Tần Tranh đang trong cơn hăng say bị dập tắt bất ngờ, há miệng muốn nói
gì đó nhưng người ta đã đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại rồi. Bên trong
truyền đến tiếng nôn khan cùng tiếng xả nước gấp rút. Sếp Tần cảm thấy
rất ủy khuất. Bỏ đói anh lâu như vậy, mới thưởng cho chút ngon ngọt mà
cô ấy lại có phản ứng như vậy với sự động chạm của anh. Đây là đang ghét bỏ anh ư?
Lúc Sở Nhiên ổn định lại rồi nở cửa bước ra ngoài, Tần Tranh tủi thân cụng đầu lên ván cửa, khuôn mặt muốn bao nhiêu đáng
thương thì có bấy nhiêu. Cô đang định an ủi anh rằng đó chỉ là sự cố
ngoài ý muốn thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Ba Sở hắng giọng gọi Sở Nhiên và Tần Tranh xuống ăn cơm. Tần Tranh vừa nốc xong một bát
thuốc lớn mà chẳng kiếm được hời, lúc này biểu tình như mất sổ gạo vâng
dạ trong ảo não.
Cả bữa cơm, ba Sở nhìn chàng rể tương lai ngồi
gảy từng hạt cơm với vẻ đau khổ không thể che giấu, ông bỗng dưng thấy
chột dạ. Lẽ nào thuốc kia đắng đến mức làm mất khẩu vị luôn rồi? Mình
xin thêm tí Hoàng Liên vào liệu có quá đáng lắm không? Được một lát ông
lại tự an ủi mình, là đàn ông mà có chút cay đắng đã không chịu nổi thì
làm sao bảo bọc cho con gái mình đây. Kệ nó.
- Tranh à, hôm nay cơm không hợp khẩu vị sao con? Con phải cố ăn thì mới mau phục hồi được chứ.
Ba Sở không phải là người duy nhất chú ý đến bất thường này của Tần Tranh. Người lúc trước lên bàn ăn là gắp như hổ đói đột nhiên thay đổi thái độ khiến mẹ Sở bắt đầu nghi ngờ tài nấu nướng của mình. Tần Tranh nghe gọi thì giật mình bứt ra khỏi thế giới riêng, vội vàng trả lời:
- Dạ? Không phải ạ. Là con không thấy đói nên không muốn ăn nhiều.
Mẹ Sở nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ, năm giây say bà “ồ” lên với vẻ
thấu hiểu, mặt không đổi sắc đạp lên chân ba Sở một cái. “Xem xem ông
quá đáng thế nào kìa!”
Lúc sắc thuốc bà đã thấy kì lạ rồi. Làm sao tự dưng lại cho nhiều Hoàng
liên vào như thế làm gì cơ chứ? Nhất định là tác phẩm của người đàn ông
ấu trĩ đang ngồi cạnh bà rồi. Mẹ Sở cười hiền lành bảo với anh:
- Ngày mai mẹ sẽ sắc thuốc sớm hơn nữa để cho con có thời gian tiêu hóa
xong trước bữa ăn. Không ăn nổi thì cứ để xuống, một lát nữa mẹ nấu món
khác cho con lót dạ.
Ba Sở nghe thấy thế thì liếc nhìn anh hừ
lạnh nhưng cũng không ngăn cản mẹ Sở. Ông cũng được nghe Tư lệnh Tần kể
về tính tình ngang bướng kiêu ngạo từ nhỏ của Tần Tranh, mới đầu cũng ôm tâm lý đề phòng việc anh chịu không nổi trở ngại do ông đặt ra mà tháo
chạy. Nhưng thật sự rất bất ngờ, đứa trẻ này thế mà đến tận lúc này vẫn
có thể nhẫn nại chịu đựng tính tình gàn dở đành hanh một cách cố ý của
ông. Xem ra là ngọc không mài thì không sáng, Sở Trung Tín ông đành tiếp tục mài giũa chàng rể này thêm nữa vậy.
So với tình yêu thương
có hơi cảm lạnh của ba Sở, nếu hỏi nguyên nhân khiến Tần Tranh quyến
luyến căn nhà này đến như vậy, ngoại trừ cô gái anh yêu thì chính là mẹ
Sở. Mặc dù yêu thương con gái không kém ba Sở, nhưng thương ai thương cả đường đi, mẹ Sở đã bỏ qua mọi định kiến với anh mà xem như con cháu
trong nhà. Bà ấy chăm sóc anh chu đáo và tận tụy, lúc cần còn có thể
thay anh ra mặt trước những yêu cầu và hành vi quá đáng của ba Sở. Có mẹ vợ tuyệt vời như thế, Tần Tranh nghĩ mình còn có thể nhẫn nại tiếp được nữa, xem xem rốt cuộc là ai xương cứng ha.
Đây là lần đầu tiên
cậu ấm như Tần Tranh được dịp cảm thụ tình cảm ấm áp của một gia đình
bình thường. Mặc dù Tư lệnh Tần rất quan tâm đến mẹ con anh, nhưng tính
chất đời sống trong quân ngũ khiến gia đình anh gặp mặt thì ít mà xa
cách thì nhiều, tính tình Tần Tranh lại bướng bỉnh từ nhỏ. Những lần gặp mặt ít ỏi, niềm vui sum họp chưa bao lâu thì hai người đã khắc khẩu
không thể ngồi chung. Nếu như không có sự chu toàn mềm mỏng của bà Tần,
mối quan hệ cha con kia không biết đã đi về hướng nào rồi.
Ba Sở cũng không quan tâm đến Tần Tranh nữa mà cẩn thận gắp phần thịt má ở đầu cá hấp cho Sở Nhiên.
- Đây, con cũng phải ăn uống để bồi bổ thêm. Sắp tới phải đi làm rồi, sức khỏe không tốt thì bố sẽ không cho con đi.
Sở Nhiên ngoan ngoãn đưa chén nhận lấy, chỉ là vừa đưa đũa gắp đến miệng
đã nhăn mặt buông xuống rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Tiếng cửa
đóng sầm khiến lòng bố mẹ Sở giật thót, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi
vội vàng nhìn về phía Tần Tranh. Khuôn mặt mẹ Sở bối rối còn ba Sở thì
cau lại như sắp đánh anh tới nơi, khiến Tần Tranh ngơ ngác không hiểu
thấu.
Cái gì vậy? Người gắp cá cho cô ấy cũng đâu phải là anh.
Thế mà thái độ của ba vợ anh lại giống như muốn ăn thua đủ với anh như
vậy?
Bữa cơm vốn đã trì trệ bởi cái bụng no căng của Tần Tranh,
thêm sự việc lúc này thì càng không có ai muốn động đũa. Ba người im
lặng nghe tiếng động ồn ào trong phòng tắm, hai người rối rắm, một người lơ ngơ.
Chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy Sở Nhiên trở ra, Tần Tranh lo lắng tiến đến gõ cửa:
- Sở Nhiên! Em sao rồi? Ổn không em?
Cánh cửa mở ra, Sở Nhiên với khuôn mặt trắng xanh nhìn anh mấp máy môi muốn
nói gì đó. Thế nhưng nhìn thấy ba mẹ vẫn còn đang chăm chú để ý mọi động tĩnh bên này, cô chỉ lắc đầu trả lời như muốn hụt hơi.
- Em cảm thấy hơi mệt, anh dìu em lên phòng nghỉ một chút sẽ đỡ.
Thấy ba mẹ Sở cũng không lên tiếng phản đối, Tần Tranh liền bế cô đi lên cầu thang, để lại cặp vợ chồng già nhìn nhau bối rối.
- Ông à, làm sao đây?
Ba Sở hớp một ngụm nước xoa dịu cổ họng đang căng thẳng, không nỡ để mẹ Sở lo lắng nên chỉ vỗ lên tay bà trấn an.
- Không sao đâu, đằng nào chúng nó cũng sắp cưới, rút ngắn chút thời gian chắc không thành vấn đề lớn. Để xem thằng nhãi đó có trách nhiệm đến
đâu.
Tần Tranh bế Sở Nhiên về phòng của cô ấy, đi đến tận giường
mới buông Sở Nhiên xuống. Nhìn vẻ mặt tái xanh của cô lúc này, lòng anh
xót muốn chết, miệng cứ lẩm nhẩm:
- Hôm nay em không khỏe sao không ở nhà nghỉ, còn cố mà đi phỏng vấn nữa. Chút tiền còm đó không đủ đổi lấy sức khỏe của vợ anh đâu. Cô nàng
bướng bỉnh, lần sau không nghe lời anh sẽ cho biết tay.
Anh xoay
người định xuống rót nước cho cô, chưa kịp đi một bước thì bàn tay đã bị Sở Nhiên kéo lại. Cô không nói gì mà chỉ cúi đầu đung đưa cánh tay anh
như làm nũng. Tần Tranh chồm người về phía trước hôn lên môi cô rồi bật
cười:
- Dỗ dành anh cũng vô dụng thôi. Em mà còn làm việc lỗ mãng như thế thì anh cứ ca cẩm hoài thế này đấy nhé.
Sự yêu chiều trong lời đe dọa mềm như bông của anh khiến đáy lòng Sở Nhiên ấm áp, cô đưa tay bưng lấy mặt anh, nhẹ nhàng bảo.
- Tần Tranh, anh phải cố bình phục sớm nhé! Chắc là em không nuôi nổi anh nữa rồi. Có một người khác còn cần em hơn anh nữa.
Cô lẳng lặng nhìn vẻ biến ảo từ bất ngờ, bối rối đến nghi hoặc trên mặt anh, sau cùng bồi một cú kết liễu:
- Ừm, Tần Tranh. Em nghĩ… chúng ta trúng thưởng rồi!