Chung Thất đã khóc luôn rồi, cậu ta cứ liên tục trách anh.
"Đã giờ phút nào rồi cậu còn lo cho thiếu phu nhân nữa hả? Cậu nghĩ cho mình một chút được không vậy?"
Phó Dĩ Văn cảm thấy tình hình không ổn rồi, vết thương này mà còn để lâu
thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta lập tức gọi cho bác sĩ tư đến đây để giúp Hàn Thẩm. Hai người họ dìu anh nằm trên giường, cởi áo sơ mi
trắng ra, miệng vết thương đang hở, còn chảy ra rất nhiều máu. Chung
Thất nhìn thấy mà căng thẳng, tim đập thình thịch như sắp rơi ra ngoài.
Cậu ta cứ đi qua đi lại cầu mong cho bác sĩ mau đến, cầu cho anh tai qua nạn khỏi. Hàn Thẩm nằm mê man ở trên giường, mồ hôi nhễ nhại, sắc môi
nhợt nhạt. Anh mơ màng nhìn thấy bóng dáng của Thi Nhi ở bên cạnh, vẫn
xinh đẹp và dịu dàng như thế, vuốt ve gò má của anh.
"Thi Nhi... Thi Nhi..."
Hàn Thẩm bắt đầu mê sảng làm Chung Thất và Dĩ Văn càng sốt ruột hơn. Anh ta bước đến ngồi cạnh anh, lo lắng bảo.
"Phó Hàn Thẩm! Anh nghe đây! Anh không được có chuyện gì hết, nếu không thì mẹ con Thi Nhi phải làm sao đây? Anh nghe không hả?"
Bác sĩ đã đến rồi, ông ta vừa nhìn vết thương thì đã căng thẳng hỏi.
"Nghiêm trọng như vậy tại sao lại không đưa đến bệnh viện?"
Lúc này, Hàn Thẩm như lấy lại được chút ý thức. Anh nghe Chung Thất dự
định, trong lúc anh hôn mê sẽ đưa anh đến bệnh viện, vì chuyện này ảnh
hưởng đến tính mạng nên không kéo dài được. Lúc này, anh bất chợt nắm
lấy cổ tay cậu ta làm cậu ta giật mình. Anh cố mở mắt ra nhìn, giọng
thều thào nói.
"Cậu mà cãi lời, tôi sẽ... đuổi việc cậu."
Sau khi bác sĩ nghe xong nguyên nhân anh không chịu đến bệnh viện thì chỉ
biết thở dài. Ông ấy nói vẫn còn một cách để lấy viên đạn ra và cầm máu
vết thương, nhưng cách này rất đau. Đó là dùng vật dùng y tế trực tiếp
đưa vào vết thương rồi gấp viên đạn ra, trước khi đưa vào còn phải hơ
với lửa. Chung Thất nhăn mày, nghe thôi đã cảm thấy đau rồi, còn Dĩ Văn
thì không nói nên lời. Thế nhưng, ai đó vì không muốn người mình yêu
biết chuyện mà lo lắng, vẫn quyết tâm thực hiện cách này cho bằng được.
Chung Thất và Dĩ Văn ngồi ở hai bên giữ tay anh lại, còn bác sĩ thì đang nung nóng vật dụng y tế, chuẩn bị gấp viên đạn ra. Hàn Thẩm vẫn đang toát mồ hôi lạnh, nửa tỉnh nửa mê. Anh biết bản thân mình sẽ vượt qua được, sẽ
chịu đựng được. Chỉ cần Thi Nhi không biết, không lo lắng, anh đều sẽ
chịu được hết. Bác sĩ đi đến gần, chậm rãi nói.
"Tôi tiến hành đây!"
Chung Thất quay mặt đi nơi khác không dám nhìn, còn nghĩ cậu ta mới là người
nằm trên chiếc giường kia. Còn Hàn Thẩm thì vẫn vô cùng vô cùng kiên
cường, anh dần dần thả lỏng cơ thể để thấy thoải mái hơn. Cây gấp đã
nung từ từ đi vào bên trong miệng vết thương, toàn thân anh như có một
luồng điện làm nó co giật, đau đớn vô cùng. Hàn Thẩm vừa kêu lên vừa
vùng vẫy, nhưng anh vẫn cố nghiến chặt răng lại, cố gặng mạnh mẽ vượt
qua nó. Chung Thất quay đi chỗ khác, run rẩy giữ tay anh mà mím chặt
môi. Lúc này, Thi Nhi vẫn đang cùng Thùy Chi vui vẻ trò chuyện, đang
chơi đùa với Hàn Huyên. Cô đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng, tim cứ
nảy lên từng nhịp cứ như cảm giác bất an đang bủa vây.
"Chị làm sao vậy? Không khoẻ sao?"
"Chị thấy có gì đó lạ lắm, cứ như Hàn Thẩm đang xảy ra chuyện gì đó vậy."
Thùy Chi nhớ đến lời mà Chung Thất từng nói, Hàn Thẩm và Thi Nhi hệt như có
tâm linh tương thông, có thể cảm nhận được nguy hiểm của đối phương. Cô
ấy bắt đầu lo lắng, sắc mặt dần có chút không tốt. Sợ Thi Nhi lại suy
nghĩ lung tung thì không tốt, Thùy Chi mới cười trấn an.
"Chị đừng nghĩ lung tung, để em gọi cho Chung Thất nhé!"
Cô ấy nói xong liền đi ra ngoài lấy điện thoại gọi ngay cho Chung Thất.
Lúc này, cậu ta vẫn đang giữ tay của Hàn Thẩm, viên đạn đã sắp được lấy
ra rồi. Thấy người gọi là Thùy Chi, cậu ta không dám nghe máy vì sợ
không biết phải nói như thế nào. Nhưng nhìn thấy Hàn Thẩm đau đớn như
vậy, còn ngất lên ngất xuống, cậu ta không nhịn được nữa mà nghe máy.
"Alo! Sao tôi gọi mãi anh mới nghe máy vậy?"
Bên trong là giọng nói hốt hoảng đến thất thần của cậu ta.
"Thiếu gia bị trúng đạn rồi, bị thương rất nặng."
"Cái gì?"
Thùy Chi nghe vậy mà giật mình, sợ mình nói to quá làm Thi Nhi chú ý nên cố
đi ra xa một chút. Cô ấy bối rối vô cùng, quả nhiên những gì cô linh cảm đều đã đúng.
"Vậy... vậy bây giờ hai người đang ở đâu?"
"Chuyện dài dòng lắm! Tóm lại cô đừng nói cho thiếu phu nhân biết, nhờ bác sĩ
âm thầm sắp xếp một giường bệnh cho cậu ấy. Được không?"
Thùy Chi gật đầu lia lịa, chỉ biết im lặng mà nghe theo. Đột nhiên
lại xảy ra chuyện thế này, cô ấy cũng không biết nên làm sao. Lúc này
mới hiểu, tình yêu của Thi Nhi và Hàn Thẩm cũng gặp muôn trùng trắc trở
chứ không dễ dàng gì. Nhìn thấy Thi Nhi vẫn chưa biết chuyện, còn đang
chơi đùa với Hàn Huyên, cô ấy xót xa vô cùng.
Tại Phó gia. Viên
đạn được lấy ra xong thì Hàn Thẩm cũng rơi vào hôn mê, bác sĩ đã trực
tiếp khâu vết thương lại rồi băng bó cho anh cẩn thận. Trên khuôn mặt
ấy, đôi mày vẫn cau lại không rõ là đang đau đớn hay đang lo lắng cho
người mà mình yêu. Vì cô, anh đã thật sự hi sinh tất cả. Ngay cả khi cận kề của sự sống và cái chết, anh cũng nghĩ đến cô đầu tiên, không muốn
cô vì mình mà lo lắng, vì mình mà đau lòng.