Khi Kỷ Tòng Kiêu về đến nhà thì đêm đã khuya. Theo lịch trình ban đầu
của cậu thì phải sáng mai mới về đến nơi, nhưng cậu không thể chờ nổi
nữa muốn được về thật nhanh, muốn tạo sự bất ngờ cho Thịnh Hoài, vì vậy
cậu lặng lẽ đổi lịch chuyến bay.
Cậu nhấn mật khẩu, kéo vali tiến vào huyền quan.
Căn nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có một cây đèn sàn được bật, ánh đèn vàng lờ
mờ hắt xuống một góc sô pha, tạo thành một góc vuông được rọi sáng, làm
hiện rõ bóng hình đang thiếp đi trên sô pha. Bước chân đi lên tầng của
Kỷ Tòng Kiêu khựng lại.
"Lặc Tương" quay mất bao lâu thì cũng
ngần ấy thời gian hai người không gặp nhau. Trước đây cả hai còn có thể
tranh thủ gọi video khi nghỉ ngơi, nhưng đợt này, do cậu tập trung quá
nhiều tinh lực vào bộ phim nên hiện tại liên lạc giữa hai người chỉ còn
lại cuộc gọi video buổi tối trước khi đi vào giấc ngủ - một điều dù nắng dù mưa vẫn chưa hề thay đổi.
Kỷ Tòng Kiêu thả nhẹ bước chân,
ngồi lên sô pha, dịch cây đèn sàn ra xa một chút, tránh để ánh đèn hắt
xuống hàng mi và đôi mắt nhắm nghiền của Thịnh Hoài.
Cậu cúi người xuống định hôn anh một cái. Nhưng khi lại gần, ngửi thấy mùi rượu nồng nàn, cậu không khỏi bật cười.
Hôm nay Thịnh Hoài tụ tập với bạn bè, Kỷ Tòng Kiêu biết rõ. Chỉ là cậu
không ngờ anh uống nhiều tới mức này, rõ ràng anh đã say rồi, nếu không
sao có thể lăn ra ngủ ngay trên sô pha như thế này.
Cậu đặt một
nụ hôn lên trán Thịnh Hoài, lẳng lặng ngắm anh hồi lâu, sau đó mới đứng
dậy đi vào phòng tắm ủ một chiếc khăn lông nóng, lau mặt cho anh. Cậu
không nỡ đánh thức anh dậy, nghĩ bụng lát nữa mình sẽ vào giường lấy
chăn ra cho anh, để anh ngủ tạm một đêm trên sô pha.
Xúc cảm ấm
nóng khiến Thịnh Hoài tỉnh khỏi giấc mộng, anh nhìn người yêu đang tủm
tỉm cười trước mặt, không hề thấy ngạc nhiên chút nào. Gần đây cậu bạn
nhỏ ngoan thật đấy, nhớ anh rồi là tự bước chân vào giấc mộng của anh
luôn.
Anh vươn tay kéo cậu lại, ôm lấy vòng eo gầy dẻo dai trong giấc mộng, nhẹ nhàng chạm lên môi cậu.
Kỷ Tòng Kiêu cúi người xuống để mặc anh hôn.
Thịnh Hoài kéo cậu vào lòng, khẽ than, "Em mau về đi mà, anh sắp không chờ nổi nữa."
Bấy giờ Kỷ Tòng Kiêu mới nhận ra gì đó, nhướng mày lên. Cậu vừa định trêu
anh mấy câu thì lại cảm nhận thứ gì đó rung lên bên cạnh, ngay sau đó
khúc dương cầm du dương vang lên.
Âm thanh này rất quen thuộc với cậu, là...
Báo thức của Thịnh Hoài?
Cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều thì thấy người đàn ông đang ôm mình mở mắt ra.
Anh định ngồi dậy, nhưng lại quên mất đang có một người đè lên thân mình nên mãi vẫn không dậy nổi.
"Bạn nhỏ?" Thịnh Hoài chống cánh tay, nhìn thấy người thương trong lòng thì hết sức ngạc nhiên, sau đó anh
day thái dương cười, khẽ lắc đầu bảo, "Hóa ra em về thật rồi."
Kỷ Tòng Kiêu cười thành tiếng, lấy điện thoại của anh ra tắt báo thức. Cậu cúi đầu nhìn anh, một tay gạt nhẹ phần tóc rủ xuống che trán anh, để lộ ra tròng mắt lúc nào cũng dịu dàng, "Muộn thế này rồi anh còn đặt báo
thức làm gì?"
Thịnh Hoài vuốt má cậu, "Gọi điện cho em."
"Anh uống say rồi mà, đáng ra phải nghỉ ngơi cho tốt chứ." Kỷ Tòng Kiêu cau mày.
"Nhưng anh lo bạn nhỏ nhà anh ngủ không ngon." Thịnh Hoài nhẹ giọng đáp lại.
Cậu bạn nhỏ đã quen đi vào giấc ngủ cùng anh, chỉ cần có anh bên cạnh là cậu có thể ngủ yên ổn cả đêm. Nhưng một khi anh không có mặt, cả đêm
cậu sẽ không yên giấc được.
Khoảng thời gian trước anh có xuất
ngoại một chuyến, buổi tối ở trên máy bay không thể gọi video ngủ cùng
cậu, kết quả sáng hôm sau khi có thời gian nói chuyện, anh nhìn thấy Kỷ
Tòng Kiêu trưng ra vẻ mặt mệt mỏi, quầng mắt thâm đen. Từ đó về sau, cho dù làm gì thì anh nhất định sẽ để trống lịch vào buổi tối, những sự vụ
cần ra nước ngoài anh cũng tận lực giao hết cho Hà Xa xử lý.
Kỷ Tòng Kiêu biết anh đang nhắc đến chuyện gì, sống mũi cậu cay cay, cậu cắn lên ngón tay anh, ợm ờ trách, "Ngốc chết đi được."
Cậu cúi người nằm nhoài lên người Thịnh Hoài, vùi mặt vào cổ áo anh, hít
một hơi thật sâu. Sự mệt nhọc do bôn ba cả chặng đường dài tan biến
trong phút chốc, nỗi bất an tìm được chốn quay về, cực kỳ biết điều mà
đình công.
Thịnh Hoài đẩy cậu ra, "Ngồi dậy trước đã, người anh toàn mùi rượu."
Kỷ Tòng Kiêu rúc vào lòng anh, không chịu nhúc nhích, "Em không dậy, mùi gì của anh em cũng thích."
Thịnh Hoài cười khẽ, cũng không ép buộc nữa mà ôm cậu, cái được cái không vỗ nhẹ sống lưng cậu.
Kỷ Tòng Kiêu nhắm mắt lại, cái ôm của Thịnh Hoài khiến cậu buồn ngủ. Cậu ghé vào tai anh cọ nhẹ, nói nhỏ: "Em nhớ anh lắm."
Nét mặt Thịnh Hoài rạng rỡ, anh quay sang hôn lên thái dương cậu, "Anh cũng thế."
...
Trong căn phòng tối om, có hai người đang cùng nhau ngủ ngon lành trên chiếc
giường lớn. Bỗng nhiên tiếng chuông loáng thoáng dần kêu to, mi mắt
Thịnh Hoài run run, sau đó anh cau mày mở mắt ra. Anh nhéo sống mũi,
chống người dậy, tấm chăn mỏng trượt xuống khỏi người anh, để lộ ra lồng ngực trần trụi có thể nhìn thấy rõ mồn một tình hình chiến đấu hôm qua
kịch liệt như thế nào.
Anh nhìn lướt qua cậu bạn nhỏ còn đang ngủ, lần mò điện thoại trên tủ đầu giường, tắt báo thức đi.
Bị chiếc chăn đang dịch chuyển tác động, Kỷ Tòng Kiêu mờ mịt mở mắt ra,
ánh mắt mơ màng, theo bản năng cậu giơ tay ôm lấy eo anh, rúc sát tới,
"Sao thế anh?"
Thịnh Hoài ôm cậu vào lòng, hôn một cái lên ấn đường cậu, "Không sao, em ngủ tiếp đi."
Kỷ Tòng Kiêu vốn cũng chưa tỉnh táo hẳn, nghe anh nói vậy thì ngơ ngác khép mắt lại, dựa sát bên cạnh anh.
Nhưng không bao lâu sau, cậu lại đột nhiên mở mắt ra. Vẻ lờ đờ trong mắt đã
biến mất, cậu cau mày, đứng dậy nhìn xuống Thịnh Hoài, "Sao tim anh đập
nhanh thế?"
Cậu vươn tay áp lên lồng ngực Thịnh Hoài, cảm thấy
vẫn chưa đủ, cậu lại cúi người áp tai mình lên ngực anh. Nhịp tim đập
vẫn rất mạnh mẽ, nhưng tốc độ thì lại nhanh hơn bình thường một chút.
"Thức dậy đột ngột khiến tim anh đập nhanh. Đồng hồ sinh học của anh toàn là
tự tỉnh trước khi báo thức vang lên, đêm hôm qua là trường hợp đặc biệt, em đừng lo." Thịnh Hoài kéo cậu ôm vào lòng.
Lời giải thích này
vẫn chưa khiến Kỷ Tòng Kiêu yên tâm, cậu đoán có lẽ là di chứng do đợt
trị liệu ở Mỹ trước đây để lại. Cậu hơi cau mày, nhếch khóe môi, vòng
cánh tay qua sau lưng Thịnh Hoài. Lồng ngực hai người dán vào nhau,
dường như cậu cũng bị nhịp tim nhanh hơn bình thường của anh lây sang,
len lỏi sự khó chịu dù nhỏ thôi nhưng không thể nào lờ đi được.
Thương xót.
Kỷ Tòng Kiêu có phần ảo não, cậu vẫn chưa đủ quan tâm tới Thịnh Hoài. Nếu
không phải do đêm hôm qua hai người tiểu biệt thắng tân hôn, lao vào
nhau làm không biết tiết chế thì có lẽ cậu vẫn chưa thể phát hiện ra sự
thật rằng lần nào Thịnh Hoài cũng dậy sớm hơn cậu.
Kỷ Tòng Kiêu
ngẩng đầu cắn lên cằm Thịnh Hoài một phát, "Dù bình thường anh như nào,
anh đừng đặt báo thức nữa, sau này em gọi anh dậy."
Cậu suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Em sẽ cực kỳ nhẹ nhàng, không khiến anh thức dậy đột ngột đâu."
Thịnh Hoài bật cười, ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh của cậu, mân mê
xuống phần gáy rồi kéo cậu ra, "Thế em không ngủ nướng nữa à? Không ngủ
đủ thì hôm nào dậy cũng sẽ bị gắt ngủ, thế thì phải làm sao đây?"
Kỷ Tòng Kiêu tì lên trán anh, giữa hai hàng lông mày nhuốm ý cười dịu
dàng, "Ngủ nướng không quan trọng bằng anh, chứng gắt ngủ có anh chịu
trách nhiệm rồi."
Câu nói đương nhiên này của cậu thành công chọc Thịnh Hoài cười, cậu bạn nhỏ đúng là biết cách dỗ người ta vui vẻ, mặt
mày anh hớn hở, anh lại gần hôn lên khóe môi cậu, thấp giọng đáp lại.
Cậu bạn nhỏ quan tâm anh, đương nhiên là anh mừng rỡ đón nhận rồi.
"Em có thứ muốn tặng cho anh." Kỷ Tòng Kiêu vén chăn lên, khoác tạm chiếc áo ngủ rồi kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Thịnh Hoài ngồi dựa vào đầu giường, lấy chiếc sơ mi choàng lên vai. Khi Kỷ
Tòng Kiêu quay về phòng, anh đang nói chuyện điện thoại với Hà Xa.
"Đúng, hôm nay tôi không đến. Tòng Kiêu về rồi... Trừ lương? Tôi vốn dĩ cũng chẳng phải nhân viên của bà."
Kỷ Tòng Kiêu nghe anh đùa Hà Xa thì tủm tỉm cười theo. Nói thật, hình
tượng tao nhã điềm đạm ban đầu của Thịnh Hoài giờ chẳng còn gì trước mặt cậu nữa rồi.
Cậu rủ mắt kéo bàn tay đang đặt ở mép giường của Thịnh Hoài, đeo một chuỗi tràng hạt lên cổ tay anh.
Thịnh Hoài giơ tay lên ngắm thử, nói vài câu vào điện thoại rồi cúp máy, sau đó rủ mắt đánh giá món quà mới toanh này.
Những hạt tròn của tràng hạt được mài từ một loài gỗ không biết tên, dùng một sợi dây thừng mảnh màu đen xâu thành một chuỗi. Có lẽ nó được đặt trong ngôi chùa Phật giáo từ rất lâu, chỉ cần tới gần là có thể ngửi được mùi hương trầm Tây Tạng thoang thoảng, không phải là thứ tầm thường.
"Em xin được đấy." Kỷ Tòng Kiêu giải thích ngắn gọn cho anh. Đây là thứ
được cất trong chùa, sau khi vái xong, cậu đã được Lạt ma đưa cho. Cậu
nghịch nó trong tay, chỉ cảm thấy chiếc vòng tràng hạt này rất giống với khí chất tự nhiên của Thịnh Hoài, thế là cậu rất thích thú, cương quyết đưa ra yêu cầu, "Ngoài lúc đóng phim ra thì anh không được gỡ xuống."
Đương nhiên là Thịnh Hoài đồng ý, kể cả Kỷ Tòng Kiêu không yêu cầu thì anh cũng định làm thế.
Anh hiểu rất rõ, Kỷ Tòng Kiêu không tin thần Phật, lúc nào cũng ngang ngạnh bất kính với thần Phật. Cậu ngang nhiên chẳng kiêng dè gì đã thành
quen, thề thốt rồi báo ứng gì đó mở miệng là nói được ngay, hồn nhiên
chẳng buồn quan tâm. Thịnh Hoài đã từng nổi cáu với cậu vì chuyện này,
mặc dù chính anh cũng không quá tôn sùng chuyện tâm linh, nhưng một khi
có liên quan đến người trong lòng, anh vẫn thà tin là có. Đã từng có một khoảng thời gian anh rất sợ chuyện này, anh sợ Kỷ Tòng Kiêu không giữ
mồm giữ miệng, tiện miệng nói linh tinh, cuối cùng khiến thần linh thật
sự tức giận, làm nảy sinh kết cục thê thảm đau đớn. Cũng may bề ngoài
ngông cuồng liều lĩnh nhưng cậu bạn nhỏ vẫn nghe lời anh. Sau lần đó,
cậu không còn nói câu nào vượt quá phép tắc nữa. Nhưng cùng lắm cũng chỉ dừng ở mức độ đó mà thôi.
Thịnh Hoài hoàn toàn không ngờ tới, sẽ có một ngày mình lại nghe được những từ cầu xin bái lạy thần Phật từ miệng cậu.
Thế nhưng... là vì anh.
Vừa nghĩ đến đây, anh liền cảm thấy trái tim tan chảy.
...
Sau khi bạn nhỏ Kỷ quay về, Thịnh Hoài quyết định từ chối tất cả mọi công
việc của Thiên Tụng, hôm nào cũng cùng Kỷ Tòng Kiêu đi hẹn hò.
Bọn họ tận hưởng bữa tối dưới ánh nến trong căn phòng lãng mạn nhất, hôn
nhau trong đu quay khổng lồ trên đỉnh núi. Bọn họ võ trang đầy đủ, cải
trang thành người qua đường đi xuyên qua dòng người chen chúc trên quảng trường. Bọn họ lắng nghe ca sĩ đường phố hát trong công viên, hòa mình
vào đám đông, cùng những người khác đếm ngược chào năm mới. Thịnh Hoài
sẽ nhất thời nổi hứng mua tặng cho Kỷ Tòng Kiêu cả bó hồng đỏ, Kỷ Tòng
Kiêu sẽ nhân lúc tất cả mọi người đang ngẩng đầu ngắm pháo hoa, kéo khẩu trang của mình xuống hôn lên môi lên má Thịnh Hoài...
Cả hai bù
đắp lần lượt từng sự nuối tiếc một, giống như một cặp đôi bình thường
yêu nhau, tận hưởng tình yêu và niềm vui khi hẹn hò.
Đương nhiên, hai người còn hẹn cả bạn bè nữa. Đôi khi là Hàn Lược, đôi khi là Kiều
Dịch, thậm chí đôi khi là ngẫu nhiên nổi hứng, mời tất cả những người
bạn tốt cùng tụ tập mở tiệc cùng nhau.
Đương nhiên, cả hai cũng bị quay chụp lại rất nhiều lần, nhưng phần lớn là khi đang ăn bên ngoài hoặc liên hoan cùng bạn bè.
Bọn họ quang minh chính đại bị chụp lại, thậm chí Kỷ Tòng Kiêu còn vẫy tay
với đám săn ảnh, mời bọn họ ly cà phê. Còn mỗi khi hai người hẹn hò với
nhau, thời gian ra ngoài luôn là ban đêm, còn địa điểm thì toàn là những chốn đông người. Mùa này, khăn quàng cổ gần như là vật bất ly thân của
con người, khả năng bị nhận ra rất thấp. Kể cả có tình cờ bị chụp lại,
vậy thì cứ nói thành Thịnh Hoài và người yêu của anh cùng ra ngoài với
nhau.
Chẳng qua lần này thân phận người yêu của Thịnh Hoài, gần
như không ai đặt sự nghi ngờ lên Kỷ Tòng Kiêu. Không phải lý do nào
khác, chỉ vì khi hai người này tụ tập, lần nào cũng quang minh chính đại quá mức, bọn họ càng không giấu giếm, người ngoài lại càng cảm thấy họ
chẳng có gì với nhau. Cho dù lần nào bức ảnh Kỷ Tòng Kiêu đăng lên Weibo cũng bị nhận ra là chụp ở nhà Thịnh Hoài, nhưng cư dân mạng trên đó lại chỉ diss Kỷ Tòng Kiêu vì tội suốt ngày đi ăn chực cơm, phá hoại thế
giới hai người của nhà người ta.
Hai người làm hết tất cả mọi chuyện có thể nghĩ ra được, cuối cùng cũng thỏa mãn quay về nhà.
Kỷ Tòng Kiêu vừa mới quay xong "Lặc Tương", tạm thời bây giờ chưa nhận
thêm phim hay gameshow nào khác. Gần đây, "Hà Trạch" đang được chiếu, bộ phim này bám theo trào lưu, cốt truyện máu chó dở tệ, mục tiêu chỉ vì
kiếm doanh thu, nhưng ngay ngày công chiếu đầu tiên nó đã gặp phải cảnh
"ghẻ lạnh". Gần như không có ai bằng lòng vào rạp phim xem bộ phim này,
cho dù có người đến xem vì Kỷ Tòng Kiêu thì vẫn bị người khác khuyên
nhủ, đừng cống hiến cho phòng vé, muốn xem đại sư huynh thì đợi các cao
nhân biên tập cắt ghép đi.
Với chuyện này, Kỷ Tòng Kiêu chỉ cười, đọc lướt qua rồi không quan tâm tới nữa.
Còn Thịnh Hoài thì vẫn như trước, anh mang đến rất nhiều kịch bản cho Kỷ
Tòng Kiêu, không hề lạ gì khi tất cả các bộ phim đều được sản xuất bởi
các đạo diễn lớn. Sau khi nhìn thấy chồng tài liệu dày cộp này, Kỷ Tòng
Kiêu mới yên tâm được.
Song những tập kịch bản này nếu rơi vào
tay người khác, bốc đại một cuốn nào thì cũng có thể là những miếng bánh từ trên trời rơi xuống khiến người ta u mê không chê được gì. Nhưng
không hiểu sao rơi vào tay Thịnh Hoài thì lại bị anh kén chọn như thế,
anh đọc kiểu gì cũng không thấy vừa mắt, cuối cùng chúng chỉ đành phải
đóng vai những câu chuyện Thịnh Hoài kể cho Kỷ Tòng Kiêu trước khi đi
ngủ.
Hai người nhàn rỗi ở nhà, cuối cùng vẫn bị Hà Xa ngứa mắt.
Cô lôi Kỷ · đã học thói xấu · Tòng Kiêu quay về công ty, giao cho cậu
một vài hợp đồng quảng cáo đã lựa chọn cẩn thận, tìm những kịch bản chưa qua sàng lọc cho cậu, để tự cậu nghiên cứu.
Vì thế cặp chồng
chồng này chỉ có thể mỗi người ôm một chồng kịch bản, mỗi người chiếm
một đầu sô pha, vừa lật đọc vừa càu nhàu dưới ánh mặt trời.