"Anh Thịnh quan tâm tới em như này, chắc không phải là thay lòng đổi dạ vừa ý em đâu ha?"
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Tiếng nhạc rock heavy metal, tiếng mời rượu, tiếng cười đùa hòa lẫn vào nhau
tạo thành một thứ tà âm vang vọng bên tai. Kỷ Tòng Kiêu đang xắn tay áo
lên chơi oẳn tù tì với người khác.
Đã hai ngày trôi qua kể từ hôm cậu và Diệp Trác bất đồng quan điểm, Diệp Trác không muốn thỏa hiệp,
còn đương nhiên Kỷ Tòng Kiêu cũng có lý do của mình. Hai bên giằng co,
không ai xuống nước trước. Kỷ Tòng Kiêu không thèm để ý, vẫn hô bè gọi
bạn cùng tụ tập chơi bời như thường ngày.
"Đã dám cược là phải dám chịu, Tiểu Lâm Tử mau hát đi nào!"
Những người xung quanh hết sức ồn ào, Kỷ Tòng Kiêu cũng a dua theo bọn họ,
bưng một ly rượu trắng đưa đến trước mặt Lâm Dương, "Yên tâm, anh hòa
với nước cho cậu rồi, đừng sợ!"
"Ha ha ha ha ha! Anh Kỷ hòa lúc nào thế? Chỗ này của chúng ta làm gì có lon Sprite hay chai nước suối nào!"
"Tao đoán chắc là nước máy trong nhà vệ sinh phỏng?"
Đám anh em tao một câu mày một câu khiến Kỷ Tòng Kiêu cười bò ra phía
trước, cũng chẳng để ý cậu bạn kia có uống ly rượu hay không, bèn chui
ra khỏi đám người, tìm một góc tối nghỉ ngơi. Mặc dù cả buổi tối thắng
nên không phải dính một giọt rượu nào, nhưng cậu cũng đã gào thét cả
buổi rồi, cổ họng cũng cần được giải lao.
Uống một hớp bia lạnh,
cậu lấy điện thoại ra. Thịnh Hoài có gửi tin nhắn tới, xem thời gian gửi thì khoảng một tiếng trước. Khi đó gian hàng này vừa mới mở, đang náo
nhiệt, cậu hoàn toàn không nghe thấy âm báo tin nhắn.
Uống bia
hết ngụm này tới ngụm khác, Kỷ Tòng Kiêu tiện tay ấn vào tin nhắn, bỗng
dưng khựng lại, tất cả động tác cũng dừng lại theo.
Mấy tin nhắn liên tiếp đều không phải văn bản mà là tệp tin điện tử. Tên tệp đều được sắp xếp cẩn thận, ví dụ như "Vụ án kỳ lạ + nam thứ + đạo diễn Lưu Kỳ", "Thay mận đổi đào + nam chính + đạo diễn Hàn Lược", "Lan uyển 15 ngày + nam ba + đạo diễn Ngụy Duyên"...
Kỷ Tòng Kiêu mơ hồ có suy đoán, bèn kéo nhanh đến tin nhắn mới nhất, quả nhiên——
[Thịnh Hoài: "Lặng thinh" hết cách rồi, chỗ tôi có một vài kịch bản cũng được lắm, nếu cậu cần cái nào thì tôi có thể giúp một tay.]
Người đàn ông này...
"Anh Kỷ, qua đây chơi đi, ầy anh đang làm gì đấy?" Có người ngồi xuống bên cạnh, tới gần nhìn vào điện thoại của cậu.
"Không phù hợp với trẻ em, phi lễ chớ nhìn!" Kỷ Tòng Kiêu cười, đẩy người ra, đứng thẳng dậy đi ra ngoài cửa gọi điện thoại.
...
"Chào buổi tối cậu bạn nhỏ." Điện thoại vang lên một lúc mới nghe thấy giọng
nói dịu dàng của người đàn ông truyền vào tai, còn kèm theo tiếng cười
nhẹ, có thể nghe ra được tâm tình anh vui.
"Chào buổi tối chú nhé." Kỷ Tòng Kiêu cười đáp lại, "Em đọc được tin nhắn của anh rồi."
"Ừ. Thế đã nhìn trúng bộ nào chưa?" Bên kia vang lên tiếng đóng cửa tủ
lạnh, tiếng vặn nắp chai loáng thoáng, còn có âm thanh nuốt xuống cổ
họng khi đang uống nước. Kỷ Tòng Kiêu có thể tưởng tượng ra cảnh Thịnh
Hoài vừa kẹp điện thoại lên bả vai vừa mở tủ lạnh tìm nước uống. Hẳn là
tóc anh còn ướt do vừa mới tắm xong, nếu không trước đó cậu cũng không
cần chờ lâu như thế mới thấy anh nghe máy.
"Không phải." Kỷ Tòng
Kiêu xóa bỏ hình ảnh đó ra khỏi bộ não, lúc này mới đáp: "Em vừa đọc
được tin nhắn, cùng lắm mới lướt xong tên tệp thôi."
"Thế sao cậu đã gọi điện rồi?
"Anh đoán xem? Đoán đúng có thưởng." Kỷ Tòng Kiêu dựa lên hành lang, ngón
tay khẽ chọc loạn lên bệ cửa sổ, bờ môi nhoẻn nụ cười, được ánh đèn neon ngoài cửa sổ hắt vào nên trông vô cùng dịu dàng.
Thịnh Hoài cười khẽ, đùa theo cậu, "Để thể hiện sự biết ơn à?"
"Không đúng."
"Thế thì... để từ chối?"
"Từ chối mà dùng khẩu khí thế này à?" Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày.
"Thế tôi đoán không ra. Cậu bạn nhỏ công bố đáp án đi."
Kỷ Tòng Kiêu nghe thấy anh dứt khoát chịu thua thì nhếch môi, cậu cười híp mắt, mở miệng chế nhạo, "Em chỉ muốn hỏi, chúng ta mới quen biết nhau
được hơn một tháng, anh Thịnh quan tâm tới em như này, chắc không phải
là thay lòng đổi dạ(*) vừa ý em đâu ha?"
(*) 移情别恋 (di tình
biệt luyến): Chỉ việc chuyển tình cảm từ người này sang người khác. Ở
đây em Kiêu đang ám chỉ anh Hoài không thành đôi với Đỗ Minh Cảnh được
nên chuyển sang tia ẻm =))))
Câu nói vừa dứt, phía bên kia truyền đến âm thanh sặc nước rõ mồn một.
Kỷ Tòng Kiêu: "Anh Thịnh đừng kích động, anh yên tâm, đây không phải
chuyện gì mất mặt cả, sức hấp dẫn của em lớn, đúng là người bình thường
khó mà cưỡng lại được."
Thịnh Hoài cầm chai nước hồi lâu mới trở
lại bình thường, nghe thấy ngôn từ trong điện thoại thì không khỏi lắc
đầu, "Fan cậu có biết cậu bạn nhỏ đây tự luyến thế không?"
Anh
nói đùa một câu rồi thu lại nụ cười, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Kỷ
Tòng Kiêu. Mặc dù nghe câu hỏi của đối phương giống như chuyện đùa,
nhưng anh hiểu được, đây đúng là mục đích vốn dĩ của cú điện thoại này.
Đổi lại là anh thì cũng vậy thôi, một người mới quen biết mình không lâu đã quan tâm đến mình đủ kiểu, tóm lại sẽ nghi ngờ đối phương có mưu đồ
gì không. Hiếm khi thấy cậu bạn nhỏ này thông minh một lần.
Thật ra truy tìm nguyên nhân cùng lắm cũng chỉ có ba chữ——
"Duyên hợp mắt."
"Cậu là người đầu tiên tôi quen khi mới về nước, hơn nữa con người bạn nhỏ
đây cũng được lắm, nhiều năm qua tôi cũng không kết giao bạn mới."
"Dùng lợi ích để kết bạn à?" Kỷ Tòng Kiêu hỏi vặn lại.
Không trách cậu nghĩ nhiều được, dù sao đằng sau mối quan hệ giữa cậu và đám
bạn bè hiện tại cũng có giao dịch như vậy. Cậu giúp bọn họ ké fame để
nổi tiếng, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể cho bọn họ chút ít tài
nguyên, mà thứ bọn họ cần báo đáp lại, đó là khi Kỷ Tòng Kiêu cần thì
gọi phải đến ngay. Đây là mục đích hai bên đều thầm hiểu rõ nhưng không
nói ra.
Nhưng chuyện này rơi vào người cậu thì lại rất bình thường, còn đặt lên người Thịnh Hoài chẳng hiểu sao cậu cứ thấy kỳ quặc.
Âm thanh trong điện thoại hơi ngừng lại, chốc lát sau mới truyền đến tiếng đối phương thấp giọng phản bác.
"Ai nói là lợi ích? Rõ ràng là tôi thật lòng nhé."
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vọng lại từ phòng riêng phía sau, nhưng vài chữ
đơn giản vậy thôi lại có thể xuyên thủng bầu không khí chát chúa và đầy
tạp âm, lọt vào suy nghĩ ngổn ngang trăm mối của cậu.
Ngón tay gõ lên bệ cửa sổ khựng lại, Kỷ Tòng Kiêu bỗng nhiên hiểu ý mà Thịnh Hoài không nói rõ ra.
Dành lợi ích cho cậu, chưa chắc đã chỉ vì trao đổi, còn có một khả năng khác——
Không đòi hỏi bất kỳ sự báo đáp nào, chỉ vì thật lòng coi cậu là bạn bè, cho nên mới muốn tận lực hỗ trợ cậu.
Sao mình lại quên cơ chứ? Kỷ Tòng Kiêu cong khóe môi, rõ ràng bản thân cậu cũng như thế với Kiều Dịch.
Bờ môi vẫn giữ nguyên vị trí nhưng độ cong khóe môi càng ngày càng kéo
dài, cuối cùng Kỷ Tòng Kiêu không kìm được thấp giọng cười thành tiếng,
tâm trạng cậu rất tốt, đáp lại: "Phải phải, là em nông cạn quá, không
sánh được với anh Thịnh cao thượng. Em nhận sai."
Nếu như là
người khác, Kỷ Tòng Kiêu còn có thể nghi ngờ tính chân thực của những
câu nói này, nhưng người nói lại là Thịnh Hoài, thẳng thắn, không có
chút tâm tư dơ bẩn nào, chính trực đến đáng sợ.
"Bạn bè." Cậu lặp lại hai chữ này, ý cười vẫn không giảm, giọng điệu càng cởi mở hơn,
"Bạn bè có thể tìm anh đi chơi bất cứ lúc nào không? Không muốn ăn thì
hẹn anh đi ăn, chơi chán quá thì hẹn anh đi coi phim, đêm hôm khuya
khoắt thì tìm anh lải nhải?"
"Hai vế trước tùy cậu, còn nửa đêm
cậu lải nhải không lý do thì tôi sẽ ném cậu ra ngoài." Thịnh Hoài nhướng mày đáp. Anh cảm nhận được rõ ràng tâm trạng Kỷ Tòng Kiêu đi lên hẳn vì giải quyết vấn đề theo hướng này. Tuy nói cái này là gián tiếp thể hiện một chân tướng phũ phàng, rằng trước đó tên nhóc này còn không thèm coi anh là bạn, nhưng ý cười truyền ra từ điện thoại cũng đủ dập tắt lửa
giận trong lòng rồi.
Bởi có một người bạn như mình nên khiến tâm
tình cậu ấy vui hơn. Không còn gì phải bàn cãi, đây là sự thừa nhận tốt
nhất dành cho một người bạn.
...
Tiếng chuông cửa vang lên vài tiếng, Thịnh Hoài gấp sách lại đi ra mở cửa cho Kỷ Tòng Kiêu.
Lúc nào cậu bạn này cũng tràn trề sức sống, nhấn chuông cửa thôi cũng ra
giai điệu nhịp nhàng đứt quãng. Cậu mặc áo phông denim giản dị, chân đi
giày vải, cái được cái không đá nhẹ lên cửa sân. Nghe thấy âm thanh mở
cửa, cậu ngẩng đầu lên, quay sang nở nụ cười rạng rỡ, còn không quên lắc lắc cái túi giấy xách trên tay.
"Thưa anh, thức ăn anh gọi đã được giao đến rồi đây."
Thịnh Hoài mở cửa cho cậu, nhận lấy bữa ăn khuya trên tay cậu, cũng không
nhường đường mà chống một tay lên cửa sắt, che kín khe hở lại.
"Đồ ăn giao đến rồi, có phải cậu giao hàng đây nên đi rồi không?"
"Cậu giao hàng nói anh Thịnh còn chưa trả tiền, cậu ta muốn ăn cùng anh." Kỷ Tòng Kiêu buông tay cợt nhả.
Thịnh Hoài cười khẽ, nghiêng đầu tỏ ý cậu đi theo mình.
Anh xoay người dẫn đường, cả gương mặt đắm chìm dưới ánh đèn vàng ảm đạm
trong sân. Gọng kính nửa viền rộng khoảng hai ngón tay che khuất đôi mắt đang ánh lên ý cười, làm giảm sự ấm áp mang tính hình tượng, trái lại
khiến cả con người anh toát lên vẻ nhã nhặn hơn.
Từ trên xuống dưới toàn là phong độ của người tri thức.
"Cậu nhìn gì đấy?" Thịnh Hoài cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay đầu hỏi.
"Em đang nhìn một người vô cùng kỳ lạ. Cái mắt kính viền vàng này đúng là
vũ khí sắc bén đó, thế mà không thấy một chút cảm giác của phần tử cặn
bã hay nham hiểm nào cả." Kỷ Tòng Kiêu đáp.
Thịnh Hoài nở nụ
cười, vuốt tóc trước trán ra sau, khóe môi thu lại nụ cười, tròng mắt
hơi chớp, bờ môi nhếch lên tạo thành một độ cong thú vị. Anh cúi người,
tiến tới trước mặt Kỷ Tòng Kiêu, ra sức hạ thấp giọng xuống.
"Thế này à?"
Kỷ Tòng Kiêu nhìn anh trở mặt trong phút chốc thì không khỏi khẽ tặc lưỡi, nhanh chóng giơ tay gỡ mắt kính của anh xuống. Nhìn vào đôi mắt vì nhất thời chưa tập trung vào được tiêu điểm mà hơi mở to, xóa sạch hoàn toàn cảm giác nham hiểm cợt nhả ban nãy, lúc này cậu mới hài lòng gật đầu.
Người đàn ông này nên mang vẻ ôn hòa điềm đạm, ung dung nhã nhặn mới đúng,
cái kiểu biến chất nham hiểm gì đó, nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp
mắt.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ồ bạn bè nha, thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất, kiểu gì cũng biến thành bạn trai.