"Cậu là trường hợp ngoại lệ, vì vậy cậu có thể xen vào thời gian riêng
của tôi." Yoonshin nhớ lại những lời Sehun nói và cong khóe môi lên.
* * *
Yoonshin bảo Sehun đến quán cà phê trước, còn cậu thì ghé qua cửa hàng tiện lợi
một chút, cậu nói với anh rằng sẽ quay lại sau vài phút thôi.
Sehun hút một điếu thuốc trước khi vào quán cà phê để order, anh nghĩ rằng
mình sẽ phải đợi một lúc nhưng không ngờ đã thấy cậu chạy đến quầy order rồi. Chắn hẳn cậu đã chạy hết tốc lực đây mà, mặc dù bên ngoài trời
đang rất lạnh nhưng trên trán cậu lại lấm tấm những giọt mồ hôi. Sehun
không nói nên lời và dùng bàn tay to lớn của anh vén mớ tóc che trên
trán của Yoonshin ra sau, rồi anh cười một cách trống rỗng. "Cậu nghĩ
rằng tôi sẽ chạy trốn sao?"
Yoonshin thở hổn hển, cố gắng điều
hòa hơi thở của mình, cậu gần như không thể nói được, "Tôi chỉ... cảm
thấy hơi mất kiên nhẫn."
"Cậu sợ tôi sẽ phải đợi lâu sao? Không phải cậu là thiên thần đấy chứ?"
"Không, tôi đã lo lắng rằng anh sẽ bỏ rơi tôi ở đây. Anh sẽ làm hỏng cuộc hẹn
đầu tiên của mình nếu nó không diễn ra theo kế hoạch... Tôi không thể để điều đó xảy ra."
"Tôi sẽ làm gì cơ?"
"Anh không biết á?
Đôi khi tôi nghĩ tiền bối không giỏi nhìn nhận bản thân một cách khách
quan chút nào." Sau đó cậu vẫy chiếc túi vừa mua từ cửa hàng tiện lợi và đi đến chỗ ngồi trong góc quen thuộc của mình. Sehun trố mắt nhìn theo
Yoonshin và cầm theo hóa đơn order. Anh đặt chiếc cốc trước mặt Yoonshin và chăm chú quan sát cậu đang dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi đang chảy
dài trên trán. Anh nói bằng giọng đều đều,
"Hay là cậu thử đi khám một khóa về dẫn truyền thần kinh nhé?"
"Tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi cũng đã nộp kết quả khám sức khỏe trước khi vào công ty rồi."
"Không, tôi muốn xem giờ cậu đang căng thẳng đến mức nào. Tôi muốn biết kết quả kiểm tra của cậu."
Yoonshin mở to mắt nhìn lại Sehun, không thèm trả lời anh. Não bộ cậu đang cân
nhắc xem có nên đáp trả lại anh hay không, sau đó cậu gạt hết suy nghĩ
của mình sang một bên, rồi đặt chiếc túi giấy vừa mua ở cửa hàng tiện
lợi lên bàn. Bên trong có kẹo ngậm vị chanh, thuốc mỡ kháng sinh và băng gạc. Cậu bỏ viên kẹo vào túi áo khoác, rồi mở gói đồ y tế, sau đó xòe
lòng bàn tay sang phía Sehun.
Sehun nhìn chằm chằm xuống lòng bàn tay vẫn còn đỏ ửng vì nóng của cậu rồi hất cằm về phía nó. "Cậu lại muốn tôi làm gì đây?"
"Đưa tay anh cho tôi đi ạ. Đến lúc thay băng rồi."
"Tôi sắp về nhà rồi, tôi sẽ đi tắm nên cậu không cần phải làm điều đó đâu."
"Tôi sẽ thay băng cho anh ngay bây giờ và tôi sẽ ở bên anh lâu hơn dự tính đó. Nhanh lên và đưa tay cho tôi nào."
Sehun vẫn không chịu xòe tay ra nên cậu càng quyết đoán hơn. Yoonshin phớt lờ lời cảnh báo trước đó của Sehun là không được chạm vào anh, cậu kéo bàn tay to lớn về phía mình. Cậu nhanh chóng xé băng dính trên ngón trỏ của người kia ra.
"Cái mà tôi đã băng cho anh đâu? Con cá sấu của tôi đi đâu mất rồi?"
"Cậu nghĩ rằng tôi vẫn còn đeo cái ban sáng sao. Cậu ắt hẳn không có ý thức vệ sinh cá nhân tốt chút nào."
"Tay của anh luôn sạch sẽ và gọn gàng. Ngay từ đầu tôi đã nghĩ như vậy đấy.
Điều đó có nghĩa là anh sẽ rửa tay thường xuyên, nhưng đôi tay ấy vẫn
rất mềm mại... Nhưng mà anh không hề dùng kem dưỡng tay.. hay đó là cơ
địa tự nhiên nhỉ?"
Vết bỏng trên ngón tay Sehun đã gần đóng vảy,
Yoonshin cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó. Cậu cẩn thận vắt một lượng nhỏ
thuốc mỡ lên tăm bông, sau đó bôi lên vết sẹo của người kia. Cậu cẩn
thận tháo băng ra và quấn nó vào ngón tay của Sehun. Sehun đã im lặng
suốt từ đầu cho đến giờ.
Sau khi đã dán chắc chắn miếng dán màu
vàng sáng cho anh, cậu tính bỏ tay ra nhưng có một động lực nào đó thôi
thúc mà cậu liền lướt ngón tay mình trên móng tay gọn gàng của người
kia.