Đồng tử Lạc Tử An khẽ dao động, anh không tin những
gì mình vừa đọc thấy ở trên tờ giấy kia. Lật qua lật lại nhiều lần như
để tìm ra một góc nhỏ nào đó ghi rằng đây chỉ là trò đùa của cô. Nhưng
không hề có.
Thật sự, trên tay anh lúc này là đơn ly hôn do chính tay Hạ Băng viết. Bên trên đó cũng đã kí, chỉ còn một chỗ để trống cho anh.
Lạc Tử An định xé tờ đơn nhưng suy nghĩ gì, anh lại thôi. Anh nhanh chóng
lôi điện thoại ra gọi cho cô. Không một ai bắt máy. Điện thoại vẫn báo
là nằm ngoài vùng phủ sóng.
Bàn tay cầm điện thoại của Lạc Tử An
thoáng run rẩy. Chưa bao giờ anh lại thấy sợ như lúc này. Hình ảnh quen
thuộc của sáu năm về trước lại chợt ùa về trong anh.
Bóng dáng Hạ San thấp thoáng nơi con đường mùa thu, bên cạnh cô còn có một người đàn ông lịch lãm, sang trọng. Y đứng đó, tay khoác lấy tay của người đàn
ông kia, anh mắt nhìn người đàn ông ngập tràn đều là ý cười, giống hệt
lúc ở cạnh Lạc Tử An.
Lạc Tử An còn nhớ rõ khi đó mình đã lao nhanh đến giữ chặt tay Hạ San và tra hỏi y rất nhiều. Nhưng đến
cuối cùng Hạ San không trả lời một câu hỏi nào của anh, y chỉ lạnh lùng
hất tay anh ra rồi nói câu chia tay. Xong liền cùng người đàn ông kia
tay trong tay lên một chiếc xe hơi gần đó mà rời đi.
Lạc Tử An
khụy xuống sàn nhà, có lẽ giấc mơ kia chính là điềm báo cho tất cả. Anh
thật sự… lại đánh mất người con gái thứ hai mà anh yêu…
Phải
chăng ông trời không thể tha thứ cho anh vì những lỗi lầm trong quá khứ
nên đã cho anh nếm trải cảm giác đau đớn một lần nữa? Lạc Tử An đầu óc
mơ hồ ngồi nghĩ. Anh không biết mình cần phải làm gì vào giờ phút này.
Bỗng nhiên anh đột nhiên nhớ đến một người.
Đúng rồi, có thể Hạ
Băng sẽ về nhà, chỉ cần liên hệ được với ba mẹ cô là mọi chuyện sẽ được
giải quyết. Tuy Lạc Tử An không biết lý do mà cô rời đi là gì nhưng anh
mơ hồ cảm nhận nó là lỗi của mình. Lạc Tử An muốn chân chân chính chính
đối diện với Hạ Băng để giải quyết mọi chuyện một lần. Nếu như thật sự
không thể ổn thỏa được vậy thì anh chấp nhận để Hạ Băng rời đi…
Tút…tút…
Điện thoại của Hạ Thần và Hàn Nguyệt liên tục báo máy bận. Đến cùng, sau ba mươi cuộc gọi vẫn không có ai nhấc máy.
Lạc Tử An buông lỏng bàn tay, điện thoại theo đó trượt dài xuống sàn, vỡ
tan từng phụ kiện bên trong. Nhưng có vẻ như anh không có tâm trạng để
quan tâm đến chuyện này. Giờ phút này đây trong suy nghĩ của Lạc Tử An
chỉ có hình bóng của Hạ Băng. Chỉ một lòng một dạ muốn Hạ Băng quay về
bên mình…
…
Ngày hôm sau, Lạc Tử An đến công ty với đôi
mắt đờ đẫn, dưới mí mắt cũng là quầng thâm rất rõ. Mặt mày tái nhợt,
thiếu đi sức sống hàng ngày. Có thể nói là hoàn toàn đối lập với hình
ảnh hôm qua của anh.
Nhân viên nhìn dáng vẻ này của chủ
tịch bọn họ thì chỉ thầm hít một ngụm khí lạnh rồi nhanh chóng chuồn về
phòng mình làm việc. Hôm nay tuyệt đối không có việc gì thì đừng nên tìm Lạc Tử An, nếu không hậu quả sẽ rất đáng sợ.
Nhưng đời thì không như là mơ, giữa lúc tâm trạng anh không được vui vẻ thì Lạc Tử An đùng
cái thông báo họp nội bộ. Lại còn nói thêm ai không đến sẽ bị đuổi việc. Làm cho nhân viên từ sáng đến giờ vẫn luôn thấp thỏm bây giờ thành
triệt để cuống quýt và sợ hãi cả thể khi nghĩ đến cảnh ba tiếng đồng hồ
phải sống trong bầu không khí lạnh lẽo đến thấu xương thấy tủy kia. Phải đối diện với nét mặt như muốn tử hình người ta của Lạc Tử An kia…
…
Trong phòng họp của Lạc thị, Lạc Tử An vẫn luôn ngồi bắt chéo chân, hay tay
chống lấy cằm, ánh mắt lướt quanh toàn bộ nhân viên đang có mặt trong
phòng một cách vô tình.
Tất cả mọi người đều đang sợ hãi, ai cũng cúi đầu xuống thấp nhất để đem bản thân không còn tồn tại trong phòng,
khiến cho Lạc Tử An không chú ý đến mình.
Còn riêng người đang bị anh nêu tên đứng lên báo cáo thì đã sớm nhũn mềm cả chân, lắp bắp mãi
mới trình bày xong bản báo cáo của mình trước gương mặt ngày càng đen
của Lạc Tử An.
“Được rồi, tan họp đi!” Lạc Tử An nói xong, tất cả mọi người như được ban đặc ân, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi
phòng trong năm giây đồng hồ.
Lạc Tử An đưa mắt quét quanh phòng
họp, chỉ còn lại mỗi mình Phương Ngữ là ngồi lại cùng anh. Y không hề bị khí thế của Lạc Tử An làm cho phát run như những người kia.
“Anh vẫn chưa về sao? Cuộc họp kết thúc rồi!” Lạc Tử An tốt bụng nhắc nhở
lại một lần nữa. Anh sợ y khi nãy không nghe rõ lời mình nói dù cho khả
năng này gần như sẽ không xảy ra. Dù sao mọi người cũng đã về hết, không có cớ gì y vẫn chưa biết anh đã cho tan họp.
“Em có chuyện không vui sao? Cần người tâm sự không?” Phương Ngữ bỏ qua câu hỏi của Lạc Tử
An mà vào luôn vấn đề gì. Từ sáng đến giờ nhìn bộ mặt u rũ, u sầu của
Lạc Tử An là y biết tám, chín phần là anh đã gặp chuyện không vui. Đặc
biệt còn là liên quan đến Hạ Băng.
Lạc Tử An suy nghĩ một hồi, quyết định đem chuyện của bản thân kể cho Phương Ngữ nghe và hỏi ý kiến y là mình nên làm gì.
Phương Ngữ nghe xong liền trầm ngâm, một lúc sau y mới bắt đầu lên tiếng. “Anh nghĩ em nên đến thẳng Hạ gia để tìm cô ấy. Nếu không có vậy em nói
chuyện với ba mẹ cô ấy cũng được. Dù sao chuyện này cũng là liên quan
đến cả hai người con gái của họ.”
Lạc Tử An im lặng, dường như
anh đang suy nghĩ gì đó. Không biết qua bao lâu, anh mới gật đầu tỏ vẻ
đã biết trước lời khuyên của Phương Ngữ.
“Vậy không còn tâm sự gì nữa thì anh về đây.” Phương Ngữ cũng đã khuyên được những gì cần khuyên rồi, y cũng không muốn nán lại đây lâu. Để cho Lạc Tử An có không gian
yên tĩnh mà suy nghĩ lại mọi chuyện đã.