Là tôi, là tôi, là chính tôi! Bạn trai của Thịnh Hoài là Sâu nhỏ đây!
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Kỷ Tòng Kiêu và Hà Xa vừa ra khỏi sân bay thì bị một đám phóng viên bao vây.
"Tòng Kiêu, cậu có biết Thịnh Hoài là người đồng tính không? Cậu thấy thế nào về chuyện này?"
"Trùng Trùng, cậu có biết người yêu của Thịnh Hoài là ai không? Cậu ấy có phải người trong giới không?"
"Cậu Kỷ, cậu và Thịnh Hoài rất thân thiết, có phải quan hệ giữa hai người không thể tiết lộ cho ai biết đúng không?"
"Cậu Kỷ..."
"Cậu Kỷ..."
Kỷ Tòng Kiêu ngây ra tại chỗ, Thịnh Hoài come out rồi? Tình hình như thế
nào vậy? Cậu mở miệng muốn hỏi cho rõ nhưng lại bị Hà Xa kéo lại. Cậu
đột nhiên tỉnh ra, đây không phải nơi để nói chuyện này, bèn lạnh mặt
rời đi cùng Hà Xa dưới sự che chắn mở đường của bảo vệ và trợ lý.
Lý Đoan lái xe tới, đang chờ ở bên ngoài, Cố Ương Ương cũng ở đây. Kỷ Tòng Kiêu vừa lên xe đã sầm mặt lấy điện thoại ra, khởi động máy đọc tin
tức. Cố Ương Ương ở bên cạnh báo cáo tình hình cho Hà Xa. Chuyện liên
quan tới Kỷ Tòng Kiêu, cho dù cậu không có mặt ở đây thì từ đầu tới cuối cô vẫn luôn theo dõi sát sao.
Tin tức mà Kỷ Tòng Kiêu muốn tìm
đang sừng sững ở nơi cao nhất trang Weibo, cậu nhanh chóng đọc lướt qua, cuối cùng xem xong video buổi họp báo của Thịnh Hoài. Sắc mặt cậu u ám
nặng nề, cậu chỉ muốn gọi ngay cho Thịnh Hoài, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã đọc được bình luận bên dưới trước.
Mặc dù ở thời đại hiện nay, tỷ lệ người chấp nhận chuyện come out khá cao, nhưng vẫn có rất
nhiều người hoàn toàn không hiểu được. Bọn họ cảm thấy đây là nguyên
tội, cảm thấy buồn nôn, thậm chí còn so sánh với AIDS. Hàng loạt bình
luận chửi bới khó nghe đập thẳng vào mắt, thậm chí không ít Hoài Thủy
thoát fan rồi còn quay lại cắn ngược thần tượng, bình luận dòng nào dòng nấy khiến Kỷ Tòng Kiêu nổi trận lôi đình. Cậu còn chưa nhớ ra phải gọi
cho Thịnh Hoài thì tay đã chuyển sang tài khoản phụ, xông vào battle.
Trước đây tôi còn xem phim điện ảnh do anh ta đóng, buồn nôn thấy mẹ.
——Phim điện ảnh của anh ấy bị loại người như mày xem trúng, tao cũng cảm thấy buồn nôn kinh khủng.
Bây giờ nghệ sĩ phải hiểu mình là người của công chúng, sức ảnh hưởng rất lớn, sao cứ phải làm ra mấy chuyện bậy bạ thế này chứ?
——Xem qua thì có vẻ mày là một nhà văn đúng không? Đồng tính luyến ái bậy bạ, thế cái loại văn chương toàn nam tôn nữ ti, tam tòng tứ đức của mày thì hay lắm chắc? Trước khi mở mồm nói thì tự soi gương bản thân đi!
Con trai muốn đi coi "Khổng tước lam", tôi không đồng ý, bèn đưa nó đi xem
phim điện ảnh của idol tôi, bây giờ nghĩ lại thấy mừng vì mình đã không
đồng ý. Nếu không bé cưng nhà tôi bị bẩn mắt thì phải làm sao?
——Cười thấy mẹ luôn á! Chắc chị không biết fan trên trang chủ nhà chị có người có tiền sử lạm dụng ma túy đúng không? Mắt con trai chị có khỏe không?
Thoát fan, không làm fan nữa! Tôi chân thành thích anh ta bao nhiêu năm qua,
sao anh ta có thể như vậy? Sao không thể làm người bình thường được cơ
chứ?
——Nực cười thật đấy, chỉ vì xu hướng tính dục của người
ta không giống mày mà mày nói anh ấy không bình thường, bây giờ tình cảm chân thành rẻ mạt thế ư?
...
Kỷ Tòng Kiêu cúi đầu đáp trả lần lượt từng bình luận chửi bới Thịnh Hoài, hoàn toàn không chú ý
bọn họ đang không về nhà, cũng không phải về công ty. Mãi đến khi bị
chặn lại kiểm tra cẩn thận trước cổng chung cư, cậu mới lấy lại tinh
thần, hạ điện thoại xuống ngó nghiêng xung quanh.
"Sau khi anh
Thịnh come out thì bị nhiều người bám theo quá, biệt thự cũ của hai anh
cũng bị nhiều phóng viên biết địa chỉ, cẩn thận vẫn hơn, cho nên anh ấy
chuyển sang bên này." Lý Đoan giải thích với cậu, dẫn cậu vào thang máy
đi lên tầng cao nhất, còn tiện tay gõ cửa một cái, sau đó biết điều rời
đi. Cậu ta còn phải đưa Hà Xa về nhà.
Thịnh Hoài mở cửa, vừa kéo người đứng trước cửa vào phòng, vừa nói: "Em chơi một mình trước đi, sắp có cơm ăn rồi."
Kỷ Tòng Kiêu không có tâm tư ngắm nhà mới, vừa rồi mấy bình luận kia đã
tạm thời lấn át cơn giận của cậu với Thịnh Hoài, giờ khắc này nhìn thấy
chính chủ, nó lại trỗi dậy trong lòng, cơn giận như đang thiêu cháy cậu, "Không ăn!"
Phía sau vang lên câu nói quả quyết, Thịnh Hoài
khựng lại, khóe mắt giật giật, anh cứ tưởng mình còn trụ nổi qua bữa cơm trưa, không ngờ bây giờ đã phải lên pháp trường sớm thế.
Kỷ Tòng Kiêu thay dép xong thì quẳng hành lý đi, nhanh chân đi về phía anh, đè
anh lên tường, "Quý ngài Thịnh đây siêu quá ha, bảo come out là come out luôn?"
Giọng điệu cậu đầy mỉa mai, thật ra cậu đã phải nghiến răng nghiến lợi để nói ra câu này.
Thịnh Hoài thuận đà khẽ dựa người lên tường, còn không quên vươn tay ôm lấy
eo cậu, nghe thấy câu hỏi thì nói ngay câu trả lời đã nghĩ sẵn trong
đầu, nỗ lực biện bạch, "Là tình huống bất khả kháng, tự nhiên bị tuồn ra ——"
"Xùy! Anh lừa em!" Kỷ Tòng Kiêu cắn lên ngón tay đang sờ lên má cậu của Thịnh Hoài, "Đừng tưởng em không biết anh có thể nói là hình ảnh trong bộ phim 'Lặng thinh', tự anh không đồng ý!"
Thịnh Hoài hối hận vì bản thân đã không bảo quản lý bộ phận quan hệ công chúng giữ bí mật, nhưng bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi. Anh nhìn Kỷ Tòng Kiêu
bằng vẻ mặt kỳ lạ, "Thật ra là..."
Kỷ Tòng Kiêu: "?"
"Anh bỏ diễn 'Lặng thinh' rồi."
Kỷ Tòng Kiêu: "Anh nhắc lại lần nữa đi..."
Thịnh Hoài yên lặng ôm sát cậu, tránh để cậu nhất thời kích động, lặp lại lần nữa, "Anh từ chối lời mời diễn 'Lặng thinh' rồi."
"Không phải chứ..." Kỷ Tòng Kiêu cau mày, mãi vẫn chưa nhảy số kịp, lực tay vô thức thả lỏng ra, cậu dựa cả người vào lòng Thịnh Hoài, "Sao anh lại từ chối?"
Thịnh Hoài không nói gì.
Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, chậm rãi suy nghĩ xong thì lông mày cau lại, "Vì em sao?"
"Anh lo em nghĩ nhiều à?" Kỷ Tòng Kiêu lấy lại tinh thần, định lùi lại ngay
nhưng lại bị Thịnh Hoài ôm chặt, cậu giơ tay bực bội cào tóc mình, "Anh
không cần vì em mà làm tới mức này! Em không đến nỗi ngay cả có chừng có mực cũng không biết! Đây là công việc của anh, chẳng lẽ sau này anh
không định đóng phim nữa sao?"
"Nào, không phải vậy." Tay Thịnh
Hoài đan vào mái tóc cậu, gỡ ngón tay cậu ra, nắm vào lòng bàn tay anh.
Anh rủ mắt hôn lên môi cậu, "Không phải vậy, chỉ lần này thôi, bạn nhỏ,
cảnh thân mật trong 'Lặng thinh' rất nhiều, nhưng không phải chỉ bởi lý
do này. Chủ yếu là vì đối thủ còn lại là Kiều Dịch."
Thịnh Hoài
ôm Kỷ Tòng Kiêu vào lòng, ngón tay anh đan vào mái tóc cậu, nhẹ nhàng vỗ về, "Cục cưng, em đồng ý để anh và bạn thân của em diễn một bộ phim
thân mật vậy sao? Em chấp nhận tới khi đó scandal của hai bọn anh nổi
lên cả đống, đảng CP bao nhiêu người sao? Anh không biết Kiều Dịch thấy
thế nào, nhưng quả thật anh không đủ chuyên nghiệp. Anh nhìn thấy cậu ấy chỉ cảm thấy lúng túng, nhìn thấy cậu ấy anh chỉ nghĩ đến em, cho dù có ráng coi là thật để quay cho xong thì hiệu quả chắc chắn vẫn không tốt. Chưa kể sau khi quay phim xong, em và anh vẫn là mối quan hệ này, khi
đó chúng ta gặp mặt nhau, cả hai đều sẽ rất khó xử, em ở giữa phải làm
sao?"
Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt nhìn anh.
Thịnh Hoài mỉm cười hôn lên mắt cậu, "Anh cam đoan, chỉ một lần này thôi. Như em nói, đây
là công việc của anh, nếu như lúc nào cũng phải tránh hiềm nghi thì anh
khỏi cần đóng phim nữa. Nhưng anh còn phải nuôi gia đình, nuôi trẻ con
nữa chứ."
"Chỉ lần này thật không?" Kỷ Tòng Kiêu giãy nhẹ khỏi anh, lên tiếng hỏi.
"Anh cam đoan." Thịnh Hoài gật đầu, lại gần muốn hôn cậu, "Đừng nói mấy cái này nữa, anh nhớ em lắm——"
Kỷ Tòng Kiêu lùi ra sau, "Từ từ."
"Bỏ qua chủ đề này, chúng ta quay lại chủ đề chính."
Thịnh Hoài: "..."
Anh cứ tưởng mình đã lươn lẹo qua ải được rồi.
Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày nhìn anh, "Nói cho em biết nguyên nhân anh muốn come out trước."
"Chung quy chúng ta vẫn phải đối mặt." Thịnh Hoài mở miệng.
"Thế nhưng anh có thể chờ em về rồi cùng nhau đối mặt!"
"Không cần thế." Thịnh Hoài cau mày, thành khẩn nói với cậu, "Em khác anh,
Tòng Kiêu, anh là ván đã đóng thuyền, phủ nhận cũng chẳng có ích gì,
nhưng danh tính của em được giấu kỹ, không cần thiết phải ra ngoài lội
vào dòng nước bùn này."
"Nhưng em muốn cùng anh đối mặt, em muốn
cùng anh đứng trước máy quay, muốn quang minh chính đại tuyên bố cho cả
thế giới biết, Thịnh Hoài anh là bạn trai của Kỷ Tòng Kiêu em."
"Em không muốn để mặc anh một mình đứng trước che chắn, vì em mà cản lại
mọi tin đồn, cản lại những lời cắt da cắt thịt. Em không thích bọn họ
chửi anh, anh Thịnh nhà em tốt như thế, tại sao lại phải chịu nghe họ
chửi chứ?"
"Come out lúc nào cũng bị chửi rủa, bị coi thường,
khiến cuộc sống và công việc gặp vô vàn khó khăn. Em không nỡ để anh một mình gánh vác, em không muốn trốn tránh phía sau anh, em muốn đồng hành cùng anh."
Cậu ảo não từ từ nhắm mắt lại, "Biết trước thì em đã
không đến Moscow, như thế anh sẽ không cản em lại được. Nếu như tối nay
em mới về thì tốt rồi, không ở trên máy bay thì chuyện vừa xảy ra em sẽ
biết ngay. Yêu anh thì có gì phải sợ, em cũng có thể lên Weibo——"
Tiếng nói bỗng im bặt.
Kỷ Tòng Kiêu đột nhiên sáng bừng hai mắt, không nói gì nữa mà đẩy Thịnh Hoài ra, lấy điện thoại nhanh chóng vào Weibo.
Vừa nãy cậu chỉ lo đi bình luận battle với mấy người kia, quên béng luôn bây giờ mình thừa nhận vẫn chưa muộn.
Thịnh Hoài giật thót, gần như hiểu ra ngay cậu muốn làm gì.
"Em đừng làm liều!" Anh lập tức đuổi theo, nhưng lại chỉ túm được một góc áo.
Kỷ Tòng Kiêu nhanh chóng mở máy, nhanh chóng mở video come out, định nhấn
nút chia sẻ. Đang khi chuẩn bị nhấn, cậu bất cẩn va chân vào ghế đẩu,
lảo đảo một cái suýt thì rơi cả điện thoại.
Thịnh Hoài nhân cơ hội đè cậu lên sô pha, vươn tay định cướp điện thoại, "Đưa cho anh!"
"Không cho!" Kỷ Tòng Kiêu ỷ vào cánh tay mình dài, vươn cánh tay thẳng tắp lên quá đỉnh đầu, mạnh mẽ nhấn nút chia sẻ trước khi Thịnh Hoài với tay
cướp được điện thoại. Sau đó cậu quẳng điện thoại đi, trưng ra dáng vẻ
vô lại đố anh làm gì được em.
Thịnh Hoài không có tâm tư đùa với cậu, bèn nhặt điện thoại lên ngay, đúng là màn hình đang hiển thị bài đăng đã được chia sẻ...
"Hết cách rồi, với số lượng fan trên Weibo của em, một giây thôi cũng bị
người ta thấy được, bây giờ anh mà xóa thì khác gì giấu đầu hở đuôi." Kỷ Tòng Kiêu dương dương tự đắc, nghiêng người nằm trên sô pha.
Thịnh Hoài vừa bực mình vừa buồn cười, ném điện thoại đi luôn, đè lên người cậu.
"Em nghe anh nói đã."
Kỷ Tòng Kiêu bịt tai, "Không nghe không nghe không nghe! Dù anh có nói gì cũng vô ích thôi!"
Thịnh Hoài bị làm cho đau đầu, anh nắm cằm cậu, mạnh bạo hôn lên, niêm phong
triệt để cái miệng này lại, mãi lâu sau mới tách ra.
"Đã chịu nghe chưa?"
Kỷ Tòng Kiêu đỏ bừng hai tai, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
"Từ khi anh chắc chắn bản thân thích em, chuyện come out đã nằm trong kế
hoạch của anh rồi." Thịnh Hoài giơ tay xoa tóc cậu, "Như anh đã nói
trong buổi họp báo, một ngày nào đó, người anh yêu, cậu bạn nhỏ của anh
sẽ cùng anh đứng trước máy quay, quang minh chính đại bên nhau, tuyên bố cho cả thế giới biết."
Kỷ Tòng Kiêu lặng lẽ quay lại nhìn anh.
"Nhưng không phải bây giờ. Bạn nhỏ, bây giờ em come out, đối với em mà nói chỉ bị trăm cái hại chứ không có lợi. Chính em cũng hiểu mà, chỉ cần em
thừa nhận, con đường sau này của em cũng sẽ rất khó khăn."
"Em không quan tâm, từ trước tới nay diễn xuất không phải sự lựa chọn duy nhất của em." Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh.
"Nhưng chẳng phải em rất vui khi được diễn xuất sao?" Thịnh Hoài chạm lên má cậu.
"Chẳng bằng một phần mười những gì anh mang đến cho em." Kỷ Tòng Kiêu cọ má
lên tay anh. Cậu nói thật, diễn xuất với cậu mà nói, từ trước tới nay
chỉ là một sự lựa chọn khiến cậu sống hoan hỉ hơn thôi, cậu khác Kiều
Dịch. Đối với Kiều Dịch, diễn xuất là sở thích, là khát khao của cậu ta. Khi diễn phim, tập trung vào cuộc đời của người khác khiến cậu được
lãng quên quá khứ tối tăm không muốn nhìn lại và tương lai vô định của
chính mình. Nhưng từ sau khi Thịnh Hoài xuất hiện, cuộc đời cậu đã bị
đảo lộn. Người đàn ông này mang đến ánh sáng, niềm vui, tương lai và hi
vọng cho cậu. So với anh, diễn xuất chẳng là gì cả. Đây cũng là nguyên
nhân cậu sẵn sàng chẳng ngại khó khăn muốn come out cùng Thịnh Hoài.
Khóe môi Thịnh Hoài thoáng nhếch lên, rõ ràng anh cực kỳ vui vì nghe thấy đáp án này.
"Nhưng anh không muốn em đánh mất một phần nào của sự hạnh phúc cả." Anh nói.
Kỷ Tòng Kiêu cau mày định nói gì đó, Thịnh Hoài lại mở lời trước cậu, "Anh hỏi em, em nói muốn cùng anh công khai gánh vác, thế chúng ta phải gánh vác gì đây? Lời mắng chửi của người khác và còn cả tương lai, phải
không?"
Kỷ Tòng Kiêu thấp giọng đáp một câu.
"Thế nhưng
chẳng phải họ chửi anh thì đều bị cậu bạn nhỏ nhà anh chửi lại rồi sao?" Thịnh Hoài cười nhẹ cúi người xuống, kéo cậu vào lòng.
"Chửi lại không có nghĩa là không bị ai chửi nữa." Kỷ Tòng Kiêu bĩu môi, vươn tay ra ôm lấy eo anh, vùi mặt vào vai anh.
"Nhưng em có đọc được không, ngoài những người mắng chửi thì vẫn không hề
thiếu sự ủng hộ mà? Thậm chí còn có rất nhiều lời chúc phúc nữa." Thịnh
Hoài hôn lên tóc cậu.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn lên trời. Lúc đảo mắt qua khu bình luận, trong mắt cậu chỉ toàn những lời tấn công và chửi rủa,
cơn giận khiến cậu không thấy nổi một lời chúc tốt đẹp nào cả.
"Còn tương lai thì sao? Em xem anh giải thích thế nào." Cậu cứng miệng hỏi
vặn lại, ở nơi Thịnh Hoài không nhìn thấy, đôi mắt khẽ rủ xuống che giấu sự ngượng ngùng trong đó, đây là điều mà cậu lo lắng nhất. Thịnh Hoài
hy sinh quá nhiều cho cậu, cậu không muốn khiến anh đến cả tiền đồ cũng
bị hủy hoại trên tay mình.
Nhưng khác hẳn nỗi lo của cậu, Thịnh Hoài nhếch môi cười, "Đây là thứ mà em không cần bận tâm nhất."
Kỷ Tòng Kiêu khó hiểu nhìn anh.
"Kỹ thuật diễn của anh thế nào?" Thịnh Hoài hỏi.
"Trời sinh anh ra để ăn chén cơm này." Kỷ Tòng Kiêu không hiểu lý do Thịnh Hoài hỏi câu này, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời.
"Em lo anh gặp sự phản đối, không có ai đi xem phim anh đóng, không ai mời anh đóng phim nữa đúng không?"
Kỷ Tòng Kiêu gật đầu.
Nét mặt Thịnh Hoài rạng rỡ.
"Có gì sai à? Một khi bị phản đối, làm gì còn ai dám tìm anh nữa." Kỷ Tòng Kiêu cau chặt mày.
Thịnh Hoài vuốt nếp nhăn giữa hai hàng lông mày cậu, "Em nhầm rồi."
Anh tỉ mỉ giải thích cho cậu, "Trước tiên chưa nói đến vấn đề bị phản đối hay không."
"Kỹ thuật diễn của anh không chỉ có em thừa nhận, trong cái giới này, không một ai có thể chất vấn anh." Giọng anh rất nhẹ nhàng, phong thái lại
trầm tĩnh thản nhiên, lúc nào cũng bễ nghễ, không thể khiến ai nghi ngờ
điều gì.
"Vị trí của anh từ trước tới nay không nằm ở doanh thu
phòng vé." Thịnh Hoài cụp mắt nhìn Kỷ Tòng Kiêu, "Đạo diễn giao bộ phim
cho anh, mục tiêu của họ xưa nay chưa từng là doanh thu phòng vé."
Kỷ Tòng Kiêu nhỏ giọng lẩm bẩm, "Là giải thưởng và danh vọng."
"Chính xác." Thịnh Hoài gật đầu khẳng định, "Tuy trong nước anh không còn được tham gia tranh giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất nữa, nhưng với
phim điện ảnh, anh vẫn có thể tham gia danh sách đề cử Bộ phim hay nhất. Mặc dù anh không thể đạt được danh hiệu cao hơn nữa trong nước, thế
nhưng trên vũ đài thế giới vẫn còn chỗ cho anh."
"Những đạo diễn
đó, chỉ cần họ muốn ra thị trường quốc tế, vậy thì chắc chắn kỹ thuật
diễn phải là số một, diễn viên cũng nhất định phải có danh vọng. Trong
nước, anh tự thấy không còn ai phù hợp hơn anh cả——"
"Chỉ cần một người trong số họ còn quay phim, chỉ cần một ngày họ còn sản xuất phim, vậy thì——" Thịnh Hoài cười khẽ, "Sự nghiệp của anh vĩnh viễn không kết
thúc."
"Cho nên come out đối với anh mà nói, ngoài việc bị chửi mắng vài câu ra thì chẳng có gì tổn thất cả. Bây giờ em đã hiểu chưa?"
Kỷ Tòng Kiêu cau mày, cậu biết Thịnh Hoài nói đúng. Nếu như đổi lại là
cậu, tình hình sẽ khác hẳn. Cậu vẫn chưa đi xa được như Thịnh Hoài, tầm
nhìn của cậu ngoài giải thưởng trong nước ra thì điểm quan trọng nhất
vẫn nằm ở doanh số phòng vé. Vẫn sẽ có người thay thế được cậu, một khi
cậu thừa nhận hai chữ đồng tính, vậy thì trong giới sẽ không còn chỗ cho cậu nữa.
Trước đó, cậu không quá để tâm chuyện này, nhưng chỉ
vài câu vừa rồi của Thịnh Hoài đã khơi dậy một suy nghĩ cực kỳ quan
trọng khác trong lòng cậu——
Muốn sánh vai cùng anh.
Muốn đứng ngang hàng với anh.
Muốn quang minh chính đại come out nói cho mọi người biết rằng, cậu xứng đáng với tình yêu sâu đậm của Thịnh Hoài.