Thùy Chi và Chung Thất đều bị Hàn Thẩm doạ đến mặt mũi tái mép, cô ấy đã sắp khóc luôn rồi. Thật không ngờ mình chỉ vì quên đóng cổng mà lại để
chuyện này xảy ra, khiến Thi Nhi bị bắt đi như vậy. Còn anh, anh ngồi ở
một góc mà mặt không đổi sắc, tối sầm như thể bầu trời đang kéo một trận mây đen đến. Một lần nữa, anh lại không nói lời nào mà phóng xe đến
thẳng Phó gia. Lúc này, Lao Lệ Quyên đang ung dung ở nhà ngồi làm đẹp,
Phó Dĩ Văn vừa ở trên lầu xuống định ra ngoài. Hàn Thẩm như người điên
mà xông thẳng vào nhà, thấy bà ta đang ngồi đó thì liền lao đến túm cổ
bà ta đứng dậy. Anh trợn mắt đầy giận dữ, nghiến răng hỏi.
"Thi Nhi đang ở đâu? Nói? Bà bắt cô ấy đi đâu?"
Bà ta bị bóp cổ sắp không thở được rồi, khó khăn nói.
"Mày... điên rồi sao? Bắt gì? Ai bắt nó hả?"
Lúc này, Phó Dĩ Văn xông đến kéo anh ra hỏi.
"Anh làm gì mẹ tôi vậy?"
Hàn Thẩm tức giận đùng đùng, hầu như cơn giận ấy không hề vơi đi mà còn
ngày một tăng lên như muốn bùng nổ. Anh quay sang đẩy anh ta ra rồi nói.
"Không phải chuyện của mày."
Hai người giằng co với nhau, cho đến khi Hàn Thẩm không nhịn được mà đấm vào mặt Dĩ Văn, lớn tiếng nói.
"Thi Nhi bị bắt đi rồi mày biết không? Chính bà ta đã làm ra chuyện này!"
Anh ta lúc này mới bàng hoàng, không ngờ mẹ mình lại hành động nhanh đến
như vậy. Bụng của Thi Nhi đã to lắm rồi, sắp sinh đến nơi còn bị bắt đi
như vậy, khác nào cả hai mẹ con đều đang gặp nguy hiểm. Chẳng trách Hàn
Thẩm lại giận đến nỗi mất kiểm soát như vậy. Anh ta liếc mắt nhìn mẹ của mình, bà ta nhìn anh lắc đầu như đang muốn chối bỏ mọi việc. Dĩ Văn
không mùi cãi nhau hay đánh nhau gì với anh trong lúc này cả, lên tiếng
đề nghị.
"Tìm cô ấy trước đi đã!"
Hàn Thẩm thở hì hục, trừng mắt nhìn bà ta. Đi ngang qua Lao Lệ Quyên, anh cố giữ bình tĩnh mà nói khẽ.
"Nếu như mẹ con cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ giết chết bà... ngay lập tức."
Hàn Thẩm đi khắp nơi tìm Thi Nhi nhưng vẫn không có tung tích gì, lòng anh
nóng như lửa đốt, hận không thể giết chết cái gã đàn ông kì ngay lập
tức. Chỉ cần nghĩ tới người con gái nà anh cưng chiều không nỡ làn tổn
hại bị hắn ta túm tóc, còn mạnh tay tát cô, anh lại điên cuồng hơn mà
tìm kiếm. Tìm cả ngày lẫn đêm, quy động rất nhiều người cứ như muốn lật
tung cả thành phố.
Lúc này, Thi Nhi mơ màng tỉnh lại. Toàn thân cô ê ẩm, xung quanh là một màu tối om chỉ có ánh sáng le lói ở phía xa. Dường như cô đang ở trong
rừng, vì xung quanh chỉ toàn là âm thanh của những tiếng lá cây xào xạc, còn có cả gió mạnh. Phải, cô đang ở trong một căn nhà hoang ở bìa rừng. Người nào lại tàn nhẫn đến độ, bắt một người phụ nữ đang mang thai bỏ
lại nơi rừng sâu được chứ? Thi Nhi sợ bóng tối, nhưng lúc này cũng đã
không còn hơi sức để sợ nữa, cô lo cho con mình nhiều hơn. Cô gắng gượng ngồi dậy, mò mẫm xung quanh để tìm kiếm vật thoát thân. Cánh cửa ấy
thực chất không khoá mà chỉ khép hờ, nhưng sức lực này của cô hầu như đã cạn kiệt, dần dần sinh ra ảo giác.
Cô bò ra đến gần cửa thì bụng đột nhiên đau nhói, cơn đâu quằn quại ấy ập đến làm cô rụng rời tay chân.
"A~ Đau quá!"
Cô ôm bụng nhăn mày, còn tận hai tháng nữa mới sinh, nhưng không hiểu sao
bây giờ nó lại đau đến như vậy. Thi Nhi cố gắng giữ bình tĩnh, cô xoa
xoa bụng, giọng yếu ớt như muốn an ủi bé con trong bụng.
"Con à! Con đừng chào đời vào lúc này... được không? Mẹ... phải thoát khỏi chỗ này... trước đã..."
Nhưng đứa nhỏ lại không nghe lời chút nào, càng lúc lại làm cô đau đớn hơn
nữa. Thi Nhi sợ mình lớn tiếng sẽ làm kinh động đến thú dữ trong rừng,
cô cố gắng nhẫn nhịn, xé một mảnh vải ở áo rồi ngậm chặt vào miệng của
mình. Thi Nhi kêu gào thảm thiết, có lẽ cô đã sắp sinh non rồi. Nhưng
nơi hoang vu này, làm gì có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô nữa? Cô lê lếch lại gần chỗ tấm thảm cũ, ngồi tựa lưng vào tường, cố gắng dùng hết sức bình sinh của mình.
Hàn Thẩm chạy xe rong ruổi khắp nơi, không hề có ý định bỏ cuộc. Tim anh
thi thoảng lại đau nhói lên vô cùng khó chịu. Liệu đây có phải là sự hoà quyện giữa trái tim của anh và Thi Nhi không? Khi cô gặp nguy hiểm và
đau đớn , anh đều sẽ cảm nhận được, như một phép màu.
Hàn Thẩm? Anh đang ở đâu vậy? Cứu em... cứu con của chúng ta với...
Hàn Thẩm đang chạy xe thì đột ngột khựng lại làm Chung Thất ở phía sau cũng khựng theo. Anh quay đầu xe lại, vô thức chạy thẳng về phía bìa rừng.
Tay cầm lái của anh run rẩy, liên tục cầu nguyện cho mẹ con cô được bình an.
Ông trời ơi! Làm ơn hãy để mẹ con cô ấy được bình an, con bằng lòng dùng
tuổi thọ của mình để đổi, bao nhiêu năm cũng được. Con xin ông mà!
"Ưm..."
Thi Nhi đau như thân thể bị chẻ làm đôi, bấu chặt vào
váy của mình. Và rồi, tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên. Cô sinh rồi, sinh ra một bé gái tại một căn nhà hoang ở bìa rừng. Kiệt sức hoàn toàn, cô
ngất ngay sau đó. Một ánh đèn xe chiếu thẳng về phía căn nhà, Hàn Thẩm
thắng xe vội rồi mở cửa bước xuống. Chung Thất ngỡ ngàng, anh chưa từng
đi đến nơi này bao giờ nhưng lại biết ở đây có một căn nhà hoang. Đây... là sức mạnh của tình yêu sao?