Cổ họng Yoonshin nghẹn cứng như
bị cảm lạnh. Cậu nới lỏng chiếc cà vạt đã được thắt hoàn hảo trên cổ
mình ra rồi chạm vào lớp vải mềm mịn.
Yoonshin nghịch chiếc cà
vạt một cách vô thức, rồi khi đang dừng chờ đèn giao thông, cậu đặt môi
mình lên chiếc cà vạt. Quả thật chẳng có cảm giác gì cả.
Trong
khi Yoonshin nắm chặt và thả lớp vải ra như đang vò nát một tờ giấy thì
điện thoại di động của cậu rung lên. Yoonshin buông chiếc cà vạt ra và
ấn nút nghe. Yoonshin có chút lo lắng vì cuộc gọi này là từ Ikyung.
"Chị Ikyung?" Đây là lần đầu tiên cô gọi lại cho cậu kể từ lần gặp cách đây mấy tuần.
"Yoonshin, bây giờ em có tiện nói chuyện không?" Giọng cô nghe đã tốt hơn hôm trước nên Yoonshin có chút an tâm.
"Em đang lái xe, nhưng tuyến đường này giới hạn tốc độ nên em có thể nói
chuyện được. Sao chị lại gọi cho em? Gia đình bên đó có nói với chị rằng em đã gặp cô gái đó không?"
"Ừm. Rõ ràng rồi, cô ấy đã rất mê
đắm em và kể cho gia đình ngay khi về đến nhà. Tại sao em chưa từng hẹn
hò với ai mà lại có thể làm phụ nữ mê đắm em đến vậy hả? Em từng có bạn
gái khi còn đi học, nhưng từ khi trở thành luật sư thì hình như là không quen ai ấy nhỉ?"
"À, đó là vì em bận quá đấy. Hồi đó em còn trẻ
mà, nhưng việc gặp gỡ một ai đó để tính đến chuyện kết hôn là quá sức
với em đó ạ."
"Em nên bắt đầu xem xét về việc này đi. Cô ấy nói rằng em rất thân thiện và tử tế, lại còn nam tính nữa, cô gái đó còn nói rất thích em. Điều này
thật tốt mà."
"Có vẻ cô ấy cũng là một cô gái tốt bụng nên em chỉ cư xử theo đúng phép lịch sự thôi ạ."
IKyung hẳn đã nghĩ rằng đây là một dấu hiệu tích cực vì giọng cô rất vui.
"Em có thích cô ấy không? Nếu được vậy thì còn gì bằng nhỉ?"
"Cô ấy rất tốt ạ. Em có thể cưới cô ấy, nhưng em không nghĩ mình có thể yêu thương người con gái đó đâu."
Câu trả lời của Yoonshin khiến Ikyung khá bất ngờ nên cô hỏi lại
"Làm sao em biết được chuyện đó chỉ sau một lần gặp mặt cơ chứ?"
Yoonshin hoàn toàn hiểu đây không phải là do cô gái đó, mà là vì bản thân cậu.
Kể từ khi ngồi xuống bàn trò chuyện, tâm trí cậu chỉ nghĩ về người kia
mà thôi.
Không thích cũng chẳng ghét, đơn giản là cậu cứ thế tiếp tục nghĩ về người đàn ông đã cự tuyệt cậu đến hai lần kia. Cậu cũng
muốn dừng lại lắm chứ, muốn đẩy hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí nhưng
chẳng hiểu sao Sehun cứ chiếm đầy tâm trí cậu, và hoàn toàn thống trị
nó. Yoonshin đã cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến một người khác trong khi
ngồi đối diện với người bạn đời tương lai của mình.
Cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được cảm giác kỳ lạ mà mình đã trải qua ngày hôm
nay. Chừng nào cậu còn nhớ đến đôi môi tối hôm ấy thì cậu sẽ chẳng thể
nhìn thấy ai khác nữa.
"Em chỉ cảm thấy như vậy thôi ạ. Trực giác mách bảo chăng.. "
Một phần là do hoàn cảnh của chị gái cậu lúc này, nhưng một phần khác là do Sehun, người đã đáp một mớ hỗn độn vào tâm trí cậu. Yoonshin đã không
nói với chị về Sehun vì cậu sợ phải giải thích mọi thứ.
"Có khi
em sẽ thay đổi suy nghĩ sau lần gặp thứ 2, thứ 3 thì sao? Tình yêu không phải là thứ gì đó lấp lánh ngay từ cái nhìn đầu tiên đâu nha," Ikyung
nói, cố gắng thuyết phục em trai mình.
"Em biết. Nhưng em cứ nghĩ rằng điều này có gì đó không đúng. Em không muốn có lần gặp thứ hai với cô ấy. Em không có hứng thú với cô ấy chút nào," Yoonshin tiếp tục.
"Yoon Shin à!"
"Chị đừng nói là em
đang bối rối vì chưa có cảm giác gì từ buổi hẹn nhé, em hoàn toàn biết
cảm giác thích và muốn ở bên cạnh một ai đó là như thế nào đấy."
Ikyung im lặng một lúc và hỏi với giọng thận trọng hơn "Có khi nào em đang có
ai khác không? Vì chị không thấy em hẹn hò gì nên chị cũng chưa bao giờ
hỏi cả."
Câu hỏi khá bất ngờ, thực ra Yoonshin không có người yêu cũng như chẳng thân thiết với một ai để được gọi là yêu đương lãng mạn
gì cả.
Nhưng mà tại sao lúc này Sehun lại lởn vởn trong tâm trí cậu cơ chứ?
Hình ảnh đôi môi kiêu ngạo của Sehun, đôi mắt lạnh lùng xuyên thấu cậu, và
những ngón tay cứng ngắc thỉnh thoảng cứ cố ý vào cậu cứ quay cuồng
trong tâm trí Yoonshin, khiến nó trở nên hỗn độn mơ hồ. Yoonshin do dự
một chút và trả lời thành thật, "Em không có ai đâu."
"Vậy tiếc
quá. Chị không hề muốn tạo gánh nặng cho em đâu, chỉ đơn giản là muốn
bảo vệ em theo cách của chị mà thôi... Với lại em cũng lâu rồi không hẹn hò với ai nữa nên chị chỉ nghĩ đây là cơ hội tốt cho em thôi. Nếu em
thực sự không thích cô ấy, chị có thể từ chối việc kết hôn, nhưng mà em
hãy gặp cô ấy thêm vài lần nữa, được chứ?" Ikyung nói.
Yoonshin không trả lời. Cậu biết những phiền muộn của chị gái mình.
"Chị có đang sống tốt không? Nếu chị xuất hiện như vậy một lần nữa trước mặt em thì em không nghĩ mình có thể chịu đựng được đâu."
Khi cậu nói ra những trăn trở đã dồn nén trong lòng, Ikyung chỉthở dài.
"Em nên lo lắng cho bản thân mình đó. Chị chỉ tình cờ gặp luật sư Kang
Sehun một vài lần nên không biết rõ về anh ấy, nhưng có vẻ anh ta rất
cáu kỉnh và lạnh lùng. Nhưng em đã nói rằng mình đang sống tốt dưới
chướng của anh ấy.... À luật sư Song đã ca ngợi em lên tận trời xanh dù
chị biết có hơi sáo rỗng nhưng chị vẫn rất vui."
Yoonshin tự động nhớ lại bữa tối mà cậu đã nhìn thấy Mihee và Sehun. Yoonshin
hơi nghiêng đầu sang một bên. Cậu thử tưởng tượng khuôn mặt chị gái mình sẽ thế nào nếu giờ cậu nói rằng cậu đang bối rối vì Sehun nhỉ? Sợ rằng
cô sẽ không hoan nghênh điều đó nên Yoonshin mím môi, không đề cập đến
vấn đề này.
"Em còn nhiều điều phải học hỏi lắm,"
"Thật tốt khi nghe em nói vậy đó."
"Này, chị Ikyung, em đã từng nói điều này với chị rồi, chị biết em cũng là
một luật sư đúng chứ, dù biết chị không có nhiều kỳ vọng vào em nhưng
hãy cho em biết nếu chị cần đến sự giúp đớ của em đấy nhé, chị hiểu
không?"
Ikyung cười khúc khích trước sự ngọt ngào của cậu em trai nhỏ, cậu luôn làm tan chảy trái tim người khác bằng tình cảm chân thành của mình.
"Cảm ơn em, chị biết rồi. Thôi chị cúp máy đây, em tập trung lái xe đi nhé." Ikyung nói.
Yoonshin hiểu rằng Ikyung không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Thâm tâm cậu muốn
đi ngược lại ý muốn của cô, nhưng rồi Yoonshin vẫn đồng ý như thường lệ
và bảo chị gái mình cúp máy trước.
"Em biết rồi ạ, cũng muộn rồi. Chúc chị ngủ ngon."