"Phong cách của câu lạc bộ Vân Đỉnh khá là... liễu rủ hoa cười(*), biển
chỉ đường mà bọn họ cũng giấu đi kín thế, người bình thường làm sao mà
ngờ được."
(*) Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: Chỉ việc tìm được hi vọng, lối
thoát khi đang rơi vào cảnh khốn cùng.
Kỷ Tòng Kiêu vừa đi trước dẫn đường cho Thịnh Hoài, vừa trấn an người ta.
Sau khi rời khỏi ban công, cậu cũng không còn tâm tư chờ đợi tiếp nữa, bèn
gửi tin nhắn cho Diệp Trác rồi lặng lẽ rời tiệc. Chỉ là vừa mới rời khỏi đại sảnh không quá hai mươi mét thì cậu nhìn thấy Thịnh Hoài đang quay
cuồng trong mơ hồ, đi đi lại lại vẫn không tìm được phương hướng chính
xác ở góc ngoặt thứ ba.
"Tôi rất tò mò, xây kiểu này không sợ
khách mời lạc đường sao?" Thịnh Hoài đi theo sau Kỷ Tòng Kiêu, hết quẹo
trái lại lách phải, cuối cùng cũng nhìn thấy thang máy ở cuối hành lang.
"..." Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu nhìn lên vách tường, lưỡng lự một chút mới gian
nan mở miệng, "Thật ra thì... biển chỉ đường ngay bên cạnh anh kia kìa."
Bước chân của Thịnh Hoài khựng lại, ý cười bên môi anh thoáng cứng ngắc lại
khó nhận ra được. Anh ngắm nghía bốn phía xung quanh, vẫn không thu
hoạch được gì cả. Cuối cùng vẫn phải nhờ sự chỉ dẫn của Kỷ Tòng Kiêu,
anh mới nhìn thấy những bức tranh với đường nét phức tạp và các mũi tên
kỳ cục trên tường.
"..."
Quả thật người bình thường rất khó liên hệ được tranh vẽ tường với biển chỉ đường.
Hai người cùng nhau tiến vào thang máy, một người ấn phím tầng một, một
người ấn phím tầng trệt. Thịnh Hoài tự lái xe nên vào thẳng bãi đậu xe.
Còn Kỷ Tòng Kiêu có tài xế đưa đón nên ra thẳng từ cửa chính sẽ tiện hơn một chút.
Điện thoại gọi đi vẫn luôn đổ chuông, nhưng từ đầu đến cuối lại không có người trả lời. Kỷ Tòng Kiêu cau mày ra khỏi tầng một, nói lời chào tạm biệt Thịnh Hoài rồi đột nhiên nhận ra, hôm nay tài xế
có việc, là Cố Ương Ương lái xe đưa họ tới.
Vậy là cậu chuyển sang quay số của cô trợ lý toàn năng, điện thoại vừa vang lên một tiếng mà đường dây đã kết nối.
"Anh Kỷ, có chuyện gì à?"
"Ương Ương lái xe ra cửa đi, bây giờ anh về."
Cậu dặn dò xong, Cố Ương Ương vốn dĩ rất nhanh nhẹn dứt khoát nay lại chần
chừ, giọng điệu cô tỏ ra nghi hoặc, "Anh Diệp bảo hôm nay giám đốc Đỗ
đưa anh về nên bảo em về nhà trước rồi."
Kỷ Tòng Kiêu dừng chân,
người đã ra đến ngoài cửa. Cùng lúc đó, tiếng camera liên tục vang lên
tanh tách, đồng thời rất nhiều microphone chìa ra trước mặt cậu.
"Cậu Kỷ, cậu thấy thế nào trước sự kiện bê bối của Phạm Cảnh Tiếu?"
"Đến bây giờ cậu vẫn chưa đáp trả lại những tin đồn trên mạng, có phải cậu
thật sự cảm thấy mình giành được giải ảnh đế Ngân Nhạn là hữu danh vô
thực không?"
"Cậu Kỷ, cậu Kỷ, cậu có biết chuyện rất nhiều fan
của cậu đã tự động thoát fan không? Cậu có cảm tưởng gì với hành động
lên án của họ?"
"Cậu Kỷ..."
"Xin hỏi..."
Những câu
hỏi không khác nào pháo đốt liên tục được hỏi ra từ miệng phóng viên, Kỷ Tòng Kiêu cau chặt mày, cậu không ngờ phóng viên lại đang hội đồng đợi
ngoài cửa, nếu không dù thế nào cậu cũng không dám một thân một mình ra
ngoài.
Hiện tại hướng phía trước không có người cũng không có xe
nào tiếp tế, Diệp Trác và Cố Ương Ương cũng không có ai bên cạnh, biện
pháp tốt nhất là lui về câu lạc bộ. Nhưng cậu vừa mới lùi một bước thì
có phóng viên tinh mắt lập tức bao vây xung quanh, chẳng những cản đường lui của cậu mà còn phát động bảo vệ thấy chỗ này có gây rối, ngăn cản
luôn nhóm người ở ngoài.
Tiệc sinh nhật của ông Đỗ luôn là tin
tức lớn nhóm ký giả ước mà không được, lần này lại là cơ hội ngàn năm có một, các tòa soạn lớn nhỏ lập tức điều động luân phiên, canh giữ bên
ngoài câu lạc bộ Vân Đỉnh. Trước Kỷ Tòng Kiêu cũng không thiếu những
minh tinh tai to mặt lớn rời khỏi, nhưng người ta có xe bảo mẫu chờ, có
trợ lý và người đại diện theo sau, gần như không có cơ hội tiếp cận, chỉ có thể chụp vài tấm hình để báo cáo kết quả. Thế nhưng Kỷ Tòng Kiêu
không giống họ, cậu đi một mình, lại là nhân vật đang sốt sình sịch, ai
cũng không muốn dễ dàng thả cho cậu đi, dù thế nào cũng phải khai thác
được gì đó.
Tất cả mọi người bao vây thành một vòng quanh Kỷ Tòng Kiêu, phóng viên liên tục đặt câu hỏi, camera và microphone sắp sửa
chọc thủng mặt cậu luôn, bọn họ ra sức gây sức ép để cậu trả lời. Giữa
các phóng viên cũng không ai chịu ai, đều muốn giành giật được tư liệu,
người này hết chen chúc lại xô đẩy người kia, khiến vòng vây Kỷ Tòng
Kiêu càng ngày càng nhỏ, làm cậu đứng cũng không vững.
Cậu sầm
mặt, đẩy cánh tay đang túm chặt của một anh phóng viên ra, đầu óc nhanh
chóng xoay chuyển, bây giờ muốn hoàn hảo rời đi không tổn hại gì đúng là bất khả thi, kế hoạch trước mắt chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.
"Chẳng phải mấy người——"
Cùng xuất hiện với giọng nói của cậu là ánh đèn cực kỳ chói mắt từ xa, ngay
sau đó một chiếc SUV lái tới với tốc độ cực nhanh, lao thẳng vào đoàn
người, không hề có xu hướng giảm tốc độ.
Các ký giả vây xung
quanh Kỷ Tòng Kiêu cuống quýt nhường đường, dù tin tức có quan trọng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bằng mạng sống được.
Phóng
viên tản ra xung quanh, khiến Kỷ Tòng Kiêu bị vây ở giữa lộ mặt. Cậu còn chưa kịp trốn thì tiếng phanh gấp của bánh xe và tiếng lốp xe ma sát
với mặt đất đã vang lên chói tai.
Con xe dừng lại trước mặt cậu, cửa xe bên ghế phụ thoắt mở ra, người đàn ông ngồi ghế tài xế mở miệng ngắn gọn:
"Lên xe."
Kỷ Tòng Kiêu phản ứng nhanh, nhảy tọt lên xe. Mà Thịnh Hoài cũng chẳng kém cạnh, vào khoảnh khắc cửa xe đóng lại liền nhấn chân ga, lập tức bỏ lại đám phóng viên ở xa tít phía sau.
Chiếc SUV đen lao vút đi, đưa
luôn cả đối tượng phỏng vấn quan trọng theo luôn. Đám phóng viên chỉ có
thể trơ mắt nhìn tin tức đã tới tay lại vụt mất, tức đến hộc máu, quay
chụp chán chê đuôi xe một lát, lúc này mới chịu nhận xui xẻo mà giải
tán.
"Phù——Cảm ơn nhé!" Kỷ Tòng Kiêu ngồi phịch lên ghế phụ, quay đầu chân thành cảm ơn Thịnh Hoài.
"Thắt dây an toàn vào." Thịnh Hoài cười, nhắc nhở một câu, bẻ tay lái ra khỏi phạm vi của câu lạc bộ. Lúc này anh mới lên tiếng hỏi thăm tình huống
ban nãy, "Người đại diện và trợ lý của cậu đâu?"
Trong thang máy
anh đã nhìn thấy Kỷ Tòng Kiêu gọi điện cho tài xế, tưởng rằng cậu đã có
người tới đón rồi, nhưng không ngờ vừa ra khỏi bãi đỗ xe, từ xa anh đã
thấy cậu bị phóng viên bao vây ở giữa, camera ống ngắn ống dài chĩa
thẳng vào mặt, suýt đứng không vững vì bị xô lấn. Mà bên cạnh cậu lại
không có nhân viên nào, gần đó cũng không thấy có xe tiếp ứng, một thân
một mình, tiến không được mà lùi cũng không xong.
"Người đại diện đang xã giao bên trong, trợ lý thì——" Kỷ Tòng Kiêu từ từ xoay người
thắt dây an toàn, đáy mắt phản chiếu dòng xe cộ và ánh đèn neon náo
nhiệt bên ngoài, khóe môi cậu cong lên nụ cười khẩy, "Boss lớn muốn đưa
tôi về, trợ lý nhỏ đáng thương chỉ có thể bị đuổi về nhà thôi."
Thịnh Hoài liếc mắt nhìn cậu một cái.
Câu này nghe khá đơn giản, dựa vào mặt chữ thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả, dù là Kỷ Tòng Kiêu hay trợ lý nhỏ thì đều là nhân viên của Cảnh
Hoàn, còn Đỗ Minh Cảnh lại là giám đốc, là lãnh đạo trực tiếp của họ,
đương nhiên là người có quyền ra lệnh rồi. Thế nhưng rất rõ ràng, Kỷ
Tòng Kiêu không biết chuyện này, nếu không cậu sẽ không dễ dàng xông vào vòng vây của đám phóng viên như thế. Chỉ là không biết phân đoạn nào
của vụ này xảy ra vấn đề, rốt cuộc là vô tình hay cố ý?
"Có một câu nói hơi mạo muội, cậu nghe không?" Thịnh Hoài nghiêng mặt nhìn Kỷ Tòng Kiêu.
Kỷ Tòng Kiêu nhíu mày, "Tôi bảo không nghe thì anh không nói nữa à?"
"Cậu không nghe thì tôi nói làm gì?" Thịnh Hoài hỏi ngược lại.
"Có vài người chỉ muốn hỏi thôi, nếu không nói ra khỏi miệng thì sẽ cảm thấy không thoải mái."
"Vậy có lẽ tôi không phải kiểu người đó."
"Đúng là không giống lắm." Kỷ Tòng Kiêu hất cằm về phía anh, "Anh nói đi, tôi nghe."
Thịnh Hoài: "...Thế cuộc tranh luận này là do đâu?"
Thịnh Hoài cũng không giận, bạn nhỏ thích đùa, đây là chuyện bình thường. Anh ngẩng đầu lên nhìn gương chiếu hậu, bật đèn xi nhan sáng lên rồi mới
chậm rãi mở miệng.
"Năm đó khi tôi vào giới, người đại diện của
tôi nói với tôi rằng, nghệ sĩ gần như không có sự riêng tư, cho dù là
trước mặt mình——"
Anh dừng lại, chớp mắt một cái, liếc Kỷ Tòng Kiêu như muốn ám chỉ, "——hay là sau lưng mình."
Hai người họ chỉ mới quen nhau một tiếng, chẳng qua cũng là có duyên nên
mới gặp nhau. Nhưng câu nói này thật sự hơi thân thiết quá với một người mới quen sơ. Anh không xác định được liệu nó có khiến Kỷ Tòng Kiêu khó
chịu không nên đương nhiên cần phải hỏi trước một câu. Bây giờ đã có câu trả lời, đương nhiên cũng không cần tiếp tục giấu giếm nữa.
Nói
xong, Thịnh Hoài không mở miệng tiếp nữa. Trong xe không bật nhạc, cũng
không bật phát thanh, giữa không gian lặng thinh không tiếng động, tiếng gió lùa hòa lẫn với tiếng còi xe loáng thoáng vang lên bên ngoài, càng
làm nổi bật sự yên tĩnh khác thường trong xe.
Kỷ Tòng Kiêu đăm
chiêu nhìn chằm chằm người bên cạnh. Ánh sáng lung linh bên ngoài cửa sổ lướt qua gương mặt anh, rọi sáng những đường nét góc cạnh cùng biểu cảm nghiêm túc trên đó.
"Này Thịnh——"
"Ngồi vững vào."
Hai chữ vừa thốt ra khỏi miệng đã bị giọng anh lấn át, còn chưa kịp phản
ứng, cơ thể Kỷ Tòng Kiêu đã đổ về phía trước theo quán tính, lập tức bị
dây an toàn kéo về chỗ cũ.
Thân xe hơi nghiêng sang bên phải, tốc độ xe tăng lên đột ngột.
Kỷ Tòng Kiêu cau mày, quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoài, ánh mắt cậu theo đó rơi xuống gương chiếu hậu.
Câu lạc bộ xây ở vùng ngoại thành, đường rộng thênh thang, dòng xe thưa
thớt, hiếm khi có xe cật lực tăng tốc biểu diễn tính năng xe tốt ở nơi
này. Thịnh Hoài lái xe rất chậm, duy trì tốc độ ổn định, đương nhiên bị
xe khác vượt qua đến mấy lần. Nhưng trong gương chiếu hậu, có một chiếc
xe van trông rất bình thường, cho dù bọn họ cố ý nhường đường hay chuyển hướng sang tuyến đường khác thì trước sau nó vẫn bám sát sau lưng.
Nhìn thấy chiếc xe van quen thuộc đó, Kỷ Tòng Kiêu thoắt cái sầm mặt.
"Cậu biết à?" Thịnh Hoài cau mày.
"Đám săn ảnh!" Kỷ Tòng Kiêu rối rắm chửi một câu, nhanh chóng phổ cập kiến thức cho Thịnh Hoài.
Nếu như là nhóm săn ảnh bình thường, cậu sẽ không tức giận đến vậy, nhưng
đám đang bám đuôi phía sau lại có tiếng xấu trong giới. Chúng tự khoe là Kẻ ẩn náu trong giới giải trí, chụp trộm theo dõi tạo tin vô căn cứ,
không gì là không làm, trơ trẽn nhất là chúng còn lợi dụng nó để kinh
doanh. Cho dù là những fan cuồng muốn có được địa chỉ cá nhân hoặc lộ
trình của thần tượng, hay là đối thủ cạnh tranh muốn tóm được nhược điểm của người khác để bôi đen hình tượng của người ta, chỉ cần giao tiền,
chúng sẽ nhận hết. Vô đạo đức, vô lương tâm, không kể thị phi trắng đen.
Trong giới giải trí, gần như không ai là không sợ bị bọn người này theo dõi.
Người có scandal rồi thì sợ bị bóc phốt lần nữa, người chưa có scandal
thì sợ bị bôi đen. Còn Kỷ Tòng Kiêu không để tâm đến tin tức tiêu cực,
nhưng cậu cũng không muốn địa chỉ nhà mình bị bại lộ. Địa điểm kia cậu
đã tốn chi phí rất cao và biết bao công sức mới mua được, dự định sẽ ở
hết quãng đời còn lại luôn. Cậu vừa mới chuyển đến sau khi mùi tản bớt,
còn chưa nổi hai tháng, cậu không muốn bị ép phải dọn nhà nữa.
Thịnh Hoài không mở miệng nữa, vẻ mặt rõ ràng trở nên nghiêm túc, động tác
tay cũng tăng nhanh, đồng thời anh còn bảo Kỷ Tòng Kiêu chỉ đường cho
mình. Anh vừa mới về nước, đương nhiên không thể thông thạo đường phố
thủ đô bằng Kỷ Tòng Kiêu được.
Nhưng dù có quen thuộc đường xá
thế nào, kỹ năng lái xe có tốt thế nào đi chăng nữa thì vẫn không cản
được kẻ có trình đeo bám hơn người lần theo.
Cho dù nhanh chóng
rẽ vào đường khác, hay đột ngột ngoặt vào đường nhỏ, hay tranh thủ đèn
giao thông mà hòa mình vào dòng xe thì vẫn không thể cắt đuôi được bọn
chúng, hai người bị bám theo suốt từ vành đai bốn cho tới khu vực nội
thành sầm uất.
"Bám dai như đỉa!" Kỷ Tòng Kiêu cáu kỉnh chửi một
câu, siết chặt tay, ngồi nhìn Thịnh Hoài điêu luyện luồn lách qua các xe khác nhanh chóng, ý đồ muốn tìm thấy chỗ đột phá. Khóe mắt cậu đảo qua
tòa cao ốc cách đó không xa, cậu bỗng khựng lại, lạnh lùng nói: "Quay
đầu phía trước! Quẹo phải ở ngã tư!"
Giọng điệu thay đổi tức khắc, Thịnh Hoài gần như hiểu ngay cách đối phó của cậu.
Hai người đi trên đường đã rèn được sự ăn ý. Kỷ Tòng Kiêu còn chưa dứt lời, Thịnh Hoài đã giẫm nhanh lên chân ga, tận dụng triệt để cơ hội lách lên vượt chiếc xe đang định quay đầu phía trước, đánh tay lái thoăn thoắt,
nhanh chóng từ rẽ trái biến thành đi thẳng, vượt đèn đỏ cắt đuôi đám săn ảnh đang rượt theo phía sau.
Quay đầu quẹo phải xong sẽ gặp một con phố ngắn hẻo lánh, cuối con phố đó có thể nhìn thấy dòng xe cộ
không ngớt nối liền nhau trên con đường sầm uất, nếu như lần này vẫn
không thể thoát khỏi theo dõi, vậy thì sau khi tiến vào khu vực đông đúc sẽ càng không có hi vọng cắt đuôi thành công.
Nhưng Thịnh Hoài không hỏi nhiều, anh đang chờ Kỷ Tòng Kiêu đưa ra chỉ dẫn tiếp theo.
"Không cần đi nhanh quá, giảm tốc độ xe xuống, để bọn họ đuổi theo."
"Bật xi nhan bên phải lên."
"Không, chúng ta không đi đường lớn."
"Tăng tốc, nhanh lên một chút! Chuẩn rồi!"
"Chỗ này! Quẹo phải!"
Tay hơi cử động, bảng hiệu đèn neon của hầm đỗ xe khách sạn ngay lập tức
thu hút sự chú ý, cùng lúc đó, rào chắn ở lối vào của hầm đỗ xe cũng đã ở gần ngay trước mắt.
Không phanh kịp!
Thịnh Hoài thầm căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, ngay khi anh không thở nổi nữa, rào chắn trước xe từ từ nâng lên.
Khiến xe của hai người an toàn đi qua, đồng thời thành công chặn chiếc xe van bám đuôi ở bên ngoài.
"Đệt!"
Xe van bị chặn lại trước rào chắn, nhân viên trông hầm đỗ xe gõ cửa sổ, "Đỗ xe thu phí, làm thủ tục trước đã."
Tiểu Cẩu Tử ngồi ghế tài xế hoang mang quay đầu lại, "Đại ca, nộp phí không?"
"Nộp cái cứt! Lâu thế không biết bọn họ chạy đi đâu rồi! Mẹ mày, lái xe kiểu gì thế? Đang lù lù ngay trước mắt cũng để bọn họ chạy mất!"
Tiểu Cẩu Tử ấm ức, lúc đó chỉ cách đường lớn có hai mươi mét, chiếc xe kia
bật xi nhan rẽ phải, lại còn tăng tốc, ai mà ngờ được giữa chừng hai
người đó chuyển hướng đi vào hầm đỗ xe chứ?!
Đại ca săn ảnh không để ý tới hắn nữa.
Đây là lần đầu tiên chúng thất bại tan tác mà quay về, vốn dĩ chỉ cần chụp
ảnh thường ngày của Kỷ Tòng Kiêu, nhưng mà bây giờ thì——
Gã lật
qua lật lại xem những bức ảnh cuối cùng chụp hai người cùng tiến vào hầm đỗ xe, cười gằn, nhưng mà công sức nãy giờ của bọn họ cũng không thành
công cốc đâu!