Sở Nhiên bị câu hỏi của Trần Tư Thành làm cho choáng váng. Hai người kết hôn đã được sáu năm, trong mắt mọi người cũng coi như là một cặp vợ
chồng hòa hợp. Chỉ là cả cô và anh đều biết, mối quan hệ vợ chồng này
chỉ có trên danh nghĩa, nhằm một mục đích duy nhất là hợp thức hóa thân
phận của Thỏ Con. Về sau có thêm trách nhiệm để cho con trẻ có một gia
đình đầy đủ thuận hòa, tuy Sở Nhiên phải đến nhiều nơi công tác nhưng hễ có ngày giờ rảnh rỗi đều chạy về bên cô bé và Trần Tư Thành.
Thỏ Con vẫn là một đứa trẻ, vẫn chưa biết thắc mắc vì sao bố mẹ chưa bao
giờ nằm chung trên một chiếc giường. Cô bé chỉ cảm thấy hạnh phúc vì
được sinh hoạt trong không gian gia đình đầm ấm, chưa một lần nghi ngờ
bố mẹ mình không yêu thương nhau.
Sở Nhiên dần quen thuộc với
cuộc sống gia đình này, đến nỗi cô xem anh như một người thân trong gia
đình, chỉ là cô chưa khi nào nghĩ đến một ngày nào đó, mối quan hệ giữa
hai người có thể cải biến đến mức “biến giả thành thật”.
Bốn năm
kiên trì tìm kiếm Hinh Mai mà chưa bao giờ nguôi hy vọng của Trần Tư
Thành đã để lại ấn tượng rất sâu đậm trong lòng Sở Nhiên. Đến nỗi cô đã
vô thức cho rằng người đàn ông ấy có thể giữ được tình cảm chân thành
không thay đổi dù bảy năm đã trôi qua. Sở Nhiên nghĩ rằng ai cũng sẽ như cô bạn Hàn Lâm của mình, sẽ dành cả thanh xuân để yêu một người đàn ông duy nhất. Thế nên giờ phút này khi đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh như
nước của Trần Tư Thành, Sở Nhiên đã bối rối đến mức nói chuyện lắp bắp:
- Sao… sao chứ? Hiện tại không phải rất tốt hay sao? Em… Tư Thành, anh… sao lại hỏi như vậy?
- Anh cho rằng với trí thông minh của mình, em dư sức nhận ra thái độ anh dành cho em lúc này không phải là của một người anh trai dành cho em
gái. Có lẽ em sẽ cho rằng anh là người bạc bẽo khi đặt Hinh Mai sang một bên mà tìm hạnh phúc mới. Nhưng Sở Nhiên à, anh vốn dĩ là người có bản
tính thực tế. Tình yêu anh dành cho cô ấy là có thật, nó đã tồn tại và
sẽ còn tồn tại ở một góc tim anh. Anh cho rằng Hinh Mai cũng không muốn
thấy anh ôm lấy tiếc thương mà phí hoài phần đời còn lại. Anh thừa nhận, anh chọn em chưa hẳn vì yêu, nhưng chúng ta phù hợp với nhau. Hai chúng ta ai cũng có một quá khứ thương đau cần phải chữa lành, thế thì cớ sao không ở bên nhau?
Trần Tư Thành rít mạnh một hơi cuối, dụi tàn
thuốc cho tắt đi, làn khói mỏng manh phiêu đãng trong không trung rồi từ từ tan biến. Anh nhìn vẻ rối rắm trên mặt cô, chỉ thở dài nói khẽ:
- Có lẽ anh hơi vội vàng khi nói ra chuyện này. Mong em thông cảm! Anh
cảm thấy không an toàn bởi sự xuất hiện của Tần Tranh và những gì anh ta có thể làm vì em, thậm chí anh ta có thể chết vì em mà không cần suy
nghĩ, anh cảm thấy nguy cơ. Lợi dụng Hinh Hinh để níu kéo em thì có vẻ
hơi ti tiện, nhưng anh mong em suy xét đến con bé khi quyết định có chấp nhận anh hay không. Được chứ?
…
- Sở Nhiên! Sở Nhiên! Em mà còn gọt nữa thì quả táo ấy sẽ chỉ còn lại mỗi cái hạt mất.
Tiếng gọi của Tần Tranh kéo Sở Nhiên quay về thực tại, cô vội vàng quay ngược quay xuôi chuẩn bị đĩa cùng ghim để bày trái cây, mục đích là để che
giấu sự thất thố của mình.
- Hinh Hinh có chuyện gì à? Sao mấy
hôm nay em có vẻ thất thần như vậy. Nếu như sức khỏe nó không tốt, em
không cần phải đến đây chăm sóc cho anh đâu.
Anh nhìn cô gái đang cúi thấp mặt lúi húi bổ quả táo, giọng nói từ từ nhỏ dần đến mức không nghe thấy:
… Mặc dù em đến thế này khiến anh rất vui.
Khóe miệng Sở Nhiên khẽ nhếch, Tần Tranh vẫn mãi là Tần Tranh, ở trước mặt
cô cho dù bất cứ lúc nào cũng có thể tỏ ra yếu thế đến mức đáng thương.
Lúc Hinh Hinh tháo băng mắt vào ngày thứ hai, ngay sau khi được sự chắc
chắn từ giáo sư rằng phẫu thuật rất thành công, nguy cơ thải loại giác
mạc hầu như không có, Sở Nhiên đã nóng lòng muốn quay lại xem tình hình
của Tần Tranh. Sau khi Thỏ Con biết chú Tần vì cứu mình mà bị thương rất nặng và phải phẫu thuật, cô bé cũng rất lo lắng, cứ giục mẹ mau đến xem và chăm sóc cho chú Tần giúp mình.
Trần Tư Thành dở khóc dở cười khi con gái rượu lại vô tình thúc đẩy mẹ mình gặp người yêu cũ, nhưng anh cũng không thể dạy con gái vô ơn với người đã dám hy sinh cả
mạng sống vì cứu mình. Cô bé ấy có trái tim của một thiên thần, bất kể
trong người nó đang chảy dòng máu của ai thì bản tính thiện lương của
Thỏ Con là rất đáng quý.
Thế là Sở Nhiên quay lại bệnh viện, mang theo sứ mệnh được công chúa nhà mình giao phó, ngày ngày châm trà rót
nước phục vụ cho ân nhân lớn của cô bé.
Lúc Sở Nhiên quay trở lại bệnh viện quân khu là đã vào buổi chiều ngày thứ hai. Công dụng của
thuốc mê đã hết, lúc này đây Tần Tranh đang đối mặt với cơn đau đớn ngút trời ở vết mổ.
Mồ hôi trên mặt anh vã ra như tắm, hai tay siết
chặt lấy drap giường, gân xanh trên cánh tay căng phồng thành những hình thù dữ tợn. Tần Tranh cắn chặt răng không lên tiếng, bởi vì mẹ của anh
đang ngồi bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe. Chỉ đến khi Tần Đình tìm tới thăm em trai sau ca trực, nhìn thấy đứa em ngang bướng đang nhẫn nhịn cực
khổ như vậy, sau một hồi quan sát với vẻ hứng thú thì anh ấy mới rủ lòng từ bi mà khuyên bà Tần về nhà nghỉ ngơi, bản thân mình sẽ ở lại chăm
sóc cho em trai yêu dấu bé bỏng.
Tần Tranh đang đau đến nỗi hít
thở không thông, nhìn thái độ “lương y như từ mẫu” này của bác sĩ Tần,
trong lòng đã mắng thầm cả chục lần “lang băm”.
Khi Sở Nhiên bước vào thì hai anh em đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Giờ phút này
đến lượt bác sĩ Tần được chứng kiến trình độ vô sỉ của em trai mình.
Phút trước vừa mới hùng hồn từ chối lời đề nghị dùng thuốc giảm đau của
anh, bây giờ lại nằm rên rẩm ca thán chờ được cô gái kia dỗ dành.
Lúc anh bước ra ngoài, chưa kịp đóng cửa đã nghe Tần Tranh tố khổ:
- Anh đau đến muốn ngất xỉu, nhưng anh Hai một mực không gọi người cho
anh thuốc giảm đau. May mà em tới chăm sóc cho anh, nếu không thì ngay
cả một ngụm nước cũng không có người cho anh uống.
Bác sĩ Tần cắn khóe miệng, đang định bóc trần sự dối trá của em trai thì nghe cô gái kia nhỏ giọng dỗ dành:
- Anh ấy làm vậy là vì muốn tốt cho anh, anh vừa làm phẫu thuật xong
xuôi, nếu như sử dụng nhiều thuốc giảm đau sẽ ảnh hưởng đến tốc độ lành
lại của vết thương. Tần Tranh, anh lớn rồi mà còn thua cả Hinh Hinh nữa. Làm người không thể tùy hứng, biết chưa?
Tần Đình nghe thấy em
trai bị uốn nắn như vậy thì cảm thấy rất hài lòng, chỉ hừ khẽ một tiếng
cho Tần Tranh nghe thấy rồi bước vội xuống nhà ăn bệnh viện. Anh vừa ra
khỏi ca trực đã vội vàng chạy tới đây, hiện tại đang có nhu cầu ăn cơm,
thế nhưng không phải là “cơm chó”!
Sở Nhiên xuất hiện lãnh phần
chăm sóc Tần Tranh, khiến cho mật độ thăm viếng của người nhà họ Tần đột nhiên thưa thớt rồi giống như dừng hẳn luôn. Tần Tranh đã được chuyển
qua chế độ ăn nhẹ, ngày ngày mè nheo muốn được ăn cháo do cô nấu. Xem ra khoảng cách bảy năm đã khiến anh quên đi thảm trạng trong căn bếp của
mình khi xưa.
Nồi cháo cuối cùng cũng được hoàn thành ở căn bếp
nhỏ trong phòng bệnh. Nó không phải là thảm họa, bởi vì Sở Nhiên đã nhận được sự hướng dẫn của người đàn ông đang nằm thảnh thơi trên giường.
Cơn đau sau khi phẫu thuật của anh chỉ kéo dài đến ngày thứ ba, những
ngày sau đó thì chỉ “đau” khi anh cảm thấy cần, hoặc khi Sở Nhiên từ
chối yêu cầu láo nháo nào đó của anh.
Đút thìa cháo cuối cùng cho người đàn ông bị thương ở chân nhưng đôi tay không sử dụng được này, Sở Nhiên đang rửa chén bên bồn thì nghe anh thở dài rồi hỏi:
- Sở Nhiên, bao giờ thì em ly hôn?
Sở Nhiên ngạc nhiên trong chốc lát rồi không nhịn được mỉm cười. Quả nhiên là mẹ nào con nấy, đến câu hỏi cũng không sai một ly.