Hắn đã lâu không có toát mồ hôi đầm đìa như vậy, Lục Thành Nghiễm sau
khi trở về tắm rửa, thần kỳ là đúng thật hắn đã ngủ thiếp đi.
Tuy rằng Lục Thành Nghiễm không chịu thừa nhận người khác, nhưng hắn đích
xác là ẩn dấu nhân cách cố chấp. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, hắn hầu như
chưa từng có được sự ấm áp của gia đình. Hắn cùng cụ mình cách hai thế
hệ. Hắn là thế hệ thứ tư, hai người không có ngôn ngữ chung để nói.
Huống chi Lục Cảnh Hồng là bá vương đời thứ nhất, ông bận rộn đến mức nào
không cần nghĩ cũng biết, cho dù vẫn luôn chăm chút cháu chắt ở bên
người nhưng cũng không có khả năng cho hắn sự chăm sóc chu toàn. Hắn ở
với người trông trẻ và giáo viên gia đình cả ngày đến nỗi ai đó đối xử
tốt với hắn, hắn sẽ đối tốt với người đó trong suốt cuộc đời của mình.
Dù sao từ nhỏ thân phận của hắn đã định ra ở đó, rất ít bạn bè cùng trang lứa có thể đối với hắn tỏ ra hảo cảm cùng quan tâm.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại thần thanh khí sảng, Lục Thành Nghiễm lại ngủ
ngon. Hắn vừa mở mắt ra, mặt trời đã mọc đến ba cây sào, điều này rất ít xuất hiện trong cuộc sống của hắn.
Sau khi tỉnh lại hắn còn
choáng một chút, ngồi ở bên giường nhíu mày nhớ lại đoạn nói chuyện tối
hôm qua, vẫn luôn cảm thấy có chút không chân thật.
Thẳng đến khi lại xem lại lịch sử trò chuyện giữa mình và Hứa Kiêu Bạch mới xác định
mình đúng là đã có một đứa con đang trong bụng Tiểu Bạch. Như vậy mình
chẳng những có một đứa con, còn đồng thời có được Tiểu Bạch.
Trong bụng em ấy đã có con của mình, chẳng lẽ còn có thể cự tuyệt lời tỏ tình của mình sao?
Ngẫm lại liền cảm thấy vui vẻ, vì thế Lục Thành Nghiễm cũng mặc kệ công
việc, sau khi rời giường rửa mặt liền tính toán đến nhà Tiểu Bạch tìm
Tiểu Bạch.
Nhưng mà trời không nguyện lòng người, bởi vì hắn dậy trễ, trợ ý hắn đã gọi tới hơn mười cuộc.
"Lục tổng, hôm nay cuối tháng rồi, các lãnh đạo cấp cao khác đều đang ở
trong phòng họp chờ ngài. Hôm nay cũng là thứ sáu, sẽ có một cuộc họp
hàng tuần vào buổi chiều nay. Ngài... ngài đã chuẩn bị xong chưa? Bây
giờ ngài có thể đến đây không?"
Lục Thành Nghiễm đột nhiên vỗ đầu một cái, hôm nay là tổng kết cuối tháng, sao hắn lại quên được cơ chứ?
Nhưng tổng kết cuối tháng có quan trọng không? Có quan trọng.
Nhưng so với vợ con, cái nào quan trọng hơn?
Tất nhiên là vợ con quan trọng hơn rồi!
Hắn ngay lập tức nói: "Thông báo cho các lãnh đạo cấp cao hủy bỏ cuộc họp lần này rồi bổ sung vào tháng tới."
Đầu dây bên kia trợ lý khó xử: "Nhưng... Nhưng Lục tổng, trước đó chúng ta
đã định sẵn, tháng này đã ấn định hợp đồng với M&A. Nếu như ngài
không tới, rất có thể sẽ bị Tập đoàn Trạch An cướp đi cơ hội. Đây chính
là hạng mục mấy trăm triệu, cho dù ngài hơi chậm một chút, cũng nhất
định phải tới đây... Được không?" Bởi vì dự án này đã thành công, tiền
thưởng của hàng trăm nhân viên sẽ tăng gấp mấy lần nên tất cả mọi người
đều rất mong chờ.
Bạn không thể vì vợ con của bạn mà không quan tâm đến vợ con của người khác, đó là một hành động phi đạo đức.
Lục Thành Nghiễm vỗ tay lái một cái, khó có được một lần thô lỗ.
Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tiểu Bạch. Đầu bên kia
Tiểu Bạch hẳn là vừa mới rời giường, giọng mũi rất nặng nói: "Alo? Có
chuyện gì vậy?"
Lục Thành Nghiễm nghe giọng mũi nhỏ của cậu có
chút đau lòng, nói: "Tiểu Bạch, bây giờ tôi có thể qua gặp em không?
Nhưng thời gian chỗ tôi có chút cấp bách, hôm nay có một hợp đồng cần
phải được xử lý ngay lập tức." Dù sao trong công ty có một đống người
chờ hắn cho cơm, nếu quá ích kỷ... Nếu không hắn thử ích kỷ một lần?
Ý nghĩ này rất khốn nạn, nhưng hắn lại nhịn không được muốn gặp Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ngồi dậy nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, nói: "À không có việc gì
đâu, chú có việc liền thì cứ bận đi, không cần tới đây đâu."
Lục
Thành Nghiễm cục kỳ thất bại nói: "Tôi sẽ đi qua gặp em một lúc, mua cho em chút đồ ăn, còn có một ít... Một ít gì đó khi mang thai cần dùng. Có điều là em yên tâm tôi đã đóng gói tốt, bề ngoài nhìn không ra, vitamin cùng axit folic cũng đều thay đổi hộp sản phẩm bảo dưỡng. Tôi đưa em về công ty, buổi tối lại ra sân bay tiễn em."
Hứa Kiêu Bạch ngáp một cái nói: "Ồ... Vậy chú đến ăn sáng đi. Ba tôi nói có hấp bánh bao nhỏ cho tôi."
Lục Thành Nghiễm vừa nghe liền nghĩ lại còn có phúc lợi?
Hắn nhịn không được nuốt nước miếng, lại nhớ tói bánh báo mini của học
trưởng làm. Lại nói tiếp học trưởng thật sự là rất giỏi, y thế nhưng lại có thể làm nhiều đồ ăn ngon như vậy. Vậy sau này mình kết hôn với Tiểu
Bạch, có phải là có thể đến nhà học trưởng ăn chực uống chực hay không?
Nghĩ tới đây, Lục Thành Nghiễm lại nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.
Hứa Kiêu Bạch ở nhà nằm trên giường thật sự không muốn rời giường, nhưng
buổi tối cậu phải đến sân bay bay đến địa điểm tổ chức sự kiện tiếp của
Tinh Mang.
Vì thế cậu chịu đựng cơn buồn ngủ, rời giường rửa mặt, rửa mặt xong vừa vặn nghe thấy Lục Thành Nghiễm gõ cửa.
Hứa Kiêu Bạch trùm chăn đứng dậy mở cửa cho hắn, vừa mở cửa liền bị đối phương ôm vào trong ngực, ấn vào tường hôn lên.
Thậm chí không cần nghe kỹ, Hứa Kiêu Bạch cũng có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực đối phương.
Cậu không cự tuyệt Lục Thành Nghiễm, bởi vì từ ngày hôm qua cậu nói cho hắn biết chuyện mang thai của mình, cậu không có ý định tiếp tục cò cưa dài dòng với hắn. Cậu và đồng chí Hứa không giống nhau, chuyện gì cũng
không thích kéo dài, nghĩ thông suốt liền hành động.
Hôn Tiểu
Bạch chừng mười phút Lục Thành Nghiễm mới buông cậu ra. Hứa Kiêu Bạch
chống tay đỡ tường thở dốc, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Chú Lục, chú đói
bao lâu rồi? Ăn thế nào cũng không đủ no vậy? Cũng không sợ tôi thiếu
oxy ngất xỉu sao?"
Lục Thành Nghiễm đương nhiên ăn như thế nào
cũng ăn không đủ no, nếu như không phải bởi vì hiện tại trong bụng Tiểu
Bạch có nhãi con, hắn thậm chí còn muốn cưỡng chế cậu một lần.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải là súc sinh, không có khả năng vào lúc này làm gì Tiểu Bạch.
Nhưng mà loại hành vi ăn chút đồ chay như hôn môi này cũng chỉ có thể là giải khát.
Lục Thành Nghiễm chỉ có thể ở lại chỗ Hứa Kiêu Bạch hơn mười phút, đối tác
của dự án trong vòng nửa giờ nữa sẽ chạy tới công ty, hắn bảo đối phương chờ hai mươi phút là nhiều, mà từ nhà Tiểu Bạch tới công ty cần bốn
mươi phút.
Hắn tranh thủ thời gian đem đồ vừa mới mua từ hiệu
thuốc cho Tiểu Bạch bỏ vào trong túi của cậu, còn dùng tốc độ ngữ tốc
cực nhanh nói cho Tiểu Bạch một lần những thứ cậu cần mang theo. Lại nói với Tiểu Bạch ở bên Nam Phi hắn cũng có dự án hợp tác, ở bên kia có một nhà máy. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy đi tìm người phụ trách hàng đầu
bên đó của hắn.
Hứa Kiêu Bạch chê hắn dong dài vô ngữ nói: "Sao
chú còn dong dài hơn ba tôi vậy? Mệt quá, chú mau đi làm đi, tôi cũng
không phải là chăm sóc không tốt cho bản thân mình, trước đây tôi cũng
tự mình chuẩn bị đồ để đi công tác hết."
Lục Thành Nghiễm vẫn lo
lắng nói: "Nhưng lần này là đi Châu Phi, không giống nhau. Bên kia điều
kiện không thể so sánh với trong nước được, cũng phải cẩn thận bên kia
có virus. Tôi đã chuẩn bị thuốc cho em rồi, sau sẽ có người đưa cho em
sau. Mang thai cũng có thể uống được, không phải lo lắng sẽ ảnh hưởng
đến đứa bé. Tiểu Bạch, tôi rảnh sẽ đi gặp em." Nói xong Lục Thành Nghiễm ôm lấy cậu hôn một cái nói: "Tôi phải đi rồi, muộn một chút sẽ tới đưa
em đi, em đừng gọi người của công ty tới đón làm gì."
Vừa đi ra
ngoài cửa Lục Thành Nghiễm vẫn tiếp tục dặn dò: "Ở bên kia tận lực uống
nước uống đóng chai, cũng không nên ăn đồ lạnh, còn có..."
Hứa Kiêu Bạch sắp bị hắn phiền chết, vừa đưa ra ngoài vừa nói: "Tôi biết rồi, chú nói nhiều quá."
Lục Thành Nghiễm dong dài rốt cục bị Hứa Kiêu Bạch đưa xuống lầu, cũng đưa
cho hắn một túi sủi cảo nhỏ mà Hứa Tuấn Lân làm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đi chân trần trở lại giường tiếp tục nằm trên giường,
thẳng đến gần trưa, Lục Thành Nghiễm sai người đưa thuốc cho cậu, cậu
mới rời giường thu dọn hành lý.
Kỳ thật cũng không có gì để mang
theo, quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt bên kia đều sẽ chuẩn bị, cậu chỉ
cần mang theo mấy bộ quần áo bên người cùng thuốc do Lục Thành Nghiễm
đưa tới là được.
Nhìn thoáng qua thuốc bổ đầy màu sắc Lục Thành
Nghiễm đưa tới cho hắn, Hứa Kiêu Bạch mới biết thì ra mang thai cũng
không giống như cậu tưởng tượng chỉ cần ăn được ngủ được là được, thế mà lại phải bổ sung nhiều thứ như vậy sao?
Nhìn đơn hướng dẫn uống mấy viên, Hứa Kiêu Bạch liền bỏ thuốc hộp vào trong túi.
Cậu lại gọi điện thoại cho Hứa Tuấn Lân, nói với y một tiếng buổi tối mình
không ở nhà ăn cơm. Lục Thành Nghiễm sau khi bận rộn xong nhất định sẽ
tới tìm cậu, nếu một tuần không gặp được, dù sao cũng phải cho hắn chút
thời gian thân mật.
Hứa Tuấn Lân đáp một tiếng, lập tức chuyển
cho cậu năm mươi nghìn*, cũng dặn dò: "Ở nhà thế nào cũng được nhưng đi
đường phải đầy đủ, con đừng quá tiết kiệm."
*163 triệu VND
Hứa Kiêu Bạch trêu chọc nói: "Ba, ba cũng coi như gả vào hào môn rồi mà chỉ cho con có năm mươi nghìn thôi sao? Quá ít!"
Hứa Tuấn Lân: "..."
Lập tức Hứa Kiêu Bạch nhận được thông báo nhận chuyển khoản, Hứa Tuấn Lân trực tiếp chuyển cho cậu năm trăm nghìn*.
*1 tỉ 163 triệu VND
Hứa Kiêu Bạch:!!!???
"Á ba ơi con đùa đấy! Con cần nhiều tiền như vậy làm gì? Con chuyển lại cho ba ngay đây..."
Nói nhảm, từ nhỏ đến lớn Hứa Kiêu Bạch chưa từng thấy nhiều tiền như vậy
đâu. Lúc trước cậu ký hợp động làm đại diện phát ngôn, sau khi khấu trừ
cả thuế cũng chỉ còn ba mươi nghìn. Tuy nói ký hợp đồng là bảy mươi
nghìn nhưng dù sao còn phải chia cho công ty.
Nhưng lại nói tiếp, trong kho bạc nhỏ của Hứa Kiêu Bạch cũng có số dư lớn tầm năm mươi
nhìn. Bây giờ Hứa Tuấn Lân lại chuyển cho cậu năm trăm nghìn nữa, nhìn
tiền tiết kiệm ước chừng được sáu trăm nghìn, trong lòng Hứa Kiêu Bạch
liền vui vẻ.
Cậu biết Hứa Tuấn Lân sẽ không tiêu tiền lung tung,
cho dù trong tay y có chút tiền cũng đều giữ lại cho mình để chuẩn bị
cho nhu cầu bất ngờ. Ba nói đùa là chuẩn bị đồ cưới cho cậu, cuộc sống
nhà Trần Trình không tốt lắm, sau này sẽ mua cho cậu một căn phòng chung cư.
Lúc ấy, cậu cũng tràn đầy cảm khái mối tình đầu của mình sẽ kéo dài.
Bây giờ nghĩ lại, giống như mơ mộng, nhanh như vậy đã phải tỉnh rồi.
Có điều là cũng may cuộc sống càng ngày càng tốt, từ khi đồng chí Hứa quen biết Vệ Trạch An, cậu liền cảm thấy cuộc sống của bọn họ giống như ngồi trên xe điện. Lúc trước cảm thấy tiết kiệm mười nghìn quanh năm cũng
chẳng giữ được, hiện tại dễ dàng tiết kiệm được sáu trăm nghìn.
Tháng sau là hôn lễ của đồng chí Hứa, cậu dự định mua cho lão Hứa một chiếc
xe hơn một triệu làm của hồi môn, ai bảo ba lúc trước giễu cợt cậu tiết
kiệm chứ, hôm đó chính là thời điểm "báo thù" cực tốt.
Vui vẻ đóng gói lại vali, lại ngồi xuống ăn mấy cái bánh bao, Hứa Kiêu Bạch lại ôm máy tính bảng lên giường nằm.
Mãi đến hơn bốn giờ chiều chị Từ gọi điện thoại tới hỏi có cần cô cho xe
đến đón hay không, Hứa Kiêu Bạch khéo léo cự tuyệt chị Từ, nói có người
sẽ đưa cậu đi sân bay.
Từ sau khi Hứa Kiêu Bạch thú nhận chuyện
cậu mang thai với chị Từ, chị Từ liền chấp nhận cậu có một đại lão ở sau lưng tìm tài nguyên cho cậu. Người muốn đưa cậu, chắc chắn là ông trùm
đứng sau màn kia.
Vì thế liền dặn dò vài câu, tận lực không để
cho truyền thông chụp được, dù sao danh tiếng hiện tại của cậu không
giống trước kia, nhỡ may xuất hiện tin tức lại phải tốn công sức áp chế.
Hứa Kiêu Bạch biết rõ quan hệ công chúng không dễ dàng, hơn nữa điểm sáng
nhất của mình bây giờ chính là lý lịch bối cảnh là một tờ giấy trắng,
thuần túy lại sạch sẽ. Nếu chuyện mình mang thai, hoặc là chuyện cậu có
kim chủ bị phơi bày ra ngoài, thiết lập hình tượng của cậu liền hoàn
toàn sụp đổ.
Chờ đã, mình lấy đâu ra kim chủ đấy???
Đầu
bên kia, "Kim chủ" của Hứa Kiêu Bạch- Lục Thành Nghiễm hôm nay bận rộn
đến mức sắp thành con quay, vì sao lúc này lại là cuối tháng chứ? Tại
sao hắn lại tận tụy về cái hợp đồng này như vậy? Chẳng lẽ không thể lười biếng trở về chăm sóc vợ con sao?
Thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan ca, Lục Thành Nghiễm nhanh chóng xuống lầu, vừa chui vào
trong xe vừa gọi điện thoại cho Tiểu Bạch.