy rồi lấy thùng đựng đồ trên tay cô rồi nói: “Để tớ bê.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì định giật thùng đồ lại,
nhưng Thái Văn Kỳ đã nhanh chóng bê thùng đồ đi. Lúc này Thái Ngạn Nhân
cũng chạy đến, bê thùng đồ giúp bạn gái mình là Hà Tuyết Sam.
Hà
Tuyết Sam liền bảo Tô Mộ Nghiên: “Ngạn Nhân giúp tớ bê đồ rồi, cậu để
cho Thái Văn Kỳ bê đồ giúp cậu một chút cũng có sao đâu.”
“Nhưng
tớ với cậu ta không thân, không cần cậu ta phải giúp đỡ.” Tô Mộ Nghiên
liền phản bác, nhưng không ngờ Hà Tuyết Sam lại nói: “Gì mà không thân
chứ? Dây giày của cậu lúc nào bị tuột cũng là cậu ấy buộc hộ, vậy mà bảo không thân à?”
“Gì cơ?” Tô Mộ Nghiên nhanh chóng nhận ra vấn đề, “Lúc nào bị tuột cũng là cậu ta buộc hộ, vậy là trước kia cậu ta cũng
từng buộc dây giày cho tớ?”