Sau hai tháng nghỉ ngơi ở nhà, vết thương của Hàn Thẩm đã hồi phục theo
hướng tích cực. Bây giờ anh đã có thể đi làm trở lại, nhưng vẫn không
được làm việc quá sức. Mặc lại bộ vest mà đã gần hai tháng bước xuống
lầu, anh nhìn Thi Nhi đang ở phòng khách, lo lắng hỏi.
"Vợ ơi! Xem anh có phải bị em chăm cho béo ra rồi không?"
Cô nhìn dáng vẻ của anh rồi liền ngẩng người. Béo ở chỗ nào? Trong khi cô
chỉ thấy anh vô cùng cao lớn, thân hình chuẩn lại còn thấy cả cơ ngực ra như vậy. Vội vàng đứng dậy bước đến gần, cô chỉnh lại phần cổ áo của
anh, như muốn che kín ở bên trong.
"Có đâu nào! Anh vẫn đẹp trai cơ mà? Nhưng đừng mặc áo sơ mi mỏng quá là được rồi!"
Chung Thất đứng ở ngay cửa đợi anh ra, vậy mà được hứng trọn pha phát cẩu
lương này. Cậu ta đưa tay che miệng, định giả vờ ho vài cái cho vui thôi nào ngờ vướng cổ họng mà ho sặc sụa.
"Này! Hai người có thể... thương tình tôi còn độc toàn thân mà không phát cẩu lương nữa không vậy?"
Thi Nhi nghe vậy liền cười ngượng ngùng lùi lại, nhưng ai kia vẫn cứ thích
ban phát đấy thì đã sao. Trước mặt Chung Thất, anh bất ngờ hôn lên môi
cô một cái làm cậu ta muốn tự chọc mù mắt mình. Hai vợ chồng nhà này cứ
quyến luyến nhau mãi, lát sau anh mới chịu đi làm. Đã vậy khi đi ra đến
cổng, Hàn Thẩm còn quay người lại hôn gió với Thi Nhi, làm con tim nhỏ
bé của Chung Thất như tan nát.
Chỉ còn hai mẹ con ở nhà, Thi Nhi bế Hàn Huyên đến chỗ vườn hớ chơi. Con bé vừa thấy hoa bướm dập dờn, liền thích thú mà đưa bàn tay tí hon ra. Bên ngoài có tiếng chuông cửa, cô bế theo con bé đi ra bên ngoài xem. Người đứng ngoài cổng là Phó lão gia, ông ấy trong có vẻ rất mệt mỏi cứ như
đang bệnh. Ban đầu, Thi Nhi có chút ngạc nhiên, cô không có ý định nói
chuyện thân thiện với ông như lúc trước. Vì sau bao nhiêu biến cố, ông
vẫn muốn chia cắt cô và Hàn Thẩm, còn muốn bắt Hàn Huyên đi. Anh còn vì
bảo vệ đứa bé mà cắt cổ tay mình như muốn chấm dứt quan hệ cha con.
Nhưng nghĩ lại, ông cũng là cha anh, là ông nội của Hàn Huyên nên cô
không còn cách nào khác.
"Mời cha vào nhà!"
Cô vừa bế Hàn Huyên trên tay vừa rót trà cho ông, con bé nhìn thấy người
lạ nên cứ rút vào người cô. Thi Nhi bế con bé đưa về phía Phó lão gia,
dịu dàng nói.
"Hàn Huyên! Đây là ông nội của con đấy! Gọi ông nội đi con!"
Con bé nhìn ông, cứ bi ba bi bô trong miệng, hai tay bé xíu xiu chụm lại
với nhau trông đáng yêu vô cùng. Đặt con bé nằm ở trong nôi, cô mới có
thời gian để nói chuyện với Phó lão gia. Ông ấy uống một ngụm trà, chậm
rãi nói.
"Thi Nhi! Cha xin lỗi vì đã có ý định đưa con bé đi!"
Thi Nhi thở dài, cô cũng không còn để bụng chuyện đã qua nữa. Bây giờ trước mắt, cô chỉ mong Hàn Thẩm và Hàn Huyên đều bình an khoẻ mạnh, như vậy
là đủ rồi.
"Con cũng không để ý đâu. Dù sao thì... người cha nên xin lỗi, là Hàn Thẩm!"
Phải. Thằng bé vì không muốn để Thi Nhi và con mình chịu tổn hại, đã đứng ra
cắt đứt quan hệ với mình. Cả mình và nó, đều vì yêu mà không màng tất
cả. Nhưng những gì mà mình dành cho Mai Nhàn, lại không thể bằng được
những gì mà nó dành cho Thi Nhi. Tình yêu của nó quá lớn, quá nhiều hi
sinh, khiến mình cũng phải thấy bất ngờ.
Thời gian không còn nhiều nữa, Lao Lệ Quyên cũng đã bị bắt, ông ấy cũng
không muốn phải thấy cảnh cha con tranh đấu mỗi người một nơi. Ông ấy
muốn nói hết mọi việc, nhưng lại không đủ can đảm đối đầu với Hàn Thẩm.
Vì ông biết, anh sẽ không dễ dàng gì chấp nhận được sự thật này, thậm
chí bị sốc nặng. Vậy nên, ông đã chọn cách nói với Thi Nhi, mong cô sẽ
hiểu tại sao bao nhiêu năm qua ông lại làm như vậy.
"Thi Nhi! Con có từng nghe Hàn Thẩm nói, tại sao lại hận cha tới như vậy không?"
"Dạ không. Anh ấy không nói, nên con cũng không tiện hỏi."
Tuy không hỏi, nhưng cô biết chắc chuyện anh và cha anh có hiềm khích là
liên quan tới người mẹ đã mất Lâm Mai Nhàn. Vì khi còn ở Phó gia, mỗi
lần ông ấy quan tâm hay nhắc đến bà ấy, anh đều vô cùng kích động. Hơn
cả thế, cô còn biết anh vì biết mình có khuôn mặt giống bà Mai Nhàn ngày xưa, nên đã không muốn cô và ông tiếp xúc nhiều.
Phó lão gia thở dài, trong ánh mắt ấy có nhiều đau buồn đan xen, những vết chân chim khẽ chau lại.
"Vì trước đây, nó đã từng chứng kiến mẹ nó bị đâm chết."
Thi Nhi bàng hoàng. Đây là sự thật, và cô sẽ còn bàng hoàng hơn khi
biết người mà anh nghĩ đã giết mẹ mình lại chính là cha mình. Phó lão
gia cụp mắt, giọng trầm tư.
"Mà người nó nghĩ rằng đã giết mẹ của nó, lại chính là cha."