Tuy rằng không biết nam thần có thể giết mình hay không nhưng đêm đó Lục Thành Nghiễm dù sao cũng mất ngủ. Hắn cảm thấy trốn tránh không phải là biện pháp, từ nhỏ hắn đã được thái gia gia bồi dưỡng thành một mầm non
thanh niên chính trực tận gốc.
Hắn không hút thuốc, không uống rượu, chỉ thỉnh thoảng nóng đầu.
Cố gắng kiếm tiền, vất vả nuôi gia đình, liên tục đi theo thái gia gia ăn
chay niệm Phật tu thân dưỡng tính. Như thế nào nhất thời không quản được nửa người dưới, làm ra chuyện không nên làm đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Thành Nghiễm đều cảm thấy, mình nên cùng học trưởng nói rõ ràng, tranh thủ được xử lý khoan hồng.
Vì thế sáng sớm hôm sau, Lục Thành Nghiễm liền mua hoa quả tơi mang theo một đống đồ đạc đi thăm Hứa Kiêu Bạch.
Còn chưa vào phòng bệnh đã nhìn thấy Vệ Trạch An ở trong phòng bệnh cùng
Hứa Tuấn Lân xòe đuôi: "Bánh táo hôm qua rất ngon đi? Tôi đã dặc biệt
đặt nó cho em đấy. Tôi biết em thích ăn bánh táo, vẫn là cửa hàng cũ
kia, tư vị không thay đổi chứ?"
Hứa Tuấn Lân vẫn là một bộ tính
tình trong suốt lạnh lùng kia, thái độ vấn hài hòa trước sau như một,
chỉ là trong giọng nói lộ ra một cỗ phân biệt rõ ràng vừa phải: "Cám ơn
Vệ tổng, ngài có tâm rồi. Nhưng Tiểu Bạch còn đang nghỉ ngơi, thanh âm
ngài nói chuyện có thể nhỏ hơn một chút được không?"
Vệ Trạch An
nháo không biết xấu hổ, nhưng nơi này quả thật là phòng bệnh, hắn liền
hạ thấp giọng nói: "Được, được, tối hôm qua đứa nhỏ không phải đã tỉnh
rồi sao? Nếu không em đi ngủ một giấc đi, tôi sẽ canh thay em?"
Hứa Tuấn Lân nói: "Thật sự không cần, tối hôm qua tôi đã ngủ qua. Đúng rồi, Tiểu Bạch còn phải quan sát hai ngày, ngài xem có thể cho phép tôi nghỉ phép hai ngày được không?"
Vệ Trạch An nói: "Cho, cho, đây không phải là tình huống đặc biệt sao? Nếu không tôi..."
Hứa Tuấn Lân không đợi Vệ Trạch An nói xong lời, liền ra lệnh trục xuất
khách: "Vậy thì tốt rồi, Vệ tổng ngài còn có việc phải bận đi? Vậy tôi
cũng không làm phiền ngài nữa."
Vệ Trạch An không còn cách nào
khác đành phải rời khỏi phòng bệnh. Ra cửa vừa vặn đụng phải Lục Thành
Nghiễm mang theo một đống đồ vật, ánh mắt hai người hơi nhìn nhau, liền
phảng phất có thiên quân vạn mã binh quan giao chiến. Cho dù không nói
lời nào nhưng cũng giống như lên lôi đài diễn võ.
Hai người rất
ăn ý, ai cũng không phản ứng ai, ngay cả Vệ Trạch An trời sinh miệng đê
tiện cũng không có trào phúng. Hắn nhìn Hứa Kiêu Bạch đang nằm ngủ yên
trên giường, bĩu môi với Lục Thành Nghiễm, miệng hừ một tiếng rồi rời
đi.
Lục Thành Nghiễm đem giỏ trái cây cùng hoa tươi đặt ở đầu
giường, Hứa Tuấn Lân ngẩng đầu nhìn thấy hắn, gật đầu với hắn. Sau đó y
tá gõ cửa phòng bệnh nói với phòng bệnh: "Giường này thanh toán thêm chi phí, không có vấn đề gì có thể được xuất viện rồi."
Lục Thành Nghiễm hỏi: "Nhanh như vậy sao?"
Hai người rất ăn ý ra ngoài cửa mới bắt đầu nói chuyện, Hứa Tuấn Lân nói:
"Tối hôm qua thằng bé tỉnh rồi, bác sĩ nói không có việc gì liền dùng
chút glucose cùng nước muối sinh lý. Vốn không phải là vấn đề lớn gì,
chỉ là quan sát một chút, xem tình huống va chạm có nghiêm trọng hay
không. Tối hôm qua tỉnh rồi cũng dậy ăn không ít, cũng không có nôn mửa, hết thảy trạng thái sinh lý đều bình thường. Tôi ở lại làm thủ tục xuất viện, cậu giúp tôi chăm sóc thằng bé một lúc vậy."
Lục Thành Nghiễm gật đầu, có chút câu nệ nói: "Ngài đi đi học trưởng, để tôi chiếu cố cho."
Hứa Tuấn Lân gật gật đầu, đối với hắn cười cười nói: "Cậu sao còn câu nệ
như khi còn bé vậy? Giờ lại cao hơn không ít, tráng kiện không ít."
Lục Thành Nghiễm không dám nói, hắn và Vệ Kiêu giao thủ mấy lần, không có
khả năng lúc nào cũng ngang tay, cũng có lúc thua. Để cam đoan sau này
không thua hắn, mình từ năm mười bốn tuổi liền bắt đầu rèn luyện, chiều
cao càng tăng vọt, phát triển đến 188. Trong những năm này cũng hoạt
động thể dục, cơ bắp cân xứng.
Còn có một chuyện hắn không dám nói, chính là những thứ này ở trên người đã từng được con trai y nghiệm chứng.
Lục Thành Nghiễm tự giác chột dạ, chỉ cúi đầu cười cười, trở về phòng bệnh chiếu cố Hứa Kiêu Bạch.
Hứa Kiêu Bạch cảm thấy mình cũng xui xẻo, sao lại chịu loại tai nạn này?
Cũng may vấn đề không lớn, tỉnh ngủ một giấc nhìn thấy lão Hứa ở bên
cạnh mình, còn ăn được cháo hương vị không tệ, liền an tâm nghỉ ngơi một đêm.
Khi cậu lầm nữa thức dậy thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cậu có một chút buồn ngủ, có thể là do di chứng của tai nạn xe hơi đi.
Duỗi thắt lưng ở trên giường, cậu chậm rãi ngồi dậy, muốn đi tiểu liền hô:
"Lão Hứa, cầm bô cho con với..." Ngẩng đầu lại đối diện với một khuôn
mặt tĩnh mạc, thiếu chút nữa trực tiếp dọa cậu són ra ngoài luôn.
Lục Thành Nghiễm gật đầu với cậu nói: "Tỉnh rồi sao?"
Đại não Hứa Kiêu Bạch trong lúc nhất thời có chút đoản mạch, nhíu mày hỏi: "Anh là..."
Lục Thành Nghiễm không nói gì, cầm bô từ dưới gầm giường lên nói: "Đi tiểu trước đi."
Hứa Kiêu Bạch nhận bô, lấy đồ nghề ra, trông chừng người ngoài có chút không tè ra được.
Đối phương ngược lại rất biết điều xoay người lại, cũng huýt sáo.
Hứa Kiêu Bạch:...
Phía sau truyền đến thanh âm ào ào, Lục Thành Nghiễm lại quay lại. Hứa Kiêu
Bạch nhìn gương mặt cao cấp tinh mỹ đẹp trai của hắn, trong đầu đột
nhiên linh quang một đường, nước tiểu lại cứng rắn nghẹn trở về: "Anh,
anh, anh..."
Lục Thành Nghiễm ngược lại bình tĩnh như thường nói: "Đi tiểu xong trước đã, bằng không dễ bị xuất tinh sớm."
Hứa Kiêu Bạch cố gắng nửa ngày, cuối cùng cũng tè xong. Cậu bưng bô ra bị Lục Thành Nghiễm đón tới.
Có điều là thời gian mấy chục giây, trong lòng Hứa Kiêu Bạch liền giống
như đánh trống. Đêm đó Hứa Kiêu Bạch tuy rằng uống say, nhưng ký ức cơ
bản vẫn có. Hắn không phải là vịt cao cấp của câu lạc bộ Vân Phàm sao?
Làm sao hắn có thể tìm thấy cậu ở đây? Mục đích chính xác của hắn là gì? Không phải là muốn tống tiền chứ?
Lục Thành Nghiễm sau khi đổ bô lại trở về trước giường bệnh, cứ như vậy đứng trước mặt Hứa Kiêu Bạch.
Hứa Kiêu Bạch nơm nớp lo sợ hỏi: "Làm... làm sao anh lại ở đây? Mục đích
của anh là gì? Tôi nói cho anh biết, hôm đó anh không cần tiền, không
phải tôi muốn ăn quỵt. Nói cho tôi biết anh bao nhiêu một đêm tôi liền
chuyển tiền cho anh!"
Lục Thành Nghiễm:...
Hắn lau mồ hôi trên thái dương, cảm thấy thái dương đột nhiên nhảy lên, rất khó khăn hỏi: "Ý cậu là sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Cái gì có ý gì? Anh không phải là người mẫu nam của câu lạc bộ Vân Phàm sao? Tôi chỉ nợ anh chút tiền bạc thôi? Còn tìm tới
cửa!"
Huyệt thái dương của Lục Thành Nghiễm càng nhảy càng lợi hại.
Nhóc con này coi mình là vịt, đương nhiên chuyện này cũng không có gì để tức giận, chính mình lúc ấy không phải cũng xem người ta như công cụ đưa
tới cửa để tắm rửa cho mình sao?
Lục Thành Nghiễm gian nan nói: "Là ba cậu bảo tôi chăm sóc cậu trước một chút."
Ánh mắt của Hứa Kiêu Bạch trợn tròn, kinh hãi nói: "Ba tôi? Ông ấy... Ông
ấy cũng gọi hàng anh à? Anh... Có liên quan gì đến ba tôi?"
Nếu là như vậy, vậy thì sẽ rất xấu hổ, cậu cùng lão Hứa gọi cùng một con vịt sao?
Lục Thành Nghiễm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, đứa nhỏ này... dường như hiểu lầm điều gì đó rồi.
Lúc này Hứa Tuấn Lân đi vào, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Gọi cái gì? Tiểu Bạch, đưa ba chứng minh thư đây."
Hứa Kiêu Bạch lập tức mò vào túi quần áo sờ ví tiền, đưa chứng minh thư cho Hứa Tuấn Lân rồi vội vàng trả lời: "Gọi đồ ăn thôi! Con đang nói xem
trưa nay ăn gì."
Hứa Tuấn Lân nhìn bọn họ một cái, cười nói: "Hai người các con còn rất biết nói chuyện đấy, ba đi làm thủ tục trước, có
lẽ có chút chậm. Tiểu Bạch nếu con không sao thì thay quần áo đi. Bác sĩ nói có thể xuất viện bất cứ lúc nào."
Hứa Kiêu Bạch đáp: "À à, con biết rồi."
Đợi Hứa Tuấn Lân rời đi, Hứa Kiêu Bạch lập tức nói với Lục Thành Nghiễm:
"Này, tôi cảnh cáo anh, chuyện tối hôm đó tuyệt đối không thể nói cho ba tôi biết! Tôi sẽ trả cho anh gấp đôi giá, sau này không được phép đến
trước mặt tôi một lần nào nữa đâu đấy!"
Lục Thành Nghiễm ấn huyệt thái dương nói: "Gấp đôi có phải là vẫn ít một chút hay không?"
Hứa Kiêu Bạch giận dữ: "Anh tống tiền à? Gấp ba lần! Không thể nhiều hơn
nữa! Tôi nói cho anh biết, anh làm vịt cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, là anh quên thu tiền không thể trách tôi được. Trả tiền qua alipay đi?
Tôi chuyển tiền cho anh ngay đây."
Lục Thành Nghiễm lấy điện thoại di động ra, thêm alipay của Hứa Kiêu Bạch, rất nhanh, đối phương chuyển cho hắn một vạn.
Sau khi chuyển tiền xong Hứa Kiêu Bạch nói: "Tôi là theo giá thị trường của các anh, chủ tiệm các anh nói một đêm ba ngàn, tôi chuyển cho anh một
vạn, mua anh câm miệng! Đừng nói với ba tôi! Anh biết chưa?"
Lục Thành Nghiễm nghe lời gật đầu: "Biết rồi."
Rất nhanh, Hứa Tuấn Lân đã làm xong thủ tục xuất viện, lại tìm bác sĩ tìm
hiểu một chút lưu ý. Các bác sĩ nói rằng miễn là cậu không tập thể dục
mạnh mẽ trong vòng một tuần, hoạt động đúng cách, không ăn thức ăn quá
nhiều dầu mỡ. Miễn là không có chóng mặt và nôn mửa xảy ra, về cơ bản sẽ không có bất kỳ di chứng.
Làm xong thủ tục trở về, Hứa Kiêu Bạch cũng thay xong quần áo. Cậu xoay người nói với Lục Thành Nghiễm: "Nơi
này không có chuyện gì của anh nữa, anh đi đi."
Hứa Tuấn Lân đầu đầy hắc tuyến, vỗ bốp một cái trên lưng cậu nói: "Tiểu tử thối, sao lại nói chuyện với chú Lục con như thế!"
Lục Thành Nghiễm xua tay tỏ vẻ không sao nói: "Tôi lái xe đưa hai người về
đi." Hắn nhớ rõ Hứa Tuấn Lân là Vệ Trạch An lái xe đưa tới, nếu bọn họ
trở về, lại phải bắt taxi sẽ tương đối phiền toái.
Hứa Kiêu Bạch chột dạ nói thẳng: "Không cần đi? Chính chúng ta..."
Cậu còn chưa dứt lời, Hứa Tuấn Lân liền cắt ngang cậu: "Được! Nhân tiện,
tôi cũng có rất nhiều điều muốn nói với cậu. Lâu như vậy không gặp,
thuận tiện về nhà tôi ăn cơm một bữa đi."
Hứa Kiêu Bạch: Về nhà ăn một bữa???
Đồng chí Hứa, rốt cuộc ba và con vịt này ngủ qua bao nhiêu lần rồi đấy? Ngủ ra cảm tình cmnl?
Ngay sau đó, ba người nam nhân đến bãi đậu xe. Sau khi lên xe, đôi mắt của
Hứa Kiêu Bạch đều lồi ra, Lục Thành Nghiễm cư nhiên lái một chiếc
Lamborghini màu xanh biếc.
Hắn ta làm vịt, vịt mà giàu có như vậy á hả?
Lúc này Hứa Tuấn Lân mới nhớ tới, y liền giới thiệu với con trai: "Đúng
rồi, Tiểu Bạch, vị này là chú Lục, Lục Thành Nghiễm của con. Cậu ấy là
một cựu sinh viên trường trung học của ba và là hàng xóm của ba khi còn
nhỏ. Chú Lục của con rất giỏi, rảnh rỗi có thể cùng chú ấy học thêm kinh nghiệm ứng xử với người đi."
Lúc này Hứa Kiêu Bạch rốt cục trợn
tròn mắt, tuy rằng cậu cũng không biết cựu sinh viên và hàng xóm của ba
là ai, nhưng cậu biết Lục Thành Nghiễm là ai.
Lục Thành Nghiễm
đại danh vang rội, mang theo vốn liếng tiến vào thành phố H, vừa tiến
vào liền đao to búa lớn mua toàn bộ khu Đông thành. Tự phát triển thị
trấn nhân văn cao cấp Ngô Đồng Kính, lấy Phượng Hoàng làm địa danh kiến
trúc, hiện giờ giá nhà đã tăng lên khoảng 30.000 1m2.
Theo lời của Sở Vi mà nói, chính là nhà phát triển hắc tâm ở khu Đông thành kia.
Vẻ mặt cậu khó tin nhìn về phía Lục Thành Nghiễm, Lục Thành Nghiễm cũng
nhìn về phía cậu, ý tứ trong biểu tình của cậu rất rõ ràng: Mẹ nó ông
không phải là vịt sao? Khi nào lại trở thành đại gia hào môn đấy???