Làm gia sư? Cô không nghe nhầm chứ? Hạng nhất của lớp lại người đứng hạng thứ ba làm gia sư cho mình?
Tô Mộ Nghiên nhìn chằm chằm vào Thái Văn Kỳ, thầm nghĩ không phải anh đang đùa đấy chứ?
Thái Văn Kỳ cũng đã nhận ra Tô Mộ Nghiên đang suy nghĩ điều gì nên liền giải thích: “Môn Tiếng Anh của tôi không tốt, kéo điểm xuống nhiều. Mà cậu
được điểm tuyệt đối môn Anh nên tôi muốn nhờ cậu dạy kèm môn Anh cho
tôi.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì mới nhớ ra quả đúng là môn Tiếng
Anh của Thái Văn Kỳ không tốt. Nhưng mà hai người là bạn cùng bàn, cô
giúp Thái Văn Kỳ nâng cao trình độ Tiếng Anh thì còn được, chứ lại làm
gia sư cho anh để nhận được lợi ích từ anh thì không hay cho lắm.
Mặc dù Thái Văn Kỳ không đưa tiền, nhưng anh lại nói muốn giúp Tô Mộ Nghiên mua đôi găng tay đắt tiền kia nên cô khá ngại.
Tô Mộ Nghiên cũng không giấu giếm suy nghĩ này mà nói thẳng cho Thái Văn
Kỳ. Nhưng Thái Văn Kỳ lại bảo: “Tiền đối với tôi không quá quan trọng,
vấn đề quan trọng nhất là việc học. Tôi muốn nâng cao điểm số của mình,
nếu không thì tôi sẽ không giữ vững được vị trí đầu tiên. Tôi muốn cậu
làm gia sư cho tôi, mỗi giờ ra chơi đều ngồi bên cạnh giúp tôi học môn
Anh. Như vậy cậu sẽ mất rất nhiều thời gian, cho nên dù tôi trả cậu tiền thì cậu cũng không phải ngại.”
Thái Văn Kỳ thuyết phục Tô Mộ Nghiên, đưa ra thêm hàng tá luận điểm để khiến cô nghe theo mình.
Cuối cùng Tô Mộ Nghiên cũng bị thuyết phục, thế là đồng ý trở thành gia sư dạy Tiếng Anh cho Thái Văn Kỳ.
Hôm đó sau khi tan học, Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ liền đến cửa hàng XXX
để mua găng tay. Sau khi về nhà tặng găng tay cho ông Tô, ông Tô rất
vui, còn khen Tô Mộ Nghiên ngoan ngoãn hiếu thảo.
Tô Mộ Nghiên
được khen thì thầm cảm ơn Thái Văn Kỳ đã giúp cô mua đôi găng tay mà
không biết rằng: Cái tên khốn ăn trộm găng tay của cô lại chính là Thái
Văn Kỳ!!!
Những ngày sau đó, Tô Mộ Nghiên theo như những gì đã
hứa, giờ ra chơi nào cũng ở bên cạnh kèm Thái Văn Kỳ học Tiếng Anh. Hà
Tuyết Sam đến rủ Tô Mộ Nghiên đi chơi thì cô cũng từ chối, thỉnh thoảng
Thái Văn Kỳ chủ động bảo Tô Mộ Nghiên đi chơi thì cô mới vui vẻ đi cùng
cô ấy.
Thật ra nếu chỉ vì Thái Văn Kỳ mua giúp đôi găng tay thì
cô cũng không nhiệt tình với anh như vậy. Chẳng qua là vì có những giờ
ra chơi cô không dạy anh Tiếng Anh, mà ngược lại anh còn dạy cô các môn
khác. Mà anh dạy thì có thu phí cô đâu, cho nên cô phải biết điều mà
nhiệt tình dạy Tiếng Anh cho anh.
Hơn nữa có nhiều hôm về nhà,
Thái Văn Kỳ còn mua bánh bông lan và trà sữa cho Tô Mộ Nghiên. Lúc đầu
Tô Mộ Nghiên cũng từ chối đấy, nhưng Thái Văn Kỳ lại ăn bánh với uống
trà sữa ngay trước mặt cô, khiến cho cô không thể nào nhịn được cơn
thèm. Thế là cuối cùng không cưỡng lại được, Tô Mộ Nghiên đã ăn trực của Thái Văn Kỳ không biết bao nhiêu lần.
Đến lúc thi cuối học kỳ I, cân nặng của Tô Mộ Nghiên đã tăng thêm 2kg, mà điểm số của cô cũng tăng lên đáng kể nhờ có Thái Văn Kỳ giúp đỡ. Điểm môn Anh của Thái Văn Kỳ
cũng nhờ cô mà tăng lên, vì thế anh thành công giữ vững vị trí đầu tiên
trong lớp.
Thầy chủ nhiệm khen cô và anh hết lời, nói rằng cô và
anh là đôi bạn cùng tiến, những cặp bạn cùng bàn khác nên học tập hai
người.
Mà một cặp bạn cùng bàn khác chính là Thái Ngạn Nhân và Hà Tuyết Sam. Hà Tuyết Sam thì vẫn giữ vững phong độ, đứng vị trí thứ ba
trong lớp. Nhưng Thái Ngạn Nhân gần đây quá chú tâm vào việc theo đuổi
Hà Tuyết Sam nên thành tích hơi thụt lùi, hơn nữa khi làm bài thi có
chút nhầm lẫn nên anh tụt xuống vị trí thứ tư trong lớp.
Còn người thay anh đứng vị trí thứ hai đương nhiên chính là Tô Mộ Nghiên - đôi bạn cùng tiến của Thái Văn Kỳ.
Sau khi biết kết quả này của mình, Tô Mộ Nghiên đã về khoe với ông Tô, ông Tô đương nhiên rất vui mừng.
Ngày hôm sau là ngày họp phụ huynh. Ông Tô nói rằng mình sẽ đích thân đi họp.
Khi ông Tô nói vậy, Tô Mộ Nghiên lại nhớ đến trong tiểu thuyết bố của Thái Ngạn Nhân cũng đích thân đi họp phụ huynh cho anh ấy.
Ngày công bố điểm cho học sinh trước ngày đi họp phụ huynh một ngày. Thái
Ngạn Nhân sau khi biết điểm thì chưa kịp nói cho bố mình biết, bởi vì
hôm biết điểm thì bố anh đi công tác đến tối mịt mới về.
Thấy bố
đi làm mệt mỏi nên Thái Ngạn Nhân chưa thông báo thành tích của mình cho bố, không ngờ rằng sáng hôm sau bố anh lại nói sẽ đi họp cho anh.
Ông ta bình thường bận rộn, rất ít khi đi họp phụ huynh cho anh. Vậy nên
lần này ông ta thấy áy náy, quyết đi họp phụ huynh cho anh.
Nhưng trong nguyên tác Thái Ngạn Nhân đứng hạng nhất, ông ta sau khi đi họp
mới biết được kết quả này nên vừa bất ngờ vừa tự hào khi thầy giáo khen
con trai mình.
Tuy nhiên bây giờ Thái Ngạn Nhân đứng hạng bốn,
còn Thái Văn Kỳ - người con trai bị bỏ rơi của ông ta mới đứng hạng một. Tô Mộ Nghiên thật sự muốn xem xem ông ta sẽ cảm thấy như thế nào.
Đến ngày đi họp.
Bố của Thái Ngạn Nhân đến trường.
Giống như trong nguyên tác, tối hôm qua ông ta về muộn nên Thái Ngạn Nhân
chưa kịp nói kết quả thi cho ông ta. Đến sáng hôm nay vừa thức dậy ông
ta mới bảo rằng muốn đi họp cho Thái Ngạn Nhân, sau đó ăn sáng xong thì
ông ta liền đến trường đi họp luôn.
Ông ta lên lớp của Thái Ngạn
Nhân. Lúc trước Thái Ngạn Nhân đã nói rằng Thái Văn Kỳ học cùng lớp, cho nên ông ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ gặp ông ngoại của Thái Văn
Kỳ khi đi đến đây họp phụ huynh rồi.
Rất nhanh, ông ta cũng đã
thấy ông Lý - ông ngoại của Thái Văn Kỳ và ông Tô - ông nội của Tô Mộ
Nghiên cùng nhau bước vào lớp học.
Đến giờ họp, giáo viên chủ
nhiệm xuất hiện, thông báo một số thông tin và khoản thu với các phụ
huynh học sinh. Sau đó, giáo viên chủ nhiệm liền tuyên dương năm em học
sinh có thành tích đứng đầu lớp.
“Vị trí thứ năm là của bạn…”
Thầy chủ nhiệm đọc tên bạn học đứng thứ năm. Bố của Thái Ngạn Nhân thì
không để tâm đến vị trí số năm lắm, bởi vì Thái Ngạn Nhân luôn luôn nằm
trong top 3 của lớp, chưa từng có ngoại lệ.
Vậy mà không
ngờ rằng ngay sau đó thầy chủ nhiệm đã đọc: “Vị trí thứ tư là của bạn
Thái Ngạn Nhân, cũng chính là lớp trưởng của lớp.”
Bố Thái Ngạn Nhân sững sờ, con trai mình lần này chỉ đứng thứ tư?
Thầy chủ nhiệm lại đọc người tên đứng thứ ba là Hà Tuyết Sam, sau đó là Tô Mộ Nghiên - người đứng thứ hai.
Ông Tô nghe thấy tên cháu gái mình thì liền quay sang nói với ông Lý: “Cháu gái tôi đứng vị trí số hai đấy!”
“Tôi biết chứ!” Ông Lý nói, “Hôm qua thằng nhóc nhà tôi đã nói rằng lần này Mộ Nghiên đứng vị trí thứ hai của lớp rồi!”
“Vậy sao?” Ông Tô mỉm cười, “Hai đứa nhóc dạo này thân nhau quá nhỉ!”
Bố của Thái Ngạn Nhân nhìn thấy ông Tô và ông Lý nói chuyện với nhau thì
không vui. Ông ta biết hai người họ là bạn tốt, mấy năm nay vẫn luôn hợp lực với nhau gây sức ép cho công ty ông ta.
Bây giờ hai đứa cháu của hai người họ lại thân, liệu mai sau có hợp lực với nhau mà làm khó Thái Ngạn Nhân không?