Ngoài cửa sổ, trời đã chạng vạng tối. Yoonshin tan sở lúc nửa đêm, nhưng thay vì trở về nơi ở ấm cúng của mình, cậu kéo cơ thể
nặng như chì của mình đến quán cà phê mở cửa 24/24 ở tầng một trong căn
hộ của mình.
Cậu gọi một cốc Americano rất đắng, đủ để làm bản
thân tỉnh táo, rồi cậu mua một vài chiếc bánh ngọt để làm dịu vị giác
của mình. Sau đó, Yoonshin bắt đầu nghiên cứu hồ sơ vụ kiện mà Sehun
đích thân chỉ định cho cậu. Cậu cảm thấy như bị mắc kẹt, dù đã cố gắng
tìm hiểu vụ này trong hai ngày liên tiếp, nhưng càng nghĩ nhiều về nó
thì quầng mắt của Yoonshin lại càng sẫm lại.
Vụ án nói về mâu
thuẫn giữa chủ tịch và quản lý của một công ty cỡ vừa. Người quản lý là
một phụ nữ đã có gia đình, cô ấy đã kiện nam chủ tịch về tội quấy rối
tình dục, nhưng do thiếu bằng chứng nên không có cáo buộc nào được đưa
ra. Ngoại trừ lời khai của người khiếu nại, tất cả các tài liệu được gửi đều không đầy đủ để kết tội. Cuối cùng vụ kiện rẽ sang một hướng hết
sức lố bịch là gã chủ tịch đã kiện lại quản lý vì tội phỉ báng.
'Ắt hẳn phải có lý do nào đó. Tại sao anh ta lại đưa cho mình vụ này nhỉ?' Yoonshin thắc mắc.
Sehun đã nói rõ ràng rằng anh sẽ chỉ giao những công việc mà Yoonshin có khả
năng xử lý cho cậu mà thôi. Có lẽ Sehun không chỉ đang giao bài tập về
nhà cho cậu— mà anh đang cố ý dạy Yoonshin cách làm việc tại công ty nói chung trong tương lai, vì vậy rất có thể Sehun đang thành thật muốn cậu xử lý vụ kiện này.
Nhưng càng nhìn chằm chằm vào bản báo cáo
điều tra vụ án này, cậu càng cảm thấy mình không thể tự mình tìm ra đáp
án. Yoonshin đã đọc qua tất cả các tài liệu hai lần, nhưng nó vẫn như
vậy. Bị cáo không thể bị truy tố tội ác của anh ta cho dù quản lý có cố
gắng thế nào đi chăng nữa.
Hơn nữa, rất khó để chứng minh tội
phỉ báng, nhưng giám đốc đã đâm đơn kiện ngược lại cô gái. Anh ta rõ
ràng có bằng chứng cụ thể cho thấy lời khai của người phụ nữ là cố ý và
là những lời nói dối. Chỉ cần một bước đi sai lầm thôi là khách hàng có
thể bị dồn vào chân tường và bị thương trong vụ kiện này.
"Đoạn CCTV, tin nhắn, lời khai từ đồng nghiệp, lịch sử trò chuyện... Làm thế
nào mà không có bất cứ thứ gì xuất hiện cơ chứ?" Yoonshin lầm bầm bực
tức.
Khác với các tội danh khác, trong vụ án quấy rối nếu không
có tang vật nhưng lời khai của người tố cáo thống nhất, chi tiết thì có
nhiều trường hợp bị cáo vẫn có thể bị truy tố. Trường hợp này lại khác.
Tất cả các lời khai của nhân chứng - ngoại trừ lời khai của người khiếu
nại đều rất nhất quán. Đáng chú ý nhất là lời khai của bị cáo và các
nhân chứng khác lại trùng khớp nhau.
Lúc này, Yoonshin tự hỏi
liệu người phụ nữ có kiện giám đốc vô tội mà không có lý do hay không.
Tuy nhiên, cậu cần phải tin tưởng vào khách hàng, vì vậy cậu đã cố gắng
rũ bỏ cảm giác khó chịu đó. Nhưng chỉ có vậy thôi. Thiếu bằng chứng một
cách nghiêm trọng, vậy làm thế nào cậu có thể chứng minh rằng khách hàng của mình đang nói sự thật? Cậu vẫn chẳng thể nào tạo ra đột phá.
Sehun sẽ làm gì trong trường hợp này nhỉ?'
Anh sẽ cứu khách hàng của mình như thế nào hả Kang Sehun?' Khi những suy nghĩ đó vụt qua, cậu nảy ra một giả thuyết hợp lý.
"Đây có phải là bài kiểm tra thứ hai không?"Nếu quả thực Sehun muốn quan sát cách Yoonshin làm việc tại Doguk thì các mảnh ghép mà cậu đang nghĩ sẽ
khớp với nhau.
Yoonshin đang gạch dưới dòng chữ trên tài liệu,
cậu gần như chúi mũi vào tờ giấy khi đặt bút xuống với một tiếng gõ lớn. Cậu ngước lên với vẻ bối rối.
Yoonshin đang ngồi ở góc xa nhất
của quán cà phê trên chiếc bàn kiểu quầy bar đối diện với cửa sổ lớn.
Cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ rồi đột nhiên nao núng trên chiếc ghế đẩu của mình.
Một bóng dáng quen thuộc bước qua.
"Hả...? Luật sư Kang?"
Cậu vừa nhìn thấy Sehun.
Sehun đang mặc quần áo giản dị. Chiếc áo len cổ tròn màu đen ôm lấy thân trên săn chắc của anh và chiếc quần jean làm nổi bật đôi chân dài đó mới hợp với anh làm sao. Sehun còn đeo cả giày thể thao màu trắng nữa. Mọi thứ
anh mặc dường như đều làm nổi bật sở thích sạch sẽ và ngăn nắp của anh
ấy.
Có vẻ như con rắn ẩn trong bộ đồ đó đã tạm thời lột
xác rồi. Khoảng thời gian khủng khiếp đã ngăn cản họ gặp nhau cách đây
không lâu, giờ đây lại tạo ra thời điểm thích hợp để họ gặp mặt rồi.
Sự xuất hiện hoàn hảo đúng lúc của Sehun gần như là một điều kỳ lạ với cậu. Yoonshin bật dậy khỏi ghế và gõ vào cửa sổ.
Chắc hẳn Sehun đã cảm nhận được ánh mắt của Yoonshin khi anh dừng bước và
liếc nhìn về phía cậu. Sehun nhìn chằm chằm lại, vì vậy cậu nghĩ rằng
Sehun sẽ bảo cậu ra ngoài hoặc anh sẽ tự mình tiến vào. Nếu không phải
như thế thì Yoonshin nghĩ Sehun sẽ tiến lại gần cửa sổ, nhưng có lẽ cậu
đã kỳ vọng quá cao.
"A..anh...?"
Sehun chỉ đơn giản là
nhìn chằm chằm một cách dửng dưng, rồi lại tiếp tục đi như thể ngay từ
đầu anh chưa hề để ý đến Yoonshin. Yoonshin gõ cửa sổ lần nữa, nhưng lần này người đàn ông lớn tuổi thậm chí không thèm dừng lại để nhìn.
"Wow, tên đó thần kinh thật... Trên người anh ta không có miếng nào đê thương hết trơn." Yoonshin càu nhàu.
Cậu vội vàng gom lại đống tài liệu của mình và trả lại khay cùng với cốc và đĩa tại quầy. Sau đó cậu chạy hết tốc lực đuổi theo Sehun, sợ rằng cậu
sẽ bắt trượt anh.
Sau khi chạy theo hướng mà Sehun đã đi một đoạn ngắn, may sao cậu đã nhìn thấy người kia, anh đang rẽ vào một con đường tối.
Cậu thở hổn hển và đi chậm lại để được đi bên cạnh Sehun.
"Cậu đã gom lại đồ đạc của mình đúng cách chưa? Cậu ra khỏi đó nhanh hơn tôi nghĩ đấy."
"Tôi đã di chuyển nhanh nhất có thể đấy ạ."
"Duy trì hình tượng. Tôi sẽ cắt lương của cậu nếu cậu làm hỏng hình ảnh của công ty."
Yoonshin cười toe toét, bảo Sehun đừng lo lắng về điều đó. Cuối cùng thì Sehun
cũng nhìn cậu nhóc trẻ tuổi lấy một lần. Anh liếc nhìn khuôn mặt ngây
thơ đang cười toe toét rồi nhíu mày, có vẻ lại bực mình gì nữa rồi.
Trong khi đó thì Yoonshin đã lấy lại nhịp thở và quan sát trang phục
khác thường của người kia.
Cậu cẩn thận hỏi: "Buổi tối thế này anh định đi đâu vậy ạ?"
"Đi bộ."
"Anh chắc hẳn là kiểu người vừa đi vừa suy nghĩ. Tôi cũng vậy. Nhưng công
viên của chung cư ở hướng kia, không phải hướng này ạ." Yoonshin chỉ vào con đường bên trái khiến lông mày của Sehun hơi nhướng lên.