Yoonshin giờ đã biết phản ứng của Sehun sẽ như thế nào. Quả thực Sehun
rất giỏi làm người khác phát điên mà. Anh đã cố ý phớt lờ cậu.
Lúc này, Yoonshin nghĩ mình cần phải cho người kia biết suy nghĩ của cậu dù có ra sao đi chăng nữa. Cậu mím môi như thể sắp nhai đầu Sehun tới nơi
rồi thò đầu vào trong xe."Tôi đã cho anh hai cơ rồi rồi đó ạ, sau này
mong anh đừng hối hận về những gì anh đã nói."
Sau khi nói xong,
cậu đóng sầm cửa xe lại rồi chào người lái xe một cách kính trọng và
quay đi mà không hề nhìn lại. Thành thật mà nói, cậu đã hơi thất vọng
với Sehun vì thái độ cũng như hành động hết sức thờ ơ của anh.
Yoonshin đã chẳng thể ngủ ngon kể từ ngày đôi môi của người đàn ông kia chạm vào môi cậu kia mà, vậy mà tại sao cái tên gây ra chuyện đó với cậu lại có
thể dửng dưng như không có gì vậy chứ.
Càng nghĩ càng tức,
Yoonshin dậm chân nhanh nhất có thể về phía văn phòng. Nhưng khi cậu đến thang máy thì tiếng gót chân nhẹ nhàng và thận trọng phía sau đã khiến
cậu dừng lại. Vai cậu bị ai đó nắm lấy, và không ai khác chính là Sehun.
"Luật sư cao cấp?" Yoonshin ngạc nhiên hỏi.
"Năm tư. Hình như cậu đang muốn có một lời giải thích rõ ràng cho ngày hôm
đó nên tôi sẽ cho cậu biết. Đó là sai lầm của tôi. Ngoài ra, tôi không
muốn cuộc sống của mình có bất kỳ sai sót nào".
Yoonshin bị sốc bởi câu trả lời của đối phương, cậu cười ngốc.
"Tôi có yêu cầu anh bào chữa đâu? Tôi không cần cái đó. Tôi chỉ...!"
"Tôi không quan tâm nếu cậu muốn một cái cớ hay một lời thú nhận. Bất kể là
điều gì trong số đó, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng đừng có mà kích động
tôi. Tôi sẽ không thể kiềm chế được đâu."
Lời giải thích của
Sehun rất vòng vo nhưng thực ra chính anh đã tự bộc lộ cảm xúc của mình. Anh đã bị rung động bởi Yoonshin rồi. Yoonshin không biết rõ là tại sao nhưng có lẽ Sehun đang cố kìm nén điều gì đó, và điều ấy đang khiến
Sehun sắp phát điên. Trái tim như mê cung của Sehun đã lạc lối bởi
Yoonshin rồi. Và có lẽ Yoonshin cuối cùng đã mất trí vì khi nghe lời
giải thích của người kia thì cậu lại càng muốn biết rõ hơn về những thứ
đang khuấy đảo tâm trí của anh hơn.
Yoonshin đứng chết lặng vì cố gắng kiểm soát tâm trí hỗn loạn của mình và bỏ lỡ cơ hội trả lời đối
phương. Sehun bình tĩnh nói thêm, "Đừng quên rằng cậu là người mà tôi có thể tùy ý sa thải."
Ý anh là muốn nhắc Yoonshin đừng bao giờ khơi lại chủ đề này nữa sao?
"Anh đang đe dọa tôi đấy ư?" Yoonshin hỏi.
"Đúng. Nếu cậu hiểu rồi thì hãy quay lại làm việc của mình đi."
Ngay khi Yoonshin nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể tiến thêm một bước để thu hẹp khoảng cách giữa cả hai thì Sehun lại quẳng cho cậu một lời
cảnh báo hãy tránh xa anh.
Yoonshin chưa từng trải qua sự cự
tuyệt hay từ chối thẳng thừng như thế này nên chẳng biết phải phản ứng
như thế nào. Anh đã từ chối cậu 2 lần rồi đấy.
Yoonshin nuốt lại
sự nhục nhã của mình, nghiến chặt hàm và cố gắng cười cho qua chuyện một cách thờ ơ. "Tôi hiểu rồi ạ. Chúc cuộc họp của anh diễn ra tốt đẹp ạ."
Yoonshin cúi đầu và đứng lại một chút. Sehun nhìn chằm chằm vào cậu một lúc rồi
quay bước đi. Bóng lưng uyển chuyển của anh nhỏ dần cho đến khi anh lên
xe và biến mất khỏi tầm nhìn của Yoonshin. Chỉ sau khi tiếng động cơ ầm
ầm của chiếc xe biến mất hoàn toàn khỏi gara, Yoonshin mới dám kéo khóe
môi run rẩy của mình xuống.
"Có phải anh ấy vừa gọi mình là một
khuyết điểm ngay trước mặt mình không vậy? Mình là cái gì cơ, một lỗi
trong cuộc đời anh ấy sao?"
Ai là người đã làm Yoonshin rung động bằng việc yêu cầu cậu hôn lên cà vạt của anh cơ chứ? Nhận định của
Yoonshin về Sehun quả thực không sai.
Sehun là một kẻ bạo dâm.
"Tên khốn đó. Fuck you." Yoonshin lầm bầm chửi rủa sau đó bực bội bước vào thang máy đã đợi cậu từ lâu.