Nhớ lại những chuyện đó, Phó lão gia vẫn không thể quên được thái độ mà Hàn Thẩm đối với mình. Anh đối với ông vô cùng sợ hãi, vô cùng căm thù. Từ
đó, lúc nào anh cũng nói chuyện một mình, ngủ thì liên tục gọi mẹ, còn
khóc rất nhiều.
Hàn Thẩm hận ông cũng đúng, đến bây giờ dù cho có giải thích thì có lẽ anh
cũng khó mà chấp nhận được. Đó cũng chính là lí do, khi nhìn thấy Phó Dĩ Văn như vậy với Thi Nhi, ông vô cùng tức giận và mất kiểm soát. Từ bây
giờ, đứa con trai duy nhất của ông và người vợ quá cố mà mình yêu thương đã không còn thuộc về ông nữa. Ông rất sợ bi kịch sẽ lặp lại lần nữa,
vậy nên ông mới từng đề nghị Thi Nhi rời khỏi Phó gia.
Hàn Thẩm đến công ty, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ về Thi Nhi ở nhà. Anh
sợ cô sẽ cô đơn, sợ cô lại suy nghĩ lung tung rồi tự làm mình buồn. Anh
biết cô cũng là một người thiếu thốn tình cảm, vậy nên anh mới yêu cô
bằng cả trái tim mình. Thi Nhi ở nhà quả thực có chút buồn, nhưng mỗi
lần ra dạo vườn hoa thì cũng thư giản được một chút, thoải mái hơn
nhiều.
Đến chiều, Hàn Thẩm vừa lái xe đến cổng thì đã gặp Phó lão gia đứng ở đó. Anh liền ngừng xe, bước vội đến rồi hỏi.
"Ông đến đây làm gì?"
Mình không muốn chuyện của quá khứ lại xảy ra một lần nữa. Hi vọng Thi Nhi
sẽ suy nghĩ thông suốt, mình sẽ giúp đỡ con bé để nó và cha nó được ổn
định hơn. Hàn Thẩm! Cha biết quyết định này của mình thế nào cũng sẽ
khiến con trách cha. Nhưng cha không muốn thấy con và Thi Nhi đi vào vết xe đổ của cha và mẹ con ngày trước. Cha không muốn con và Thi Nhi phải
như vậy, cũng không muốn tình anh em của con rạn nứt.
"Cha đến để nói chuyện với con!"
Hàn Thẩm cười bạt bẽo.
"Nói chuyện? Tôi và ông không có gì để nói cả. Về đi!"
Anh lạnh nhạt nói ra những lời như thế, vì từ lâu đã không còn tình cảm gì. Sự hiểu lầm này, và cả những căm thù mà bao lâu nay anh nuôi nấng, có
lẽ đã không thể xóa mờ. Phó lão gia nhìn anh bước đến cổng, dứt khoát
nói.
"Cha muốn Thi Nhi rời xa con."
Hàn Thẩm vừa nghe xong liền khựng lại. Anh quay người nhìn ông ta, ánh mắt
lạnh lùng ấy như toát ra sát khí khiếp sợ. Bàn tay anh siết chặt hằn lên các khớp. Đúng như anh dự đoán, chỉ cần là ông đến tìm thì không có
chuyện gì tốt đẹp.
"Nói gì? Nói lại một lần nữa cho tôi nghe?"
"Cha muốn con và Thi Nhi chấm dứt mối quan hệ này ngay lập tức. Bây giờ con
cũng đã khác xưa rồi, cần tìm người khác thích hợp hơn."
Giả tạo. Xấu xa. Tàn ác. Vô liêm sỉ. Tôi thật không hiểu sao mẹ tôi lại có
thể yêu một người đàn ông như ông vậy. Thật khiến tôi kinh tởm. Ông muốn Thi Nhi rời khỏi cuộc sống của tôi để làm gì? Để tôi trở nên trơ trọi,
hay là ông lại muốn làm gì cô ấy? Tôi thà mình không được sinh ra, hoặc
là đã chết cùng mẹ tôi ngay thời điểm đó còn hơn là thấy bộ mặt giả tạo
này của ông đó Phó Việt Vũ à. Nhưng rất tiếc, cuối cùng tôi vẫn trưởng
thành, vẫn lớn lên trong sự lạnh nhạt của ông. Chính vì vậy, tôi sẽ bảo
vệ cho người mà mình yêu, vì tôi không giống ông. Cách làm của tôi và
ông hoàn toàn khác nhau, tôi không máu lạnh và vô tình đến như vậy.
Hàn Thẩm nhìn thẳng vào mặt Phó lão gia, lạnh lùng nói.
"Tôi nhắc lại cho ông nhớ một lần nữa. Thi Nhi là vợ của tôi, mãi mãi vẫn là như vậy. Ông đừng bao giờ nghĩ đến việc có thể xem vào chuyện giữa tôi
và cô ấy."
Không đợi ông nói thêm lời nào nữa, Hàn Thẩm bước vào nhà rồi đóng rầm cửa
lại. Vừa bước vào, anh đã nhìn thấy Thi Nhi đứng ở bậc cửa. Khuôn mặt
thất thần này của cô, có lẽ đã nghe thấy hết những gì anh và lão gia nói rồi. Cô nhìn anh bước đến gần mình, cụp mắt thở dài. Đôi môi vừa hé,
còn định mở lời thì anh đã buông hết mọi tài liệu trên tay xuống, lao
đến ôm hôn cô. Nụ hôn ấy vô cùng bất ngờ, khiến cô như bị đông cứng hoàn toàn, hai tay không thể cử động. Dần dần, cô lại bị cuốn vào nụ hôn ấy
mà không dứt ra được, càng hôn càng nồng nhiệt. Dừng lại một chút, Hàn
Thẩm nhìn Thi Nhi thật gần, hơi thở vẫn còn dồn dập và gấp gáp. Hai tay
anh ôm lấy đôi vai gầy, giọng trầm mà ấm áp đến lạ.
"Chúng ta có con đi!"
Cô tròn mắt, miệng lắp bắp chưa mở lời thì anh đã bế cô đi thẳng lên lầu.
Anh hành động vô cùng gấp gáp, nhanh chóng đè cô xuống giường, tháo sạch toàn bộ cúc áo của cô ra. Anh hôn lên môi cô, lên xương quai xanh rồi
trượt dài xuống ngực. Thi Nhi bị sự nóng vội này làm thiêu đốt, hai tay
bấu lấy chăn, không nhịn được mà kêu lên vài tiếng khe khẽ.
Hàn Thẩm từ từ cởi sạch quần áo, còn di chuyển vội vào bên trong làm Thi Nhi chau mày, run giọng.
"Đừng~"
Anh lại hôn cô, vừa hôn vừa hành động ra vào một cách chậm rãi rồi
lại nhanh bất ngờ. Trong hơi thở hì hục và đẫm mồ hôi ấy, anh vẫn luôn
miệng nói.