Năm Tần Uyển Nhu lên lớp 10, lần đầu tiên nhận được một bức thư tỏ tình
của con trai. Không phải là cô không đủ sức thu hút để đến tận lúc đó
mới nhận được lời tỏ tình của bạn khác phái, mà đó chính là lá thư duy
nhất lọt qua được cánh cửa gắt gao của bạn cùng lớp kiêm bạn nối khố Cố
Trạch.
Tên của cô là Uyển Nhu, thế nhưng trái ngược với mong muốn của cha cô về một đứa con gái nhẹ nhàng nhu uyển, cô lại là một cô nhóc hướng ngoại và có phần bất trị. Người duy nhất có thể khiến cô xìu
xuống như quả bóng xì hơi chính là Cố Trạch.
Uyển Nhu từng thử
phân tích vì sao tuổi hai người cũng không chênh lệch là mấy nhưng đối
với Cố Trạch cô lại e sợ đến vậy. Chỉ cần cậu ta liếc mắt một cái, cô đã biết điều thu liễm tính tình lại rồi. Cố Trạch không đánh cô, không
mắng cô, cậu ta chỉ thuận miệng khen cô vài câu trước mặt mẹ nuôi của
mình thôi. Thế mà Uyển Nhu được ăn nguyên cả combo răn dạy kèm theo cả
đòn roi nếu cần thiết. Bởi vì mẹ nuôi của tên Cố Trạch đáng ghét kia
chính là mẹ ruột của cô.
Uyển Nhu chính xác là công chúa nhỏ của
nhà họ Tần. Cùng với người chị họ Linh Chi, cả hai đều được trưởng thành trong tình yêu thương và sủng ái của ông bà nội ngoại. Khác với bản
tính ngoan ngoãn của Linh Chi, cô bé Uyển Nhu đã bộc lộ tài năng tai họa từ khi còn bé xíu, Linh Chi đã không ít lần “đội nồi” giúp cô tránh
khỏi sự trừng phạt của mẹ hiền.
Tần Uyển Nhu có thể là công chúa
nhỏ của toàn thế giới, nhưng đối với Sở Nhiên, cô bé là búp măng ương
ngạnh cần được uốn nắn từ nhỏ. Không phải Sở Nhiên muốn đối xử cứng rắn
như vậy với đứa con gái mình rứt ruột sinh ra, mà cô buộc lòng phải vào
vai ác. Bởi người chồng cảnh sát mạnh mẽ của cô hoàn toàn bị cô con gái
rượu thu phục bỏ vào túi. Hai bố con cùng một chiến tuyến, chỉ cần không vi phạm pháp luật và đạo lý luân thường, đối với yêu cầu của Uyển Nhu
thì câu trả lời của sếp Tần bao giờ cũng là “Yes!”
Không dưới một lần Sở Nhiên phàn nàn vì sự yêu chiều thái quá này của Tần Tranh dành
cho con gái. Cô lo lắng nếu như còn thả lỏng gia giáo, con gái sẽ dễ
biến thành một đứa con gái ích kỷ và ngỗ nghịch. Những lúc như thế, Tần
Tranh đều ôm lấy cô vỗ về rằng:
- Con gái cần dùng sự giàu sang
để nuôi dưỡng, con trai mới cần nuôi trong nghèo khó. Em cứ việc làm một người mẹ hiền từ với mỗi Tần Vũ, anh sẽ là người cha tốt của Uyển Nhu.
Con bé chỉ là tính tình hiếu động đôi chút, từ nhỏ đến giờ cũng chưa
từng mang ác ý đối với bất kỳ ai. Em có lo thì lo cho Tần Vũ kìa, dạo
này mỗi khuya anh đi ngang phòng nó vẫn thấy ánh đèn sáng, nhất định là
nó lén lút chơi game rồi!
Tần Vũ đang ngồi ăn cam ở phòng khách,
thấy cha mình bước ra khỏi phòng với vẻ mặt như vừa trốn thoát khỏi cơn
bão lớn. Trong lòng cậu nhóc mười bốn tuổi dậy lên nỗi bất an, miếng cam trong miệng bỗng nhiên trở nên chua loét. Quả nhiên trong phòng ngủ
vang lên tiếng quát của mẹ yêu:
- Tần Vũ, mau vào đây cho mẹ!
Cha cậu đã rón rén đi đến cửa, trước lúc chuồn ra ngoài cũng kịp cho cậu
một ánh mắt sám hối. Tần Vũ thông minh cỡ nào chứ, lập tức đọc ra hàm ý
của người cha tàn ác này: “Xin lỗi vì đã bán đứng con, con trai của
ta!”.
Tần Vũ chấp nhận số phận, thất tha thất thiểu bước vào
phòng nghe răn dạy, trong lòng thầm nghĩ: Đợi lần sau bố trốn ngoài vườn hút thuốc cùng dượng Trình thì con sẽ chụp ảnh quay phim cho mẹ và dì
xem. Sao làm người lớn mà có thể lá mặt lá trái với trẻ con thế này cơ
chứ!
Trình Nam nằm không cũng trúng đạn, khi không bị lôi vào
cuộc trả đũa qua lại của cha con nhà họ Tần. Đây cũng là đáng đời anh.
Ai bảo khi thấy Tần Tranh đang quắn quéo ngoài phòng phẫu thuật lúc Sở
Nhiên sinh Tần Vũ phải mổ, vì thấy tội nghiệp đã mời anh ta một điếu lấy lại tinh thần. Kết quả lôi Tần Tranh nghiện thuốc lá trở lại, thỉnh
thoảng lại kéo anh trốn ra ngoài làm một điếu.
Anh có hỏi Tần
Tranh vì sao có dũng khí cai thuốc lá mà giờ lại hút. Tần Tranh tỉnh bơ
trả lời anh rằng, khi mới gặp lại đã tính tới chuyện sinh con đẻ cái
cùng Sở Nhiên nên ngừng hút để điều dưỡng cơ thể ở trạng thái tốt nhất.
Giờ đây Tần Tranh anh nếp tẻ đều có đủ, thỉnh thoảng buông thả chút xíu
cũng có sao đâu.
Trình Nam nghe Tần Tranh huênh hoang mà lòng anh đắng ngắt. Chẳng phải anh ta đang cố tình khích bác vì anh chỉ có một
cậu con trai đó sao? Trần Tư Mỹ sinh khó bị băng huyết suýt chút mất
mạng, Trình Nam cũng đành chấp nhận đoạn tuyệt ước mơ kiếm con gái để
chiều chuộng như Cố Đình Lập cùng Tần Tranh. Sếp Tần quả nhiên muôn đời
miệng tiện, chỉ biết xoáy sâu vào nỗi đau của đồng minh.
Trường trung học X.
Tần Uyển Nhu vừa bước ra khỏi cửa phòng giáo viên thì đã thấy oan gia Cố
Trạch đang quải túi của mình đứng tựa trên tường chờ cô. Bỏ qua ân oán
cá nhân và bản tính khó chiều khiến cho người ta không ưa của cậu ta,
phải thừa nhận Cố Trạch là một chàng trai có sức hút. Làm bạn chung lớp
từ thời còn đi mẫu giáo đến giờ, Tần Uyển Nhu đã không đếm nổi có bao
nhiêu lần Cố Trạch bị đám con gái chặn đường thổ lộ. Kết quả chỉ có một: Từ chối, ác liệt từ chối.
Tần Uyển Nhu cũng không thấy lạ, cậu
ta kế thừa hoàn toàn bản tính lạnh lùng khó gần của bố mình. Nghe mẹ Lâm Lâm kể, thời còn đi học bố cậu ta còn không chớp mắt cự tuyệt hoa khôi
học giỏi nhất trường, nói gì đó mà con gái người ta khóc tại chỗ rồi
bệnh nghỉ học mất cả một tuần. Cho nên mỗi khi thấy Cố Trạch dùng gương
mặt lạnh như nước đá thốt lên hai từ “Xin lỗi” ngắn ngủn, Uyển Nhu còn
gật gù cảm thấy cậu ta còn có nhân tính chán nếu so với ba Cố.
Khi Uyển Nhu còn nhỏ, người cô bé quấn quýt nhất mỗi khi tới nhà mẹ Lâm Lâm chính là ba Cố. Chú ấy siêu chiều chuộng, siêu kiên nhẫn mỗi khi cô bé
bị Cố Trạch chọc khóc. Chỉ cần có mặt Tần Uyển Nhu, Cố Trạch lập tức bị
xếp vào hàng con ghẻ. Chỉ khi có sự xuất hiện của Cố Nhiên vào ba năm
trước đây, Uyển Nhu mới chính thức nhường ra vị trí độc tôn tại nhà họ
Cố. Nhưng chỉ cần cô chịu ấm ức vì cái miệng độc địa của Cố Trạch, ba Cố liền sẵn lòng cho cậu ta một trận vì cô.
Uyển Nhu nhìn cậu ta
rồi hừ một tiếng rõ to, giật lấy ba lô của mình rồi quay người đi. Còn
chưa được năm bước đã nghe Cố Trạch dùng chất giọng đều đều không cảm
xúc đọc to:
"Bạn Uyển Nhu thân mến! Từ lần đầu tiên nhìn thấy sự xinh đẹp của cậu ở trên sân trường, mình đã chính thức bị hớp hồn… Ấu trĩ!
… Cậu có biết không, cậu chính là nữ thần mà đời này tớ tìm kiếm. Nhảm nhí!
… Nếu như có cơ hội được nắm tay cậu, người con gái mình tôn thờ… Sến súa!"
Uyển Nhu tức tối quay trở lại dồn cậu ta vào góc tường, định tẩn cậu ta một
trận cho bõ công ba tháng tập luyện vất vả ở lớp Karate. Mới có mấy
tháng không so kè chiều cao ở cự li gần như này, cô hoảng hốt nhận ra Cố Trạch thế mà đã cao hơn mình gần một cái đầu. Đứng trước mặt cậu ta,
tầm mắt cô chỉ ngang đến yết hầu. Bây giờ thứ nhấp nhô lên xuống ấy
khiến cô nhận ra cả hai đều không còn là trẻ nít nữa. Lại nhìn động tác
khóa tay cậu ta về phía sau này của mình, cứ giống như là cô đang chủ
động ôm ấp cậu ta vậy. Uyển Nhu nhìn hầu kết Cố Trạch giật giật mất tự
nhiên, cậu ta đưa mắt sang chỗ khác không dám nhìn cô, mặt cô cũng đỏ
bừng lên. Thế là Uyển Nhu vội vã bứt ra một khoảng cách, giật lấy lá thư ướt át mà cậu ta vừa lấy khỏi ba lô của mình ban nãy, miệng hung hãn
thốt lên:
- Còn có lần sau, tôi sẽ đánh gãy chân cậu. Đây là riêng tư của tôi, biết điều thì tôn trọng chút!
Đôi mắt Cố Trạch sẫm màu lại, trở tay ép cô lên vách tường, dùng đôi mắt
phán xét từ trên cao nhìn xuống cô, giọng lạnh lẽo như rít qua kẽ răng:
- Tôn trọng? Sao lần trước cậu tự ý nhận chocolate và thư tay từ Từ gì đó ở lớp B rồi ăn hết một mình lại không cho tôi sự riêng tư ấy? Còn năm
ngoái, dùng danh nghĩa tôi hẹn cô Mộc gì gì đó ở lớp E đi ăn lẩu rồi
chuồn về trước, báo hại tôi phải vất vả cả học kỳ mới cắt đuôi được cô
ta. Tần Uyển Nhu, riêng tư của tôi ai đền?
Mỗi một câu nói hết,
Cố Trạch lại tiến gần một chút. Từ “đền” vừa dứt, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người chỉ còn chưa đến một tấc.