Tô Mộ Nghiên tức Thái Văn Kỳ nên định không tặng socola cho anh nữa.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cô nghĩ mua cũng mua rồi, dù sao anh
cũng chưa nhận socola từ ai, thôi thì mình cứ tặng cho anh vậy.
Thế nhưng, khi Tô Mộ Nghiên định tặng socola cho Thái Văn Kỳ thì lại nhận
ra thái độ của anh đối với cô rất kỳ lạ. Anh không chủ động nói với cô
dù chỉ một câu, không nhìn thẳng vào mắt cô, khi cô nói gì đó thì anh
chỉ trả lời bằng một câu cụt ngủn.
Tô Mộ Nghiên thật sự rất tức giận, nhưng cô không biết rằng lúc này trong lòng Thái Văn Kỳ đang buồn tới mức nào.
Đến giờ ra chơi, Tô Mộ Nghiên vẫn dạy kèm Tiếng Anh cho Thái Văn Kỳ như mọi hôm, nhưng dường như giữa hai người đang dần dần xuất hiện một bức màn
ngăn cách.
Cả Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ đều cảm nhận được bức
màn này, hai người cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, khó chịu nhưng không biết
phải làm sao.
Buổi trưa sau khi ăn ở canteen, Tô Mộ Nghiên và
Thái Văn Kỳ liền trở về lớp như thường ngày. Sau đó Thái Văn Kỳ lấy sách ra đọc, còn Tô Mộ Nghiên thì nằm gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Nếu là bình thường thì cô đã cùng đọc sách với Thái Văn Kỳ rồi, nhưng hôm nay
cô thật sự rất mệt mỏi vì thái độ của anh nên chẳng muốn ngó ngàng đến
anh nữa.
Thái Văn Kỳ cũng nhận ra bản thân đã khiến cho Tô Mộ
Nghiên không vui. Anh thở dài một hơi, muốn nói gì đó dỗ dành cô nhưng
lại chẳng biết nên nói gì cả.
Tô Mộ Nghiên đang nằm trên bàn lại
bỗng nhiên quay mặt về phía Thái Văn Kỳ. Hai mắt cô nhắm nghiền, cô đang cố gắng chợp mắt một lúc cho khỏe nhưng mãi vẫn chẳng đi vào giấc ngủ
được.
Cô quay sang bên Thái Văn Kỳ vốn chỉ vì nằm quay
mặt về hướng anh khá thoải mái, nhưng cô lại không biết rằng hành động
này đã khiến cho Thái Văn Kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
“Tô Mộ Nghiên.” Thái Văn Kỳ vừa ngắm nhìn cô lại vừa gọi tên cô.
Tô Mộ Nghiên nghe thấy nhưng chẳng hề mở mắt, trong lòng còn thầm mắng:
Hừ! Bây giờ mới bắt chuyện với tôi? Tôi sẽ bơ cậu đến sáng mai luôn, cho cậu biết thế nào là bạo lực lạnh.
Tô Mộ Nghiên vừa thầm mắng đến đây thì lại nghe thấy giọng của Thái Văn Kỳ: “Cậu ta có gì tốt chứ, tại sao cậu lại thích cậu ta như vậy?”
Tô Mộ Nghiên nghe thấy thế
thì suýt chút nữa đã vùng dậy hỏi Thái Văn Kỳ rằng: “Cái gì? Tôi thích
ai?” Nhưng chợt nhớ ra mình đang muốn chiến tranh lạnh nên cô vẫn phải
im lặng.
Lúc này Thái Văn Kỳ vẫn nhìn Tô Mộ Nghiên, ánh mắt vừa
dịu dàng lại vừa có chút buồn rầu. Bây giờ các bạn trong lớp không nằm
nghỉ thì cũng đọc sách hoặc đeo tai nghe chơi điện thoại, cho nên không
ai để ý đến Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ ở cuối lớp cả.
Thái Văn
Kỳ lúc này đột nhiên lại nổi lên chút tâm tư xấu. Anh đưa mắt nhìn quanh lớp, đến lúc chắc chắn rằng không có ai chú ý đến phía cuối lớp thì
liền quay lại nhìn Tô Mộ Nghiên.
Cô vẫn nằm yên trên bàn, hai mắt nhắm chặt như nàng công chúa đang ngủ say nhưng thực tế lại vô cùng tỉnh táo.
Thái Văn Kỳ cũng rất tỉnh táo, anh lại gọi tên Tô Mộ Nghiên một lần nữa,
thấy cô vẫn không trả lời thì liền vươn tay, sờ nhẹ lên má cô.
Tô Mộ Nghiên cảm nhận được Thái Văn Kỳ chạm vào mình thì cứng đờ người.
Cô muốn mở mắt xem rốt cuộc anh đang muốn làm gì, nhưng cuối cùng lại không có dũng khí mở mắt.
Trong khi đó, Thái Văn Kỳ lại to gan dùng ngón tay mơn trớn trên khuôn mặt
mềm mại của cô. Ánh mắt anh tràn ngập sự say mê, cứ nhìn Tô Mộ Nghiên
không rời, đến cả chớp mắt cũng không chớp.
Hai tai Tô Mộ Nghiên lúc này đang dần dần đỏ lên.
Bỗng nhiên, Thái Văn Kỳ lại nhắm mắt lại, cúi đầu đặt lên má cô một nụ hôn.
Tô Mộ Nghiên vô thức nín thở, cả người tê tê như có luồng điện.
Khoảng vài giây sau Thái Văn Kỳ liền rời môi khỏi má cô, nhưng ngay sau đó anh lại đặt một nụ hôn lên đôi môi cô.
Tay chân Tô Mộ Nghiên mềm nhũn, đầu óc thì quay cuồng, nếu không phải đang
ngồi trên ghế thì chắc chắn cô đã ngã sụp xuống đất rồi.
Thái Văn Kỳ cũng rất căng thẳng, dù sao đây mới là lần thứ hai anh hôn Tô Mộ
Nghiên. Nhưng dù căng thẳng thì môi anh vẫn áp chặt lên môi cô. Một lúc
sau anh còn hé môi, ngậm lấy đôi môi cô, đến lúc tách ra còn để lại trên môi cô một vệt nước nhỏ.
Tô Mộ Nghiên lúc này không biết là bản
thân đang kích động hay đang sợ hãi, trái tim cô đập thình thịch một
cách mãnh liệt, đôi tai được che bởi mái tóc đã đỏ bừng như trái cà
chua.
Mà tai Thái Văn Kỳ cũng đỏ không kém, nhưng trên đôi môi anh lại treo một nụ cười thỏa mãn.
Anh có chút vui vẻ mà nhìn Tô Mộ Nghiên, sau đó nói nhỏ: “Cậu thích cậu ta, nhưng tôi mới là người hôn cậu. Mà sớm muộn gì thì cậu cũng không thích cậu ta nữa, cuối cùng cậu nhất định sẽ thích tôi.” Thái Văn Kỳ thầm
nghĩ nhất định bản thân sẽ đối tốt với Tô Mộ Nghiên, như vậy Tô Mộ
Nghiên cuối cùng cũng sẽ thích anh.
Anh không tin mình giao cả
trái tim cho cô mà lại đi thua Thái Ngạn Nhân - kẻ để hình nền là ảnh
chụp chung với tận hai cô gái. Mấy kẻ trong lòng có tận hai cô gái đều
không tốt đẹp gì. Anh chỉ có một mình Tô Mộ Nghiên, anh tin sớm muộn cô
cũng sẽ động lòng.
Mà lòng của Tô Mộ Nghiên lúc này đang rối như
tơ vò, đầu óc cố gắng suy nghĩ mãi mà vẫn không thông: Thái Văn Kỳ vừa
hôn mình đúng không? Tại sao cậu ta lại hôn mình? Không phải là… Cậu ta
thích mình đấy chứ?
Không được! Không được suy nghĩ vớ vẩn, không được mơ tưởng hão huyền, Thái Văn Kỳ chắc gì đã thích mình. Nhưng mà
không thích thì tại sao lại hôn mình rồi nói ra mấy lời thế kia chứ?
Chẳng lẽ…
Cậu ta thích mình thật à?
Tô Mộ Nghiên đang suy nghĩ đến điên đầu thì Thái Văn Kỳ lúc này lại đang chú ý đến Thái Ngạn Nhân.
Thái Ngạn Nhân nói gì đó với Hà Tuyết Sam, Hà Tuyết Sam liền đi ra khỏi lớp. Thái Ngạn Nhân sau đó lại lấy chiếc túi màu đen trong ngăn bàn ra, sau
đó liền vội vàng đi theo sau Hà Tuyết Sam.
Thái Văn Kỳ nhíu mày, đó chẳng phải là chiếc túi đựng socola của Tô Mộ Nghiên sao?
Một suy nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Thái Văn Kỳ khiến cho anh tức giận, liền đứng phắt dậy đuổi theo Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam.
Anh lén
theo sau người họ thì cuối cùng lại đi đến khu đất trống sau sân thể dục - nơi sáng nay Tô Mộ Nghiên hẹn gặp Thái Ngạn Nhân.
Đứng nhìn từ xa, Thái Văn Kỳ thấy Thái Ngạn Nhân lấy túi quà màu hồng đựng hộp
socola ở trong túi đen ra, sau đó đưa cho Hà Tuyết Sam.
Vào giây
phút Hà Tuyết Sam cầm lấy túi quà đó, Thái Văn Kỳ dường như tức đến điên lên. Tay anh siết chặt nắm đấm, chân lao như bay về phía Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam.
Hai người họ thấy anh chạy đến thì giật mình hoảng sợ.
Ngay sau đó, chiếc túi quà trên tay Hà Tuyết Sam bị anh giật mất, tiếp theo
đó là khuôn mặt của Thái Ngạn Nhân bị hứng trọn cú đấm của anh.