Việc chuẩn bị cho đám cưới của Hàn Thẩm và Thi Nhi bây giờ là việc quan
trọng, cả nhà đều gấp rút chuẩn bị. Tất cả hoa cưới đều được làm bằng
hoa tươi và được kết bằng tay hoàn toàn. Chung Thất chạy ra chạy vào như một cỗ máy để liên lạc với tất cả các cửa hàng hoa tươi. Dĩ Văn thì
đang ở nhà hàng để xem lại danh sách khách mời, việc trang trí lễ cưới.
Còn Hàn Huyên thì giao lại cho ông ngoại chăm, hai ông cháu cùng nhau
chơi cưỡi ngựa ở nhà.
Hàn Thẩm cùng Thi Nhi đi chọn váy cưới, anh nói là muốn đưa cô đến một nơi
đặc biệt. Mặc váy cưới do đích thân anh cho người thiết kế, đích thân
anh chọn vải và hoạ tiết, Thi Nhi trông như một nàng công chúa bước ra
từ truyện cổ tích, dù đã là mẹ một con. Hai người khoác lên mình trang
phục cưới, vừa ra khỏi phòng thay đồ thì đã bước vội đến nắm lấy tay
nhau. Giữa họ vẫn luôn có sự quyến luyến như thế, nồng nàn da diết như
thế.
"Em đẹp lắm!"
Đẹp giống như một nàng công chúa vậy. Nhìn em bây giờ anh thật chỉ muốn bế
ngay về nhà, giữ làm của riêng thôi. Anh không muốn ai phải nhìn thấy
dung mạo tuyệt trần này cả...
Anh đưa cô ra phía trước, điều khiến cô vô cùng bất ngờ chính là ở trước
cửa hàng áo cưới vô cùng đông người. Trên thảm cỏ là những bông hoa hồng được cắm sẵn, có cả nến và những cánh hoa lung linh. Một chàng trai đến đưa cho Hàn Thẩm một đoá hoa tuyệt đẹp. Thi Nhi ngây ngốc, trong lòng
là một thứ cảm xúc dâng trào khó tả, tim đập mạnh từng hồi. Hàn Thẩm bất ngờ quỳ xuống làm cho mọi người xung quanh hò hét cả lên, còn Thi Nhi
thì vẫn trơ ra đó. Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm tình và ngọt ngào,
giọng dịu dàng ấm áp.
"Thi Nhi! Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu biến cố của cuộc đời rồi. Có những mất mác, những đau thương, và cả những niềm vui nhen nhóm."
Anh lấy chiếc nhẫn được đặt ở giữa bó hoa ra, chìa về phía cô. Nơi ánh mắt
là tất cả những tình yêu mà anh dành cho cô, mọi dòng máu chảy trong cơ
thể này đều như đã thuộc về cô mất rồi.
"Anh... Muốn dùng cả cuộc đời này để yêu em, thương em, lo cho em, cùng em già
đi. Anh muốn cùng em sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc, cùng nhau lo cho con của chúng ta."
Thi Nhi nhìn anh rơi lệ, đây đều là nước mắt của sự hạnh phúc. Cô yêu anh
giống như bị trúng phải tiếng sét ái tình vậy. Cứ ngỡ không sâu đậm mà
nào ngờ lại thật đậm sâu. Cứ ngỡ sẽ không bền lâu nhưng cuối cùng lại
muốn cùng nhau yêu nhau mãi mãi. Anh cũng rưng rưng rồi. Tình yêu này
trải qua bao nhiêu chuyện vẫn bền chặt với thời gian, chống chọi với mọi thử thách, bão giông. Yêu như thế, thì mới là tình yêu thật sự. Hàn
Thẩm nắm lấy tay của Thi Nhi, nhìn cô đầy ngọt ngào, mỉm cười nói.
"Làm vợ anh nhé! Làm mẹ của con anh! Làm người mà anh sẽ dùng cả đời này để yêu thương. Được không?"
Cô không cần nghĩ gì nhiều cả, cười trong nước mắt mà gật đầu ngay.
"Em đồng ý!"
Đeo vội chiếc nhẫn lên tay cô, Hàn Thẩm đứng bật dậy ôm lấy chiếc eo nhỏ,
hôn ghì lên đôi môi căng mọng. Toàn thể mọi người đều vỗ tay, đã được
chứng kiến những gì rung cảm nhất, ngọt ngào nhất. Tuy họ không thể thấy hết được những gì mà hai người đã trải qua. Nhưng chỉ cần nhìn vào mắt
Hàn Thẩm, nhìn vào sự hạnh phúc của Thi Nhi, họ cũng đủ hiểu hai người
yêu nhau đến nhường nào. Anh nhấc bổng cô rồi bế trên tay, nhìn cô vẫn
luôn ôn nhu, nhẹ nhàng như vậy. Trong ánh mắt này giờ đây và mãi về sau
sẽ chỉ có hình bóng của mỗi một người duy nhất... đó là Thi Nhi.
Ôm cổ anh, cô nhìn anh với niềm hạnh phúc ngập tràn. Cuối cùng cũng đợi
được đến ngày này, đợi anh nói lời cầu hôn, cùng anh bước vào lễ đường
nơi chứng minh cho tình yêu của họ. Cô khom đến gần, chạm chóp mũi của
mình vào anh, giọng nhẹ nhàng nói.
"Em yêu anh nhiều lắm!"
"Em sẽ yêu anh đến hết cuộc đời này, sẽ cùng anh vượt qua mọi thứ."
Cô hôn nhẹ lên môi anh, nhìn anh thật gần.
"Dù cho mai về sau thế nào, em cũng sẽ cùng anh đi trên mọi nẻo đường."
Hàn Thẩm cảm nhận được nhịp tim trong anh đang đập rộn ràng cả lên. Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt này, anh thật mong chờ lễ cưới sẽ diễn ra càng
sớm càng tốt. Chưa bao giờ anh nôn nóng đến thế, hồi hộp đến thế. Khuôn
mặt này, giọng nói này càng thôi thúc anh phải yêu bằng cả con tim, yêu
thật nhiều, thật sâu đậm.
Anh đã từng hứa sẽ bảo vệ cô, không để cô chịu bất kì tổn thương nào. Lời hứa ấy đã được minh chứng bằng sinh mạng, bằng tình yêu, bằng con
gái của họ và bằng một hôn lễ tuyệt vời. Chỉ muốn hôn lên đôi môi này
mãi thôi, hôn lên khoé mắt, lên vầng trán, lên gò má. Chỉ cần được hôn
cô thì dường như sự ngọt ngào ấy đều tan chảy ra trong cuống họng.
"Anh yêu em! Phó Hàn Thẩm này sẽ chỉ yêu một mình Lục Thi Nhi mà thôi."