Quân Môn Trưởng Tức
Lệ Nam Huyền giải thích: "Đây là tín vật các đời chủ mẫu Lệ gia, chỉ cần có nó trong tay, thì có thể ra lệnh cho cả Lệ gia vì cậu quên mình phục vụ."
Lục Châu khó tin nhìn hắn.
Lệ Nam Huyền bổ sung: "Bao gồm cả ông nội nguyên soái của tôi."
"Tín vật quý giá như vậy chẳng phải nên đưa cho người phụ nữ có uy tín nhất
Lệ gia là nguyên soái lão phu nhân sao? Chỉ khi bà ấy đứng ra chủ trì Lệ gia, tất cả mọi người mới có thể tín phục." Lục Châu vội vàng kéo sợi
dây chuyền xuống, lại phát hiện mình làm thế nào cũng không tháo ra
được: "Sao lại không cởi được?"
Lệ Nam Huyên giữ lấy tay cậu: "Đồ tôi tự mình đeo lên, cũng chỉ có tôi có thể gỡ xuống, bây giờ bà nội
tuổi tác đã cao, có rất nhiều việc chỉ đành lực bất tòng tâm, cũng có
nhiều việc không thể đích thân giải quyết, điều này khiến cho bà ấy rất
không yên lòng, hơn nữa bà ấy đã thay bạn đời của tôi quản lí Lệ gia
nhiều năm như vậy, đã đến lúc nên nghỉ hưu, hưởng phúc lúc về già rồi."
"Nhưng nếu bà ấy về hưu, cũng nên do mẹ anh hoặc là một vị nữ trưởng bối nào khác tiếp quản mới phải."
Lệ Nam Huyền lắc đầu: "Mẹ tôi cũng không đủ năng lực quản lí từ trên xuống dưới Lệ gia, những vị nữ trưởng bối khác tuy rằng có bản lĩnh, song
không một ai thích hợp bằng cậu, mới đầu nhất định sẽ có người không
phục, nhưng tôi tin cậu có khả năng vượt qua tất cả, chứng minh cho họ
thấy cậu có thể."
"Nhưng mà..." Lục Châu muốn nói là cậu và Lệ
Nam Huyền còn chưa kết hôn, cứ vậy mà tiếp quản Lệ gia, có phải không
hợp quy tắc không, nhưng Lệ Nam Huyền không cho cậu cơ hội mở miệng, đã
kéo cậu ra khỏi phòng, tỏ rõ quyết tâm muốn kết hôn với Lục Châu.
Nếu Lệ Nam Huyền đã ngỏ lời, Lục Châu cho rằng bản thân không nên sợ hãi
rụt rè nữa, cậu nắm chặt tay Lệ Nam Huyền, nhanh chân đuổi tới, cùng Lệ
Nam Huyền đồng thời ra khỏi Dương Môn viện.
Giây phút này đây,
Lục Châu phát hiện bầu không khí ở Lệ gia càng thêm trang trọng uy
nghiêm, cả viện tràn ngập khí tức công bình chính trực, thậm chí trong
lúc nhất thời, tựa hồ nhìn thấy một nhóm quân nhân hướng cậu tỏ lòng
kính trọng, giống như quốc gia đương lúc duyệt binh, đội hình hùng hậu,
khung cảnh hoành tráng, bên tai còn nghe thấy âm thanh vang dội của đám
người: Gặp qua Lục thiếu, chào!
Tiếng hô trang nghiêm vang dội
làm cho Lục Châu khó giải thích được cảm giác toàn thân huyết dịch đều
đang sôi trào, không tự chủ được mà dừng bước, hướng về phía trước chào
một cái.
Lệ Nam Huyền cười nhìn cậu.
Lục Châu chớp chớp
mắt, tựa hồ vừa rồi hết thảy đều là ảo giác, lúc này trong sân không một bóng người, cậu ngượng ngùng hạ tay xuống: "Tôi vừa nãy hình như nhìn
thấy một tốp quân nhân..."
Lệ Nam Huyền tiếp tục kéo cậu đi về
phía trước, nói: "Ở Lệ gia có một truyền thuyết, rằng sau khi người Lệ
gia cùng binh lính mà họ từng dẫn dắt chết đi, quân hồn của bọn họ sẽ
trở về hoặc đi tới Lệ gia, cùng nhau bảo vệ Lệ gia và đất nước, nhưng
người có thể nhìn thấy họ vốn không nhiều, có thể mệnh lệnh được họ thì
lại càng ít."
"Còn có thể ra lệnh cho họ?" Lục Châu sao càng nghe càng không thấy giống truyền thuyết.
Lệ Nam Huyền mỉm cười không đáp, đưa cậu đến viện bên cạnh lấy số đo may lễ phục.
Lục Châu bận rộn hơn nửa ngày trời, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không
có, sắc mặt càng ngày càng kém, Lệ Nam Huyền chờ đến khi nhà thiết kế
giúp bọn họ lấy số đo xong, nhanh chóng dẫn cậu về phòng ngủ trưa.
Lục Châu nằm dài trên giường hỏi: "Anh có muốn ngủ một chút không?"
Lệ Nam Huyền lắc đầu: "Tôi không có thói quen ngủ trưa."
Mí mắt Lục Châu không chống đỡ nổi nữa: "Vậy tôi ngủ đây."
Trước khi cậu kịp ngủ, Lệ Nam Huyền đột nhiên hỏi một câu: "Ngày ghi trên
chứng minh thư có phải là ngày sinh thật của cậu không vậy?"
Lục Châu khẽ ừ một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Lệ Nam Huyền lấy chứng minh thư từ trong ví cậu ra, nhìn ngày sinh trên đó xong lại bỏ vào lại, sau đó ngồi sang một bên nghịch đồng tiền vàng
trong tay.
Qua một hồi lâu, động tác mới dừng lại.
Lệ Nam
Huyền nhăn mày, hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng ngày sinh trên
chứng minh thư hoàn toàn không phải là ngày sinh thật, cái ngày xoàng
xĩnh không tốt cũng không xấu này tuyệt đối không thể sinh ra một người
có mệnh cách tốt như vậy được.
Vì sao người nhà của cậu lại phải làm giả ngày sinh?
Có phải đã biết Lục Châu cậu ấy...
Lệ Nam Huyền lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho cấp dưới, sau
đó ngồi ở mép giường nhìn Lục Châu đang ngủ, cong môi nở nụ cười: "Lần
này, em trốn không thoát."