Hứa Kiêu Bạch sợ đến nỗi toát ra một thân mồ hôi lạnh, cậu lập tức nói
với Sở Vi trong video: "Đứa bé? Đứa bé nào? Tôi không nói chuyện nữa
đâu, tôi phải ăn cơm ở nhà chú Lục đây."
Trên người Lục Thành
Nghiễm đeo một chiếc tạp dề vải xanh nhìn qua có vài phần tư thái ở nhà, hắn cởi tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Hứa Kiêu Bạch nói: "Nói chuyện với
bạn học về chuyện gì vậy?"
Hồ ly nhỏ chớp mắt trả lời: "Nhà cậu ta có mấy đứa con nít đang nháo loạn làm ầm ĩ chuyện cậu ta chơi game."
Sau đó, trong lòng cậu thầm niệm ba tiếng: Không phải con muốn nói dối đâu, ông trời hãy tha thứ cho con ạ.
Lục Thành Nghiễm nói: "Tôi có gọi đồ ăn của một nhà hàng cũ cực kỳ nổi
tiếng ở thành phố H mang đồ ăn tới đây, xem biển hiệu nhà bọn họ, nghe
nói hương vị rất được, em cũng nếm thử xem."
Chờ đã, một nhà hàng lâu đời cực kỳ nổi tiếng?
Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Không phải là... Nhà hàng lâu đời của nhà họ Sở đi?"
Lục Thành Nghiễm hỏi: "Ồ? Em đã ăn ở đó rồi sao?"
Đầu Hứa Kiêu Bạch đầy hắc tuyến nói: "Tôi lớn lên từ đồ ăn nhà lão Sở đấy,
người vừa rồi gọi video với tôi chính là Sở Vi, con trai duy nhất nhà
lão Sở, lớn lên từ nhỏ với tôi."
Lục Thành Nghiễm:...Thiếu chút
nữa đã quên Hứa Kiêu Bạch là người sinh ra và lớn lên ở thành phố H, làm sao có thể chưa từng ăn qua quán cổ kia của thành phố H đây?
"Ồ?" Lục Thành Nghiễm hỏi: "Em thế mà còn cùng quán ăn nhà họ Sở có quan hệ sâu xa sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Khi còn bé quán ăn cổ của nhà họ Sở chính là một quán
nhỏ trong hẻm ngõ chỗ chúng tôi, nhà bọn họ nhiều đời mở quán, nhưng cứ
có chuyện vui gì trong thôn đều do bác Sở đứng ra lên bếp. Cái khác
không nói, chúng tôi cũng không thèm để ý chuyện vui kia, chỉ để ý đến
việc lão Sở làm đồ ăn thôi. Sau đó quán ăn của bác Sở được truyền ra
ngoài, chậm rãi trở thành quán nổi tiếng trên mạng. Bác ấy là người có
tài thực sự, quán ăn càng làm càng lớn, mở hơn mười chuỗi chi nhánh. Có
điều là chỉ có món ăn bác Sở tự tay làm mới có hương vị khi còn bé
thôi."
Đáng tiếc lão Sở hiện giờ rất ít khi tự tay nấu ăn, ông
thu không ít đồ đệ, đem tay nghề của mình truyền cho các đồ đệ, phân
công đến các chi nhánh. Các đồ đệ nhiều nhất cũng chỉ học được khẩu vị
của ông đến ba năm phần, cũng chỉ có ngày lễ tết, lúc Hứa Kiêu Bạch đến
Sở gia chơi mới có thể được ăn đồ ăn do bác Sở tự tay nấu.
Lục
Thành Nghiễm nói: "Ừm, chúng ta có thẻ VIP tư nhân của lão Sở, món tôi
đặt chính là món ăn đặc trưng do chính ông ấy tự tay làm."
Hứa Kiêu Bạch:??? Còn được thế này luôn cơ á???
Lục Thành Nghiễm nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hứa Kiêu Bạch nói: "Lão Sở cũng
là người có mắt nhìn, muốn ở thành phố H phát triển đương nhiên cũng
phải qua lại nhân tình. Không quá mười người có VIP tư nhân của quán ông ấy, nếu không ông ấy cũng không thể bận rộn. Cũng may trong mười người
này không có mấy người thích ăn, một tuần ông ấy làm ba bàn, nếu em muốn ăn, tôi liền đem ba bàn này đều đặt hết."
Hứa Kiêu Bạch:!!!!!!
Nhà tư bản các người ác ghê!
Cậu bỗng nhiên bắt đầu hoài niệm khi còn bé, cho dù không cần VIP tư nhân
cũng có thể ăn được món ăn do bác Sở tự tay làm. Không giống như bây
giờ, ăn một món ăn liền phải có thẻ đặc quyền.
Lục Thành Nghiễm
thấy cậu không nói lời nào liền mở miệng nói: "Yên tâm, không đắt đâu,
chỉ thu chi phí bình thường. Lão Sở bán nhân tình, không kiếm tiền."
Hứa Kiêu Bạch đương nhiên biết, nếu như thu tiền của những đại lão này, như vậy bác Sở làm cái VIP tư nhân này cũng không có ý nghĩa gì. Những
người này đều là nhân mạch và tài nguyên, bác ấy mở VIP tư nhân khẳng
định là muốn kinh doanh của mình ở thành phố H giống như cá gặp nước một chút. Không thu tiền, có vẻ như mình cao hơn, lại giống như bố thí. Thu chi phí một chút mới là nhân tình vừa phải.
Rất nhanh, một hộp thức ăn cỡ lớn liền được hai người bưng đưa vào nhà Lục Thành Nghiễm.
Lục Thành Nghiễm bảo hai người bày đồ ăn lên bàn, Hứa Kiêu nhìn thấy ánh
mắt đều phát sáng. Từ sau khi người Sở gia chuyển ra khỏi khu phố cổ
Đông thành, cậu đã lâu rồi không ăn qua món ăn do bác Sở tự tay nấu nữa. Thoạt nhìn thấy từng món ăn quen thuộc này, Hứa Kiêu Bạch trực tiếp
nuốt nước miếng.
Cậu thèm muốn ngồi xuống bàn nói: "Thơm quá! Ha~ đúng là hương vị quen thuộc đây rồi. Chú Lục thật lợi hại! Quá lợi hại rồi!
Lục Thành Nghiễm cúi đầu cười cười nói: "Tôi còn có thể lợi hại hơn, em muốn không?"
Hứa Kiêu Bạch: "..."
Cậu thật đúng là không biết, Lục Thành Nghiễm thế nhưng so với cậu còn biết lượn lách, không cẩn thận có thể đem xe chạy về phía bên kia Đại Tây
Dương.
Hứa Kiêu Bạch cũng cười cười theo, vẻ mặt vô tội nhìn hắn
nói: "Được! Để tôi xem xem nó là gì nào?" Nói xong cậu liếm một cái vào
cái thìa đang dính nước canh, xong lại còn liếm liếm môi theo.
Lục Thành Nghiễm:!!!
Nhóc con này, chậc!
Sắc mặt của hắn có chút không tự nhiên, cũng may vừa mới hôn trên xe, lúc
này miễn cưỡng có thể kiềm chế được. Hơn nữa giờ đang ở trong nhà mình,
hắn không thể thừa dịp người ta gặp nguy hiểm. Như vậy sẽ làm cho tiểu
hài tử này không có cảm giác an toàn, ngược lại làm cho cậu càng chạy
càng xa.
Lục Thành Nghiễm gắp cho cậu một miếng của sen nói: "Nghe nói món này rất nổi tiếng, em nếm thử đi."
Trong miệng Hứa Kiêu Bạch đã nhét đầy thức ăn, ừm ừm hai tiếng rồi nhận lấy.
Củ sen này được chiên giòn tan, thịt bên trong lại mềm mại tươi ngon vừa miệng. Vừa cắn xong một miếng, hương thơm tươi mới liền lan ra bốn
phía.
Cậu nhịn không được thở dài một tiếng, Hứa Kiêu Bạch vui vẻ nhẹ nhàng dậm chân nói: "Ngon lắm ngon lắm! Bác Sở nấu ăn đúng là ngon! Đặc biệt là món này, đã lâu lắm rồi tôi không được ăn. Trước kia khi
tết đến, Sở gia đều làm rất nhiều đồ, ăn không hết liền để cho Sở Vi đưa cho hàng xóm láng giềng. Mỗi lần cậu ấy còn gửi thêm cho tôi thêm một
bát nữa cơ, hầu hết các món đó đều đi vào dạ dày của tôi hết sạch."
Lục Thành Nghiễm lại gắp cho Hứa Kiêu Bạch một miếng thịt kho tàu, thịt kho tàu của Sở gia màu hồng nhuận, đưa vào miệng liền tan, mềm mại mọng
nước, thơm ngát quanh răng, hận không thể liếm răng một lần.
Cho dù chỉ là nước canh thịt kho tàu thôi nhưng Hứa Kiêu Bạch cũng có thể ăn đến ba bát cơm!
Có điều là hôm nay không cần ăn cơm, chỉ cần ăn đồ ăn cũng có thể làm cho cậu no nê rồi.
Lục Thành Nghiễm gọi 6 món ăn đặc trưng của Sở gia, lượng thức ăn không
phải rất lớn nhưng cũng không nhỏ. Hứa Kiêu Bạch quét sạch tất cả thức
ăn, còn ăn điểm tâm uống thêm canh khiến Lục Thành Nghiễm thiếu chút nữa sợ ngây người.
Hắn có chút lo lắng hỏi Hứa Kiêu Bạch: "Em... Ăn nhiều như vậy, không sao chứ?"
Hứa Kiêu Bạch xoa xoa cái bụng nhỏ cuối cùng cũng bị lấp đầy nói: "Không thành vấn đề, gần đây tôi đều ăn nhiều như vậy." Nếu không ăn nhiều như vậy, con của chú sẽ quậy tôi chết mất.
Chỉ cần bụng đói, Hứa Kiêu Bạch sẽ cảm thấy buồn nôn khó chịu, đầu váng
muốn nôn. Ăn no thì không sao rồi, ngoại trừ buổi sáng có chút muốn nôn
ra, những lúc khác coi như có thể nhịn được.
Lục Thành Nghiễm gật gật đầu nói: "Không sao, tôi vẫn nuôi được."
Hứa Kiêu Bạch liếc mắt nhìn hắn nói: "Ai cần chú nuôi chứ. Bây giờ tôi có
thể làm đại ngôn được đó, chị Từ cũng đang đàm phán giúp tôi rồi. Nhưng
chị ấy còn đang chọn sản phẩm, nói là sản phẩm không hợp thì không thể
nhận. Có một mặt hàng về thể thao không tồi, nhưng tôi nghĩ rằng Trì
Dương phù hợp hơn."
Lục Thành Nghiễm nói: "Có một loại sữa cũng được lắm, em có muốn thử không?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Không cần, chú không cần giới thiệu công việc cho tôi
đâu. Hai chúng ta như vậy vẫn giữ được sự thuần khiết, nếu quá một lần
không khéo mối quan hệ đơn thuần của chú giữa con trai anh hàng xóm tan
biến mất đấy. Cứ quá phức tạp, tôi liền nghĩ chú đang bao nuôi tôi đó."
Lục Thành Nghiễm cười khẽ, nếu như không phải em là con trai của học
trưởng, tôi có thể thật sự sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy. Nhưng nếu hắn làm
như vậy, học trưởng sẽ không chỉ giết hắn mà còn đưa con trai mình về
nhà mất.
Không, hắn không thể làm thế.
"Được rồi! Tôi chỉ
cần một người phát ngôn hình tượng như em mà thôi, có thể lấy được hay
không còn phải xem bản lĩnh của em. Tôi sẽ chọn từ bên ngoài vậy, có mấy người có hình tượng không sai biệt lắm đã đăng ký ở bên kia. Cuối cùng
hươu chết ai tay, còn không chính xác được. Trong đó có người mới Trần
Trình trước mắt cũng có độ nổi, em có muốn cùng cậu ta tranh không?"
Hứa Kiêu Bạch ngẩng đầu nhìn Lục Thành Nghiễm hỏi: "Là sao? Trần Trình
không phải người của Kỳ Lân sao? Phượng Hoàng các chú không phải là đối
đầu với Kỳ Lân à? Sao chú lại sử dụng cậu ta?" Lục Thành Nghiễm nói:
"Không có người chê tiền đập vào mặt đâu, tôi và Vệ Trạch An không ít
lần so đấu, nhưng chúng tôi cũng có không ít hợp tác. Quả thật tôi có
cướp đất của hắn, hắn cũng đang lên kế hoạch đi Đông Nam Á cướp địa bàn
của tôi. Đối thủ cạnh tranh cũng không phải là không thể cùng có lợi.
Miễn là không liên quan đến điểm mấu chốt của đạo đức, một số hành động
nhỏ trong tư nhân được cho phép bởi các quy tắc ngầm."
Trong lòng Hứa Kiêu Bạch nói, đại lão không hổ là đại lão, sẽ không đem ân oán đặt ở phía trước lợi ích.
Khó trách mình không thể trở thành đại gia, chắc là bởi vì không có tầm nhìn như vậy đi?
Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Vậy điểm mấu chốt của chú là gì?"
Lục Thành Nghiễm suy nghĩ một chút nói: "Trước kia là học trưởng, bây giờ là em."
Lục Thành Nghiễm bất đắc dĩ cười một tiếng nói: "Bản thân tôi thẳng thắn
luôn bây giờ so với đến lúc đó em biết rồi lại chất vấn tôi tốt hơn
nhiều, có đúng không?"
Hứa Kiêu Bạch cảm thấy hắn nói có lý liền
hỏi: "Vậy bây giờ chú thì sao? Gặp lại ba tôi, chú có cảm thấy gì không? Có muốn cùng ba... có chút chuyện gì gì đó không?"
Lục Thành
Nghiễm cũng không lập tức trả lời mà là suy nghĩ một lát mới cẩn thận
đáp: "Thẳng thắn mà nói thì không có, cho dù là năm đó khi tôi theo đuổi anh ấy cũng không nghĩ tới muốn cùng anh ấy phát sinh cái gì."
Hứa Kiêu Bạch không hiểu: "Là sao? Chú thích ba tôi nhưng chú không muốn
phát sinh chuyện gì với ba, logic kiểu gì vậy? Khi tôi và Trần Trình yêu nhau không lúc nào không mong đợi mình trưởng thành. Khi đó tôi còn cảm thấy hắn vẫn rất quân tử, ngược lại đều là tôi chủ động..."
Hứa
Kiêu Bạch cảm thấy đề tài này không tốt lắm liền hắng giọng nói: "Chú
theo đuổi ba tôi, lại đối với ba không có cảm giác, làm gì có chuyện như thế chứ?"
Lục Thành Nghiễm ấn huyệt thái dương của mình, cũng
không muốn đem lịch sử đen tối của mình lấy ra, nhất là trước mặt đối
tượng hắn hiện tại muốn theo đuổi, điều này không khác gì công khai xử
phạt. Có điều là nếu hắn đã lựa chọn thẳng thắn, vậy chuyện này nhất
định phải đối mặt.
Vì thế Lục Thành Nghiễm thở dài nói: "Em cũng
biết đấy, người Lục gia chúng tôi đinh bất vọng, ông bà nội, cha mẹ, tất cả đều đã qua đời trước thái gia gia tôi. Thái gia gia một mình tôi
nuôi tôi, nhưng ông vẫn phải lo lắng về kinh doanh công ty. Vì vậy, tôi ở lại một mình với bảo mẫu cả ngày rất... Thiếu tình yêu."
Điều này ngược lại khiến Hứa Kiêu Bạch rất bất ngờ, cậu hỏi: "Sau... sau đó thì sao?"
Lục Thành Nghiễm cười nói: "Sau đó, sau khi tôi về nước liền gặp ba em. Học trưởng... Đã cho tôi những gì tôi khao khát nhất trên thế giới này,
chăm sóc chu đáo cho tôi, dạy tôi hiểu tình thân chính là như vậy. Sau
đó chăm sóc tôi có ba năm anh ấy liền đi ra nước ngoài ba năm." Tính ra
thì Lục Thành Nghiễm quen biết Hứa Tuấn Lân trước, đáng tiếc lại bị Vệ
Trạch An chiếm trước.
Hứa Kiêu Bạch lại hỏi: "Vậy thái độ của ba tôi lúc ấy là gì?"
Lục Thành Nghiễm thầm nghĩ, hắn tự giễu nói: "Anh ấy hỏi tôi... Lông đã mọc đủ chưa. Em biết đó, lúc đó tôi mới 14 tuổi."
Hứa Kiêu Bạch: "..."
"Há há há..." Từng trận tiếng cười vang lên trong phòng khách.
____
Pr truyện mới:
Truyện mới edit: DI SẢN PHI VẬT THỂ
Tác giả: Hàn Sơn Trà Chước
Giới thiệu:
Giang Tuân biết, bề ngoài Tần Dung là Alpha, thực tế anh là một Omega.
Giang Tuân còn biết, Tần Dung bề ngoài là người thừa kế Tần gia, nhưng thực tế cũng không đơn giản như người thừa kế.
Sáu năm trước, Giang Tuân mạnh mẽ đánh dấu Tần Dung, sau đó không chịu trách nghiệm mà rời đi.
Sáu năm sau, ông già nhà hắn qua đời, Giang Tuân thừa hưởng tất cả di sản của ông già, còn 'kế thừa' luôn Tần Dung.
Giang Tuân xách 'tạp chủng' mà Tần Dung sinh ra lên, khóe miệng nhếch lên
mang theo nụ cười đùa giỡn: "Anh nói xem, tiểu tạp chủng này phải gọi
tôi là anh trai hay gọi là chú đây?"
****
[A Tuân là A Tuân, Giang Tuân là Giang Tuân, A Tuân thích mình, nhưng Giang Tuân... hận mình]
****
Đại mỹ nhân cấm dục thụ x Chó điên thô bạo công
Song khiết , niên hạ, abo, sinh con
Hai người đều là cưa miệng hồ lô*, cẩu huyết ngược văn, nhưng cùng hai
quyển cẩu huyết trước của tôi (Bổn phận thế thân, Tiên sinh, chúng ta ly hôn đi) hẳn là không giống nhau.