Mình từng nhớ có lần Phó Hàn Thẩm nhìn mình, ánh mắt của anh ta lúc ấy, rõ
ràng không hề giống một tên ngốc. Bây giờ nhớ lại mới thấy, những lần mà anh ta cứu mình không phải chỉ dừng lại ở việc tình cờ. Không lẽ... anh ta giả ngốc thật? Vậy là bao nhiêu năm qua, anh ta sống trong vỏ bọc
này, chỉ là vì muốn vạch trần Lao Lệ Quyên? Nhưng không phải, bà ta chỉ
mới có âm mưu gần đây thôi, vậy thì việc gì anh ta phải giả ngốc lâu đến như vậy?
Đầu Thi Nhi như muốn nổ tung khi suy nghĩ đủ thứ chuyện. Cô nhớ lại lần mà
mình và anh hôn nhau, lần đó anh còn chiếm thế chủ động. Nếu như anh
không bị ngốc, biết đâu bây giờ cũng sẽ như vậy?
Cô nhìn anh chằm chằm, rồi bỗng nhiên lao đến gặm lấy môi của anh. Sức lao đến vun vút của cô cứ như mang theo một cơn gió đến, lướt qua vành tai
anh rồi đọng lại nơi vành môi. Một mùi vị ngọt ngào, vội vã. Hàn Thẩm
cứng đờ người, hai tay bất động giữa khoảng không. Môi của anh hoàn toàn bị Thi Nhi chiếm lấy triệt để, không có cơ hội vẫy vùng. Sau một hồi
ngơ ngác, anh mới chợt hiểu ra là cô đang thử mình.
Muốn hôn?
Hàn Thẩm đưa hai tay lên ôm lấy eo của Thi Nhi, kéo cô thật lại gần. Lần
này thì hai người đều đang dùng lưỡi để tấn công nhau. Cô thoáng chốc
hiểu ra, suy nghĩ của mình đã đúng.
Đẩy anh ra khỏi người mình, cô thở hỗn hển. Sau một hồi định thần lại, cô mới hỏi.
"Anh... là đang giả ngốc?"
Anh nhìn cô, vẻ hời hợt ngốc nghếch ngày nào đã không còn nữa. Thay vào đó, là một Phó Hàn Thẩm thật sự, đằng sau lớp vỏ bọc được che đậy hoàn hảo
bao nhiêu lâu nay. Ngay lúc này, anh chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt ôn
nhu và một giọng nói nhẹ nhàng.
"Xin lỗi, vì đã không cho em biết sự thật."
Thi Nhi đơ người, cô như bị sốc toàn tập. Không kể khoảng thời gian mà cô
chưa đến Phó gia, vậy thì cô đã sống cùng một người hoàn toàn tỉnh táo
và bình thường. Cô cười khẩy, một nụ cười của sự hoang mang và bàng
hoàng.
"Anh... thật sự không bị ngốc?"
Hàn Thẩm khẽ thở dài rồi gật đầu. Biết làm sao được? Khi âm mưu của Lao Lệ
Quyên bị vạch trần, liệu bà ta có thật sự chịu yên phận hay lại tiếp tục làm càn. Đến nước này, anh chỉ có thể cho cô biết sự thật mà thôi. Khi
đó, anh mới có thể thật sự bảo vệ cho cô. Lại một lần nữa, vẫn là giọng
điệu ôn nhu ấy, anh nói.
"Xin lỗi em, vì đã để em bị cuốn vào những chuyện này!"
Ngày trước còn nghĩ, nếu như anh không ngốc thì tốt biết mấy. Nhưng còn bây
giờ, cô lại không quen chút nào với cái giọng điệu và dáng vẻ này. Một
năm rồi nhìn anh cứ ngốc nghếch như thế, đùng một phát lại biến thành
con người điềm đạm ôn nhu. Anh mà không nói cô còn nghĩ anh đang bị
trúng tà.
Đến bây giờ, Thi Nhi vẫn còn đứng hình với những việc xảy ra trước mắt
mình. Gần đây cô đã cảm thấy không ổn rồi, thi thoảng còn nghĩ mình bị
lừa. Ai mà ngờ, đến cuối cùng thì mình vẫn là người bị lừa thật.
"Vậy ra anh giả ngốc để lừa tôi à? Rồi anh biến tôi thành con ngốc sao?"
Cô bàng hoàng hỏi. Chỉ thấy Hàn Thẩm chậm rãi bước đến gần chỗ mình. Ánh
mắt dịu dàng này, càng khiến cô cảm thấy không thân thuộc, cứ xa lạ kiểu gì.
"Anh bị ngốc là giả, nhưng yêu em là thật."
Tạm thời không thể chấp nhận được chuyện này, Thi Nhi bàng hoàng quay lưng định bỏ đi thì bị anh giữ tay lại.
"Em đi đâu?"
Cô ngơ ngơ như thể bây giờ mình mới là người ngốc, giọng như không còn thở ra hơi.
"Tôi... tôi đi làm việc nhà."
Thi Nhi làm sao vậy? Mình biết khi nói sự thật rằng mình không hề bị ngốc
thì cô ấy sẽ rất sốc. Nhưng mình lại không nghĩ rằng, cô ấy sốc đến mức
độ này.
Hàn Thẩm nghẹn họng, anh im lặng một lúc rồi lại muốn giữ lấy cô.
"Em không muốn nghe anh giải thích gì cả sao?"
Cô không nhìn mặt anh, sắc mặt vẫn còn sốc và bàng hoàng lắm.
"Không cần. Anh không phải chồng của tôi. Ý của tôi là... anh không phải tên
ngốc mà bình thường tôi biết. Hình như anh, bị ma nhập rồi."
Hàn Thẩm nghe xong, không nhịn được mà bật cười. Nãy giờ đứng đây giải
thích cho cô hiểu, đến cuối cùng cô lại nghĩ anh bị ma nhập rồi trúng
tà. Xem ra thì sau khi là chính mình, anh mới phát hiện ra cô mới là
người ngốc, ngốc nhất trên đời này. Nghe tiếng anh cười, Thi Nhi nổi cáu quay người lại.
"Anh cười cái gì? Vui lắm sao? Tôi còn chưa đánh anh vì tội lừa gạt đấy? Không. Tôi phải kéo anh lên đồn cảnh sát mới phải."
Hàn Thẩm nghiêng đầu nhìn, khoé môi khẽ cong hỏi.
"Vì tội lừa em sao?"
Cô liền gật đầu, vênh váo mà phản ứng.
"Chứ gì nữa? Tội này đáng bị trừng phạt quá mà."
"Nhưng khi em đến đây thì tôi đã giả ngốc rồi, đâu thể nói là lừa em?"
Thi Nhi đứng hình mất 5 giây, sau đó xoa xoa cằm suy nghĩ lại. Nghe lời anh nói thì đúng thật. Anh đã giả ngốc như thế lâu lắm rồi. Cô nhớ là khi
về Phó gia, lão gia đã bảo đại thiếu gia nhà này bị ngốc từ năm 11 tuổi, tức là sau khi mẹ anh mất, không phải mới đây. Nếu vậy thì, cô cũng chỉ là vô tình bị anh lừa mà thôi.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô hời hợt nói.
"Ừ nhỉ? Cũng đúng đấy!"
"Thì đúng mà? Hay là em muốn đưa tôi lên đồn, vì tôi đã lừa lấy mất trái tim em?"