Yoonshin bị sốc vì cách bản thân cậu bị cuốn hút bởi sự từ chối khéo léo của Sehun và không thể nói thêm được điều gì. Cậu đành ngước nhìn Sehun và cười ngượng ngạo với khuôn mặt sưng húp. Người kia hơi cau mày,
nhưng rồi anh nhanh chóng quay lưng lại với Yoonshin mà không nói thêm
lời nào.
Sehun bước vào chiếc sedan sang trọng của mình và lái xe ra khỏi bãi đậu xe mà không hề ngoảnh lại.
"Luật sư Kang!" Yoonshin theo phản xạ tiến lên một bước đuổi theo chiếc xe,
rồi liền bỏ cuộc. Đi theo một người đã từ chối mình thì không khác gì
hành động của một kẻ rình mò cả. Yoonshin nghĩ rằng họ đang tiến lại gần nhau hơn dù chỉ là một chút thôi, nhưng có lẽ Sehun đã không nghĩ như
vậy. Có lẽ Yoonshin đã đi hơi quá giới hạn với vị tiền bối này rồi.
Sehun không hề biết rằng Yoonshin không thể ngủ ngon vào đêm trước, vì vậy
thành thực ra thì anh chẳng có lý do gì để phải quan tâm đến cậu cả.
Ngay cả khi anh biết điều ấy thì cũng không có lý do gì để khiến anh
phải quan tâm đến cậu.
"Rồi, vậy thì anh cứ đi đi. Đó là lý do
tại sao anh không có bạn bè đó ạ. Mình thật là ngu ngốc khi cố gắng tiếp cận anh ta mà". Yoonshin đứng nhìn chằm chằm vào nơi mà chiếc xe của
Sehun đã từng ban nãy, rồi cậu từ từ quay người lại. Cậu đang sắp muộn
làm rồi nên đã tiến đến chiếc xe dự phòng trong bãi đậu xe. Khi cậu đang đi ngang qua cột đánh số để xe thì một chiếc ô tô quen thuộc lại quay
trở lại bên trong khiến cậu phải dừng lại.
Trừ khi mắt cậu nhìn nhầm, nếu không thì chiếc xe đó nhất định là của Sehun.
Sehun bấm còi trước sự ngạc nhiên của Yoonshin và dừng xe của mình gần cậu.
Ngay sau đó, Sehun liền bước ra khỏi xe, trông anh rất cáu kỉnh và còn
liếc xéo Yoonshin, cậu đang đứng cách đó vài mét.
Yoonshin ngơ ngác. "Anh để quên thứ gì ở nhà ạ?"Sehun hất cằm về phía ghế phụ, dánh vẻ cực kỳ không hài lòng.
"Vào đi."
"Dạ gì cơ ạ?"
"Tôi nói, vào xe đi. Đừng bắt tôi phải lặp lại. Vào trong trước khi tôi đổi ý."
Yoonshin không biết điều gì đã gây ra sự thay đổi đột ngột này, nhưng cậu mặc kệ mà nhanh chóng di chuyển. Cậu khéo léo ngồi vào ghế phụ và thắt dây an
toàn, lúc đó Sehun cũng đã trở lại chỗ của mình.
Yoonshin cứ liếc nhìn Sehun một cách bối rối. Vị luật sư lớn tuổi hẳn đã cảm thấy khó
chịu lắm vì anh đã quay sang Yoonshin rồi gắt gỏng"
"Muốn nói gì sao?"
Yoonshin cắn câu ngay lập tức. "Tại sao anhlại quay lại? Tôi đã nghĩ rằng anh đã rời đi rồi chứ ạ."
"Đúng vậy, tôi nghĩ tôi cũng nghĩ mình sẽ làm thế." Sehun trả lời như thể
chính anh cũng bị ngạc nhiên với chính hành động của mình. Giống như lần trước lúc đi bộ cùng Yoonshin, Sehun cũng không hiểu nổi những hành
động của chính mình, nó chẳng giống với anh chút nào. Thấy vậy Yoonshin
cũng không gặng hỏi thêm. Cậu lặng lẽ ngồi ở ghế phụ và quan sát người
kia điều khiển xe một cách điêu luyện.
Có lẽ đây là lần đầu tiên
Sehun làm điều gì đó như thế này với một hậu bối, đúng như anh đã đề
cập. Trong suốt thời gian làm việc tại Doguk, Yoonshin đã mơ hồ cảm nhận được điều kiện làm việc vô cùng tuyệt vời của cậu khi được nhận vào
Doguk.
Không tính đến những luật sư cộng sự ít năm kinh nghiệm thì ngay cả những
cộng sự có nhiều năm kinh nghiệm hơn cũng thấy khó khăn khi làm việc với Sehun. Sehun như tấm biển quảng cáo của Doguk và công ty chấp nhận thái độ này của anh, như thể đó là một điều hiển nhiên. Yoonshin được luật
sư Song yêu cầu hỗ trợ Sehun với tư cách là một thành viên trong team
của anh, nhưng ngay cả như thế thì việc được sử dụng phòng làm việc đối
diện anh với tư cách là một cấp dưới lại là điều đi ngược lại với hệ
thống phân cấp và văn hóa bất thành văn của công ty.
"Tôi có thể lái xe thay anh ạ."
"Hãy động chạm ít nhất có thể trong xe của tôi. Tôi không thích dấu vân tay của người khác dính vào đồ của mình đâu."
Yoonshin ngay lập tức khoanh tay trên chiếc cặp mà cậu ngoan ngoãn đặt trên đùi. "Đây chắc hẳn là lần đầu tiên anh ngồi sau tay lái với một cộng sự là
hành khách của mình nhỉ. Hôm nay anh đã trải nghiệm một điều mới mẻ rồi
ạ."
"Cậu mau quên những gì tôi đã nói nhỉ? Đó không phải là một thói quen tốt đâu."
"Ồ, tôi sẽ giữ im lặng ngay đây ạ."
"Nói thêm một lời nữa là tôi đá cậu ra giữa đường đấy."
Trực giác mách bảo Yoonshin rằng Sehun sẽ giữ lời nên cậu đành mím môi thành một đường và nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia. Không thể chịu đựng
được lâu hơn nữa, Sehun quay đầu lại khi anh dừng đèn đỏ. Ánh mắt họ gặp nhau. Người đàn ông lớn tuổi trừng mắt như chiếc dao găm vào khuôn mặt
nhợt nhạt của Yoonshin.
"Còn không tự nhìn lại cậu đi. Mí mắt sưng húp của cậu trông thật khổ sở đến nỗi tôi thấy ghét khi nhìn thấy nó."
" Trông tôi thảm hại đến vậy luôn ạ??"
"Có một phát minh được gọi là gương. Nó được tạo ra cho những người như cậu sử dụng đấy."
Yoonshin lấy điện thoại ra kiểm tra khuôn mặt của mình qua camera.
Viền mắt đỏ hoe và mí mắt sưng húp chính hiệu của một người đã trải qua một
đêm mất ngủ. Một người nhạy cảm như Sehun thì ngay cả khi anh không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với Yoonshin thì anh cũng có thể đoán
được đôi mắt kia đã sưng lên vì khóc quá nhiều. Có lẽ đây cũng là lý do
mà Sehun quay lại cho Yoonshin lên cùng xe.
Yoonshin không thể
nói Kang Sehun là một người tốt dù ai đó có kề dao vào cổ cậu. Thậm chí
cậu còn có thể nói Sehun theo cách ngược lại nữa cơ. Sehun đối với cậu
đã rất thô lỗ, kiêu ngạo, xấu xa và nhẫn tâm nữa. Nhưng người đàn ông
này giờ đây lại có thể ngồi bên cạnh người khác trong lúc tính toán
những bước đi tiếp theo, quả là không tệ với Yoonshin.