"Vậy, hẹn gặp lại anh vào ngày mai." Yoonshin chúc Sehun ngủ ngon rồi cuối cùng cũng buông tay anh ra.
Cậu bước qua cửa kính của tòa nhà C và nhanh chóng nhảy vào thang máy,
nhiệt tình vẫy tay với Sehun trước khi hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.
Sehun ngây người nhìn xuống bàn tay mà Yoonshin vừa nắm lúc nãy.
Lại một lần nữa, Yoonshin thành công lật đổ logic của cuộc đời anh. Sehun
đã nghĩ rằng việc hẹn hò là thứ hoàn toàn vô ích và nó chỉ dành cho
những kẻ ngốc, có thói quen lãng phí thời gian mà thôi, nhưng lần này,
anh thật lòng muốn thử làm điều đó. Sau khi công tắc của anh được bật
lên sau ngần ấy năm đóng bụi thì giờ đây anh đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhanh như bắt bệnh, Sehun đã đứng ở vực sâu từ lúc nào không hay.
Anh thở dài ngao ngán, cơn đau không còn tệ như trước nữa, nhưng một cơn đau nửa đầu kỳ lạ khác lại đập vào thái dương anh.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, hình ảnh của Yoonshin vẫn cứ luẩn quẩn trong tầm mắt của anh.
Màn 13
Một chiếc ô tô con màu đen đỗ ở bãi đất trống và tràn ngập bóng mát bao
quanh bởi những tán cây xù xì. Sehun ngồi vào ghế lái. Anh nới lỏng
chiếc cà vạt đang thắt trên cổ áo sơ mi của bộ vest ba mảnh nghiêm chỉnh của mình. Chiếc cà vạt lụa hơi xanh hơi xộc xệch bên trong cổ áo vest
của anh.
Anh đã từng nói Yoonshin rằng anh không sử dụng tài xế
riêng để lái xe từ nhà đến cơ quan vì đó là thời gian cá nhân của anh,
nhưng đó không phải là lý do thực sự. Sehun đã sử dụng thời gian rảnh
rỗi này để gặp gỡ các bên điều tra tư nhân của mình. Đó là một phần lý
do tại sao anh không bao giờ lái một chiếc siêu xe sang trọng mà luôn sử dụng chiếc sedan màu đen quen thuộc của mình. Sehun phải tránh gây chú ý nhiều nhất có thể.
Tap, tap
Những ngón tay thon dài của
anh xoay nhịp nhàng trên vô lăng. Sau vài giây, một chiếc sedan màu đen
tương tự xuất hiện. Chiếc xe đó từ từ dừng lại bên cạnh xe của Sehun.
Sehun kéo cửa sổ xuống và liếc sang bên trái. Cửa sổ dành cho hành khách liền hạ xuống, ai đó đã cúi chào và đưa tệp tài liệu cho Sehun. "Chào
buổi sáng, thưa ngài."
Sehun cầm phong bì rồi hỏi, "Trong đó có bao nhiêu thông tin?"
"Bắt đầu bằng các hoạt động gần đây của Giám đốc Yoo Jeongwon của Soohan
Holdings và Giám đốc Do Ikyung của Soohan Gallery ạ. Tôi đã đính kèm các báo cáo ngắn gọn về những người mà họ đã gặp trong các hoạt động gần
đây. Tôi đã loại trừ những hồ sơ có thể dễ dàng khiến tôi gặp rắc rối
lớn nếu bị bắt - chẳng hạn như xu hướng tài chính của công ty. Nếu anh
cần thêm thông tin chuyên sâu... Thành thật mà nói thì chính sách bảo
mật trong các công ty tài chính khá phức tạp," điều tra viên nói.
Sehun trả lời hơi bực dọc, "Đã đến lúc chuyển điều tra viên rồi hả?"
Người kia lập tức lắc đầu. "Không phải là tôi không thể làm nhiều hơn, tôi
chỉ nói rằng điều đó không hề dễ thôi. Tôi có thể điều tra thêm về họ,
nhưng như anh biết đấy, chi phí cho một công ty lớn như Soohan sẽ rất
cao. Tôi sẽ cần phải thuê một hacker lành nghề và có kinh nghiệm. Tôi có nên đào sâu hơn về họ không?"
"Tôi sẽ xem qua cái này trước, sau đó tôi sẽ liên hệ với cậu nếu tôi cần thêm thông tin. Dù sao thì, cậu
làm tốt lắm." Sehun vẫy tay, và người đàn ông kia cúi đầu tạm biệt. Cả
hai cùng nâng cửa sổ chiếc xe lên. Chiếc xe chở người cung cấp thông tin rời đi trước. Sau khi chỉ còn lại một mình, Sehun lấy thẻ nhớ trong
phong bì ra và kết nối nó với điện thoại dự phòng trong hộp đựng găng
tay của anh, xem qua nội dung của thẻ.
Sehun không thể ngồi yên.
Anh vô cùng phiền lòng trước những gì Mihee đã nói. Cô ấy cho rằng tin
đồn về mối quan hệ đã rạn nứt giữa con trai thứ hai của Tập đoàn Soohan
và vợ anh ta chỉ là tin đồn, nhưng Sehun thì không nghĩ thế. Thái độ của Yoonshin rất đáng ngờ.
Sau khi xem qua tất cả các thông tin, Sehun cảm thấy quả thật tình thế của Ikyung thực sự có điểm khác thường.