"Thiếu phu nhân làm việc quá nhiều nên mới kiệt sức, cần uống thuốc và nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Ừm. Chung Thất! Tiễn bác sĩ La về giúp tôi!"
Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi đang nằm ở trên giường, ánh mắt ấy rõ ràng là rất lo
lắng. Anh không nghĩ mình giả ngốc lại làm cô phải vất vả như vậy. Nhớ
lại những lần cô bị bỏng mà xót, dù nấu ăn ngon thật nhưng tật hậu đậu
ấy cô vẫn không bỏ được. Đi đến chỗ hộp thuốc y tế, anh lấy thuốc mờ sẹo ra thoa lên vết bỏng của cô, còn cẩn thận chuẩn bị nước và thuốc mà
không làm cô thức giấc.
Chung Thất mang cháo nóng mà anh đã nấu lên đặt ở bên bàn, không quên nhắc nhở anh.
Thiếu gia hãy mau ăn tối đi ạ!"
Hàn Thẩm im lặng không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi bảo cậu ta ra ngoài. Ngồi trong căn phòng tĩnh lặng, anh thấy Thi Nhi đang mơ ngủ, dường như gặp phải ác mộng. Trán của cô đẫm mồ hôi, tay cứ bấu chặt vào chăn,
miệng thì run rẩy gọi "mẹ". Anh chợt nhớ về mình của những năm trước,
khi mẹ anh vừa mới mất, ngày nào anh cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy cảnh
tượng của đêm hôm đó. Có lẽ cho đến bây giờ, và mãi mãi về sau anh cũng
không thể nào quên được.
Hàn Thẩm đưa tay nắm chặt lấy tay của Thi Nhi, nó rất lạnh. Anh nhẹ nhàng
xoa xoa nó, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy cô rơi
nước mắt, ướt cả một khoảng gối nằm. Lòng anh có chút lo lắng, nhích lên giường ngồi rồi đỡ đầu cô ngã vào lòng mình.
"Thi Nhi! Đừng khóc! Đừng khóc!"
Cô vẫn nhắm nghiền mắt, ôm chặt lấy anh không chịu buông, nước mắt rơi lã
chã trên tay anh. Nhìn thấy cô như vậy, nơi đáy lòng tưởng chừng như
tĩnh lặng ấy của anh lại cuộng lên một đợt trào dâng đến lạ. Anh hôn ghì lên tóc của Thi Nhi, vuốt ve nhẹ nhàng.
"Đừng khóc! Có tôi ở đây rồi! Không ai có thể làm em tổn thương được nữa!"
Trong cơn mơ màng ấy, cô như nghe thấy giọng nói trầm ấm của một người. Người đó như đưa cô thoát khỏi vực sâu của cơn ác mộng, liên tục vỗ về cô, âu yếm cô. Cô cảm nhận được hơi ấm khi ở cạnh người đó, cảm thấy mình đã
vơi đi phần nào của nỗi đau.
Phó Hàn Thẩm? Là Phó Hàn Thẩm đã ở bên cạnh mình? Anh ta đã chăm sóc mình,
còn vuốt ve mình dịu dàng như vậy. Anh ta còn nói sẽ bảo vệ mình, không
để mình chịu tổn thương. Nhưng vì sao? Vì sao lại làm như vậy? Có phải
vì mình và anh ta, đều cùng chung một nỗi đau hay không?
Thấy cô đã không còn khóc thút thít nữa, anh mới yên tâm mà đặt cô nằm xuống giường. Thi Nhi hé mắt, thấy anh đang ngồi bên cạnh cầm bát cháo nóng
hổi, trở đều tay cho mau nguội. Chăm sóc cho người khác đã lâu như vậy,
đây là lần đầu cô cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt từ một ai đó. Thi
Nhi khẽ ho lên vài tiếng, biết mình không thể giả vờ nữa nên chỉ có thể
ngồi dậy.
"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
Hàn Thẩm nhìn cô, điềm nhiên đáp.
"Không biết nữa!"
Thi Nhi cau mày, cô ngủ bao lâu rồi mà anh cũng không biết sao? Vậy từ nãy
tới giờ anh làm gì? Thấy cô cứ ngơ ngơ ra đó, anh mới bảo.
"Tôi lo trông chừng em nên mới không để ý thời gian. Dậy rồi thì ăn cháo đi, xong rồi còn uống thuốc."
Chàng trai này... ấm áp thật. Anh ta lúc ở bên mình, mặc dù có nhiều lần làm
mình tức muốn điên lên, nhưng chưa từng lớn tiếng với mình, chưa từng tỏ ra anh ta là một vị thiếu gia lạnh lùng, nghiêm khắc. Ngược lại, anh ta rất ôn nhu, rất dịu dàng với mình.
"Không ăn sẽ nguội đấy! Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy chứ?"
Thi Nhi ngây người ra, mãi mới nhớ nãy giờ cô vừa nhìn anh vừa suy nghĩ. Cô nhìn bát cháo trên tay anh, còn không nghĩ là anh nấu đâu. Anh làm gì
mà nấu được cơ chứ? Từ trước tới giờ cô toàn chăm sóc anh, hơn nữa anh
đã giả ngốc từ khi còn nhỏ rồi, nhất định không biết nấu ăn. Không hiểu
sao cô cứ đinh ninh là như vậy.
Ăn cháo xong, Hàn Thẩm nói nhà vẫn chưa có ai về cả nên cô cứ nằm đó nghỉ
ngơi đi, uống thuốc vào, còn anh xuống bếp dọn dẹp. Thi Nhi gật đầu,
ngồi tựa lưng trên giường nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa.
Vừa bước xuống dưới, Chung Thất đã từ đâu nhảy ra hỏi.
"Thiếu gia? Thế nào? Thiếu phu nhân có khen cậu nấu cháo ngon không?"
Anh lắc đầu, nói.
"Không. Cô ấy chỉ ăn thôi, không nói gì hết."
Cậu ta đơ mặt, nhìn anh đang rửa bát cháo vừa rồi mà nói.
"Sao lạ vậy? Cậu nấu cháo cả buổi trời, tay còn bị bỏng nữa đấy!"
Hàn Thẩm vẫn đang rửa bát, nơi cánh tay lộ ra vết bỏng do lúc nấu
cháo bất cẩn chạm phải. Anh cười nhẹ, thấy Chung Thất luống cuống lên mà trông buồn cười thật. Quay sang nhìn cậu ta, anh từ tốn bảo.
"Quan tâm một người, thì đâu nhất thiết phải để người đó nhìn thấy? Quan trọng là người mà mình quan tâm, được bình an thôi."