Khi tiếng nói vừa dứt thì sáu người từ từ đi ra, mà đám người đang đánh
nhau cũng lập tức đình chiến. Đi phía trước là ba lão già ăn mặc rách
rách rưới rưới, còn theo sau là ba người tuổi khoảng ba bốn mươi, mà
người vừa cất giọng quát chính là Đào Thanh.
Đào Thanh đến trước
đám người, tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, dù tuổi tác đã cao, và những vết thương còn chưa lành, nhưng dáng vẻ của ông ta vẫn trông không khác một bậc cao nhân thoát tục, đứng trước đám người nhưng không hề thả ra khí
thế, cũng khiến cho đám người Đào Bá Duy cũng phải e dè.
- Các người, các người làm gì vậy? sao lại thả ông ta ra như vậy chư? các người dám phản bội lại ta ư?
Hai vành tai bắt đầu nóng lên, khuôn mặt bừng bừng đỏ, đôi mắt trương lên
liếc mắt nhìn hai người đàn ông áo quần rách rưới, chứng tỏ Đào Bá Duy
vô cùng tức giận. Không nghĩ rằng hơn hai mươi năm nay, thế mà hôm nay
hai lão già này lại phản bội mình, không nghĩ tới những người mà mình
tin tưởng nhất, lại là những người đầu tiên phản bội mình.
Nhưng
mà Đào Bá Duy không biết rằng năm xưa hai người họ tỏ ra trung thành
cũng chỉ là khổ nhục kế, vả lại họ đã chán cảnh phải trông thấy những
việc làm chướng mắt của Huyết Đao Môn, vậy nên họ mới tìm cách ẩn thân
như thế, còn họ chỉ trung thành với môn phái mà thôi, không muốn trông
thấy bao nhiêu xương máu của các bậc tiền bối gầy dựng lại phải hủy bỏ
bởi một đám người có mắt không tròng.
- Được lắm, đã thế hôm nay ta sẽ
thanh lí môn hộ, chỉ là một vài tôm tép nhãi nhép mà thôi, dù cho các
người hôm nay có mọc cánh cũng khó thoát, một nắm xương già thì cũng nên phải lưu lại ở ngọn núi này, đó cũng là vinh hạnh cho các người.
Hai hài răng cắn chặt lấy nhau, tiếng nói the thé rít qua giữa hai kẽ ăng,
chứng tỏ sự giận dữ từ nội tâm ông ta vô cùng lớn, nhưng thân làm môn
chủ không thể thiếu đi sự điềm tĩnh, mà dù cho giận ông ta cũng không
quá biểu hiện ra ngoài, vẫn giữ lấy dáng vẻ của một bậc thân phận tôn
quý.
-
Không nghĩ tới việc mà hơn hai mươi năm trước không thực hiện được thì
hôm nay lại có thể dễ dàng hoàn thành, hốt trọn mẻ lưới.
Nghe vậy Đào Thanh cất giọng
- Ooh, nghe có vẻ rất dễ dàng nha, không biết sư điệt sẽ dùng cách gì để
hốt trọn đám lão già này? Cho dù là lão môn chủ ở đây cũng không có nói
những lời ngông cuồng như vậy? ta nói thật là con đường mà các người
đang đi là hoàn toàn sai, sai một cách triệt để.
Ngày trước, cha
của Đào Thanh sinh được hai anh em, một người là anh của Đào Thanh, cũng chính là cha của Đào Bá Duy, Đào Thanh vốn là người có thiên phú nổi
bật trong hai anh em, học một biết mười, nhung ông ta lại không có hứng
thú với những chức vụ trong môn phái, mà cha của Đào Thanh lại có thêm
ba người đồ đệ ngoài anh em Đào Thanh còn có Bach My lão quái và hai
người là Kiều Trường Sinh và Kiều Đức Huy,
Bởi Đào Thanh không có ý muốn dẫn dắt môn phái, vậy nên Đào Bá Duy mới làm môn chủ, nhưng mặc
dù thiên phú không bằng Đào Thanh nhưng Đào Bá Duy lại có điểm chung với cha hắn là dùng máu để luyện công. mặc dù đã khuyên giải rất nhiều
nhưng mà cũng bất lực, cuối cùng hơn hai mươi năm trước bọn họ đã rơi
vào một cuộc thảm sát, nhưng cuối cùng Bạch My rời đi, còn Đào Thanh vì
là ruột thịt với Đào Bá Thanh mà bị giam dữ.
Đúng vậy, chuyện mấy chục năm nay cần phải được giải quyết một cách triệt để.
Dào Thanh cũng cất giọng.
quả thật là như vậy, những năm nay Huyết Đao Môn càng ngày càng xuống dốc
nghiêm trọng, và không biết sau cuộc chiến này thì Huyết Đao Môn có còn
lại được gì nữa không?
- Vậy được, hôm nay chúng ta sẽ có một
cuộc thanh lọc môn phái, nêu như các người thắng vậy thì tùy tiện muốn
làm gì thì làm. Nhưng mà tôi nghĩ các người không có cơ hội, mặc dù
chúng ta có cùng huyết thống, nhưng mà hai mươi năm trước chúng ta đã
trả xong, lần này không có ngoại lệ nào nữa, chỉ có một con đường mà
thôi.
Đào
Bá Duy vừa cười vừa nói và con đường mà ông ta nói chính là con đường đi xuống địa ngục. và ông ta cũng rất tự tin là hôm nay đám người này
không thể nào mà thoát được.
Nói rồi đám người tập trung lại
thành hai bên đối lập, một bên là Đào Bá Duy cùng đám thuộc hạ, còn đối
diện là Đào Thanh, Bạch My và đám người.
- Sư Huynh không nghĩ
tới, mới một cái chớp mắt mà đã hơn hai mươi năm, năm đó ta rời đi không nghĩ tới huynh lại bị giam vào ngục tối như vậy.
Bạch My lão quái run run cất giọng dường như ông ta rất hoài niệm về những ngày xư cũ.
Đao Thanh cười một tiếng, sau đó ông ta nói.
- Bạch My sư đệ lúc này không phải là lúc để ôn lại chuyện cũ, giải quyết xong chuyện ngày hôm nay chúng ta sẽ uống say một trận, cùng nhau ôn
lại chuyện của mấy chục năm nay.
Sau đó Đào Thanh cất giọng sảng khoái.
- Bây giờ các người muốn đơn đả độc đấu, hay là quần ẩu.
Đào Bá Duy nghĩ nghĩ một lúc, bởi vì khi nãy thấy được Bạch My võ nghệ cao
cường như vậy, giờ chỉ còn cách quần ẩu mới mong thắng được, những người trước mắt này là không thể khinh thường. Ông ta phất tay một cái, có
thêm mấy chục thân ảnh từ trong bóng tối cúng bay ra ngoài, mà mấy chục
người này võ công vô cùng cao cường, vả lại những người này có vẻ không
phải là người của Huyết Đao Môn.
Mấy chục võ nghệ cao thủ bao vây lấy đám người Đào Thanh cùng Bạch My,
nhung mà hai người vẫn không hề lo lắng, mà hai người nhìn nhau rồi cất
giọng sang sảng.
- Hôm nay chúng ta phóng tay một trận thống thống khoái khoái.
Sau đó hai bên lao vào nhau, sáu người bị vây ở giữa theo thế trận ngũ hành bát quái, cuộc chiến căng thẳng diễn ra, và dường như thế trận ngày
càng có lợi cho Đào Thanh, sau đó Đào Bá Duy cũng nhập vào vòng chiến,
thì trận đấu trở nên cân bằng, hai bên đã bắt đầu có những người thương
vong.
Cứ như vậy sau hai giờ thì cả đôi bên cũng đã nằm xuống hơn phân nửa, lúc này chỉ còn ba người còn đang đứng vững, ngoài Bạch My,
Đào Thanh và Đào Bá Duy thì toàn bộ những người khác đang nằm lăn lộn
trên mặt đất.
- Chúng ta còn hai người, con chỉ mình ngươi, vậy coi như hôm nay ai thắng ai bại đã rõ.
Đào Thanh cất giọng.
Nhưng mà Đào Bá Duy lại nở một nụ cười lạ lùng, và tỏ ra không hề lo lắng một chút nào, điều này khiến cho Đào Thanh và Bạch My đưa mắt nhìn nhau một cái bất an. Còn Đào Bá Duy đưa mắt nhìn về phía xa xa, dường như đang
chờ đợi điều gì....