Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Mặt trời rực rỡ xuyên qua tầng mây cao
vút, gió nhẹ nhàng. Ngày đẹp, trời đẹp, thích hợp để làm việc tốt đẹp
nhất của một đời người.
Hôm nay là ngày Sở Nhiên xuất giá.
Hàn Lâm đặt cậu bé con đã no say đang đánh nấc trong lòng mình xuống cũi.
Cố Trạch đã được gần hai tháng tuổi, là một cậu nhóc trầm tĩnh và ngoan
ngoãn, công việc chính hiện tại chỉ có bú sữa rồi ngủ. Từ chiều tối qua
hai vợ chồng đã nhờ cụ ngoại sang trông cháu giúp một buổi. Bà Thi An
hiện tại cũng rảnh rỗi, hôm nay lại đúng hẹn uống trà cùng chủ tịch Trần nên cả hai ông bà cùng đến giúp.
Bởi vì muốn đến dự lễ cưới của
Sở Nhiên cùng vợ, Cố Đình Lập đã phải dồn lịch trình của cả ngày nay để
giải quyết vào hôm qua, nên tối đến anh về nhà rất trễ, đến giờ vẫn còn
ngủ trên giường.
Thật ra không phải anh dậy trễ, mà bởi vì Hàn
Lâm nôn nao cho nên dậy sớm, cô thấy vui mừng thay cho Sở Nhiên. Làm bạn bè mấy mươi năm, cô cũng lờ mờ nhận ra những năm gần đây tâm tình Sở
Nhiên có gì đó thay đổi. Cô ấy vẫn vui vẻ hăng say, nhưng trong nụ cười
đã không còn vẻ vô tư như thuở nào, đôi mắt tinh nghịch đã nhuốm cô đơn.
Bảy năm trước, khi Sở Nhiên trở về sau một chuyến công tác xa đã một hai
muốn cô tới đón. Hai cô gái uống đến say mèm, Hàn Lâm vẫn còn lờ mờ nhớ
được Sở Nhiên đã ôm chiếc gối nhỏ trên giường cô, khóc đến tan nát cõi
lòng. Trong cơn say cực độ đó, cô ấy không ngừng lập đi lập lại “Tại
sao?”. Đây cũng lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất Hàn Lâm thấy cô ấy
khóc vì một người đàn ông.
Chỉ không ngờ, người đàn ông chết giẫm ấy lại là đội trưởng Tần. Thảo nào lúc cảnh sát cứu hai cô, thái độ của anh ta đối với Sở Nhiên lại đặc biệt như thế, còn sẵn sàng chịu một dao vì cô ấy. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc ở quán bar Hàn Lâm
lại có thể yên tâm giao Sở Nhiên lại cho anh ta. Bởi vì cô biết rõ Sở
Nhiên chưa bao giờ quên được người đàn ông kia, nếu không thì đã chẳng
phòng không lẻ bóng bao nhiêu năm trời như vậy.
- Đang tơ tưởng gì đấy, bà xã?
Vòng tay nóng ấm kéo Hàn Lâm về với thực tài, cô chìa má ra đón lấy nụ hôn buổi sáng của Cố Đình Lập:
- Em đang suy nghĩ xem phải mặc chiếc váy nào cho phù hợp. Đến bây giờ em mới biết, đôi khi có nhiều sự lựa chọn quá cũng chưa hẳn là tốt.
Anh chọn một chiếc váy dài mềm mại trong số những chiếc váy treo la liệt trong tủ, cúi xuống ướm thử trên người vợ mình:
- Hưm… anh xem nào. Chọn chiếc nào mà em cảm thấy thoải mái nhất ấy. Nhớ
chọn size to hơn một chút, ờm… ngực em giờ cũng không phải “khiêm tốn”
lắm đâu.
- Lưu manh!
Hàn Lâm đỏ mặt mắng anh rồi cướp lấy
chiếc váy chạy vào phòng thay đồ, Cố Đình Lập nhìn vẻ ngượng ngùng đã
lâu chưa thấy của vợ mình, cất tiếng cười ha ha. Bé con trong cũi quả
thật rất ngoan, nghe tiếng động lớn mà chỉ nhướng mắt lên nhìn, thấy bố
thì khép mắt lại ngủ tiếp. Cố Đình Lập lúc này mới sực nhớ đến thành
viên mới quan trọng của gia đình, nhìn thấy Cố Trạch vẫn đang ngủ ngoan
thì vuốt nhẹ đôi má bầu bĩnh của con trai với sự yêu thương không cần
che giấu.
Hàn Lâm tựa trên cửa phòng nhìn bức tranh hạnh phúc
trước mặt mình, có đôi lúc cũng không dám tin hạnh phúc trọn vẹn này là
thật. Mười hai năm kiên trì cho một mối tình, rốt cuộc rồi cũng chờ được đến ngày đơm hoa kết trái.
Tầng cao nhất của khách sạn F.
Sở Nhiên tỉnh lại vì hương hoa hồng nồng nàn đang quanh đi quẩn lại quanh
chóp mũi, vừa mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường phủ đầy
cánh hoa hồng đỏ. Tần Tranh đứng trước giường mỉm cười nhìn cô. Hiện tại anh đột nhiên ăn mặc rất chính thức, áo sơ mi quần tây thanh lịch và
cực kỳ điển trai.
- Sao thế, Tần Tranh? Anh mang hoa vào lúc nào thế?
- Anh suy nghĩ mãi hình như vẫn cảm thấy có gì không đúng. Rốt cuộc nhớ ra rồi, anh nợ em một thứ.
Trước ánh nhìn ngơ ngẩn của Sở Nhiên, anh từ tốn quỳ một chân xuống sàn nhà, trong tay anh là một chiếc hộp bé xinh:
- Sở Nhiên, làm vợ anh nhé?
Sở Nhiên xúc động đến mức không thể nói thành lời, chỉ có thể che miệng
nhìn anh, nụ cười lại đong đầy nước mắt. Tần Tranh vẫn cầm chiếc nhẫn
quỳ đấy chờ cô bình tĩnh lại, ánh mắt tha thiết cửa anh khiến lòng cô ê
ẩm. Sở Nhiên hít sâu một hơi, đưa bàn tay phải về phía trước:
- Đồng ý, em đồng ý.
Thời khắc chiếc nhẫn lồng sâu vào ngón tay Sở Nhiên, anh cúi đầu hôn lên
từng ngón tay xinh đẹp, một giọt nước nóng bỏng rơi trên bàn tay Sở
Nhiên.
Khu sảnh cưới của khách sạn F đầy ắp quan khách dập dìu.
Mặc dù ý ba Sở chỉ muốn đám cưới gói gọn trong phạm vi nhỏ và bên nhà
Tần Tranh cũng đã đồng ý. Thế nhưng dù đã cân đo đong đếm hết mức, cuối
cùng lượng khách mời cũng là một con số không hề nhỏ. Có điều an ninh sẽ được thắt chặt, sẽ đảm bảo không có việc để lọt thông tin hay hình ảnh
nào cả.
Thời khắc Tần Tranh đứng trên lễ đường chờ Sở Nhiên khoác tay ba mình tiến đến gần, đó chính là lần đầu tiên anh biết đến cảm
giác hồi hộp đến nghẹt thở. Cô dâu xinh đẹp đang bước đi trên con đường
phủ đầy hoa linh lan trắng kia chính thức là của anh. Tần Tranh nhận lấy bàn tay nhỏ từ tay bố vợ, anh cúi đầu thật sâu và chân thành. Lúc ngước mắt lên nhìn thấy Sở Nhiên đang buông thõng tầm mắt mỉm cười ngượng
nghịu. Anh không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi không khí trang trọng và thiêng liêng sắp tới.
Lời thề hẹn được trao đổi, nhẫn kết hôn cũng đeo xong rồi. Kể từ hôm nay, họ chính thức gắn kết thành một thể.