Vương Triều Thướt Tha
Phận làm công thật đúng là lao lực đến đêm không nghỉ. Nam Ngọc Thư gây
chuyện như vậy, lúc Tinh Hà từ trong cung chạy tới ứng cứu cũng đã nửa
đêm, những người bị bắt trước đó đều bị nhốt trong một phòng, ai nấy đều bị thẩm vấn qua một lượt, quá trình khá trôi chảy. Chờ hỏi xong trống
cũng điểm canh tư. Chầu sớm bắt đầu từ giờ Mão, Nam Ngọc Thư nhất định
sẽ tới Nội Các phụng chỉ, Tinh Hà vốn định ở nha môn chờ tin lại không
biết y nghĩ gì bỗng nhiên đổi ý, cười với nàng:
"Túc đại nhân vẫn nên cùng ta vào cung đi, dù gì Khống Nhung Tư này cũng không phải do
một mình Nam mỗ ta quản lí, nhỡ đâu Hoàng Thượng có hỏi, Nam mỗ có chỗ
nào hồi đáp chưa tường còn phải nhờ Túc đại nhân chu toàn cho."
Tinh Hà nghe xong trong lòng lập tức vỡ lẽ, tên này đến chết còn muốn kéo
người theo làm đệm lưng. Một tên đàn ông cân cốt cứng cáp, thế mà gặp
chuyện lớn lại như con rùa rụt đầu.
Nàng có chút khó xử: "Không
phải ta không muốn đi cùng đại nhân, chỉ là chức vụ của ta vốn chỉ quản
lí nhóm tông thất nữ, cáo mệnh trong kinh. Nam đại nhân mới là người
được hoàng thượng trọng dụng, ta còn phải lo vụ án của Hạ Linh công
chúa, nếu liên can vào chỉ sợ bị người ta nghi ngờ vượt quá quyền hạn. "
Nam Ngọc Thư vẫn không từ bỏ, trầm ngâm nói: "Thế này đi, Túc đại nhân đợi ở phòng trực bên cạnh đấy, nếu chủ tử hỏi đến cũng không cần lãng phí
thời gian."
Thật ra nàng khá tò mò không biết y vào cung sẽ bao
biện thế nào nhưng vẫn giả vờ bất đắc dĩ, cười với y: "Chắc không được
rồi. Đông chí cũng sắp tới, ở Đông Cung còn một đống việc đợi ta về làm, ta trở về xử lí mấy chuyện trước. Chỗ phòng trực gì đó ta không đi đâu, hai ông Trung Thư bên Nội các ghê gớm lắm, thấy có người không liên
quan mà tới kiểu gì cũng bị bắt tội, đừng kiếm thêm chuyện làm phiền chủ tử."
Nói xong nàng đặt công văn xuống rồi cùng Nam Ngọc Thư rời
khỏi nha môn. Nam đại nhân được nàng cứu quả nhiên thái độ thay đổi hoàn toàn, đợi nàng lên kiệu rồi y mới cùng vài thiên hộ cưỡi ngựa đi trước
dọn đường. Đêm hôm tối tăm, đã tuyết lại còn gió, ngồi trong kiệu mà bên tai vẫn rõ mồn một tiếng rít bên ngoài.
Đến Vĩnh Xuân Môn y chào nàng rồi đi thẳng tới Quy Nhân Môn, Tinh Hà từ Thông Huấn môn đi một mạch trở về Đông Cung.
Nhìn giờ, Thái Tử chắc vẫn chưa đi Thái Cực Môn, nàng tăng nhanh bước chân mong về kịp, may ra còn nói được vài ba câu.
Trong Lệ Chính điện sáng trưng, dưới hiên đèn lưu ly treo đong đưa trong gió, giữa màn đêm cung điện này trở thành vật sáng ngời rực rỡ nhất trong
thiên địa. Nhìn từ xa, bọn cung nữ thái giám hầu hạ thượng triều người
ra người vào, đông như vậy nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng. Lúc
nàng đi vào, Đức Toàn đang đứng trước tấm thảm lớn sai bảo cung nhân
chuẩn bị mũ đội đầu và túi giữ nhiệt, nhìn thấy nàng tựa như gặp cha còn sống, âm thanh phát ra không giấu được vui mừng: "Ôi trời, Túc đại nhân về rồi."
Mọi người đều hiểu sự vui mừng của gã có hàm ý gì, tối
hôm qua Túc đại nhân thị tẩm không hề giấu giếm, mà là quang minh chính
đại, coi như chính thức với bên ngoài rồi. Tuy rằng Nam Ngọc Thư không
biết ý phá đám, nhưng tính thời gian hẳn là chuyện đã thành. Chủ tử gia
dù tính nóng đến đâu, thấy Túc đại nhân cũng phải khắc chế ba phần, ai
cũng có thể bị chủ tử chửi to đầu nhưng ngài ấy lại chưa bao giờ làm vậy với người âu yếm. Từ đêm tới giờ cung nhân hầu hạ đều bị sắc mặt thâm
trầm của chủ tử dọa thành cóc ngày mưa. Hiện giờ Túc đại nhân đã trở
lại, có người mềm giọng dỗ dành Thái Tử gia kiểu gì chẳng từ từ nguôi
giận, đối với bọn họ mà nói có khác gì trời quang mây tạnh đâu.
Thế nên Đại tổng quản phá lệ thân thiết, Tinh Hà mới nhấc chân vào điện, gã đã nhanh nhảu chạy đến chào đón, còn giúp nàng phủi tuyết đọng: "Ngài
bị liên lụy rồi, trời tuyết lớn thế vẫn phải vất vả bôn ba...... Xem
này, cả người phủ tuyết, ngài cẩn thận kẻo bị lạnh."
Nàng đáp một câu không sao, cũng không rảnh lo cho mình, đi tới nhận khăn ấm từ tay
cung nữ trình lên. Thái Tử nhận lấy lau qua loa hai tay, lạnh lùng nhìn
nàng.
Nói chung vẫn còn không vui, đám người hầu xung quanh rụt
cổ lại, chỉ hận không thể thu mình thành một quả chà là, nàng lại không
có chỗ nào để trốn. Không còn cách nào chỉ có thể lấy dũng khí kêu một
tiếng chủ tử:
"Thần đã hỏi rõ rồi ạ, Phòng Hữu Lân nuôi môn khách giang hồ trong phủ. Những người đó không chịu pháp luật quản giáo, lại
đều là những kẻ mãng phu không hỏi cho rõ chuyện đã lao vào ẩu đả với
Khống Nhung Tư. Đều bị bắt nhốt hết rồi ạ, thần sẽ thẩm vấn cẩn thận lần nữa, chủ tử yên tâm. Nam đại nhân ban nãy đã qua Quy Nhân Môn, vạn nhất Hoàng Thượng triệu kiến y sẽ lập tức đi vào trình bày."
Thái Tử
im lặng một lúc không nói gì, một lát lau trầm giọng thở dài: "Tên Nam
Ngọc Thư này, hai mươi năm chấp quyền công cốc hết. Sau mà Hoàng Thượng
hỏi tới, y định lấy mấy thứ này qua mặt ai? Giang hồ môn khách cái gì,
mãng phu cái gì, không có chứng cứ ai cho y mang người chặn cửa? Hoàng
Thượng vốn đã ra lệnh mật tra, tránh cho trong triều lo lắng bất an, y
thì hay rồi, vừa giao việc đến tay đã làm ra chuyện kinh thiên động địa, ta xem y còn ngồi được chức chỉ huy sứ bao lâu."
Tinh Hà bất động thanh sắc, cong eo hồi bẩm: "Chủ tử đừng tức giận vội, thần đã đưa cho Nam đại nhân một gợi ý......"
Nàng thuật lại chuyện công văn tử tù bị sửa, rồi nói: "Nhờ vậy có lẽ Nam đại nhân sẽ thoát được ải này."
Nhưng Thái Tử nghe xong lại chỉ chăm chú nhìn nàng, nhìn rất lâu, dường như
nàng là một người xa lạ không hề quen biết. Nàng ngước mắt nhìn lại,
thần thái vô tư: "Thần làm sai sao ạ?"
Sao nàng có thể sai? Đúng
là giúp Nam Ngọc Thư giải vây đấy, nhưng cũng đồng thời gán cho y tội
danh, chẳng trách người ta vẫn nói độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Hắn hừ một tiếng cười nhạt, cúi đầu thong thả ung dung sửa sang lại áo lông chồn: "Không những không làm sai, còn làm rất khéo. Ta đúng là xem
thường ngươi, vào lúc quan trọng ứng biến rất giỏi, quả là nô tài tốt
của gia."
Lời này quá nặng nề, nàng không dám nhận. Tự biết kĩ
xảo của mình có thể lừa người ta nhưng lại không qua được mắt hắn, nói
với hắn trước là để hắn có chuẩn bị khi bị triệu đến Quân Cơ trị phòng.
Nếu bị hoàng đế chất vấn, cũng nghĩ được cách giữ lại Nam Ngọc Thư, dù
sao nàng mới nhậm chức được mấy ngày, đột nhiên cấp trên lại ngã vào
vũng lầy, nghĩ sao cũng thấy quá khả nghi.
Ngoài mặt thì dễ nhìn
nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, Thái Tử gia quả nhiên rất bực, lúc
nàng muốn giúp hắn đội mũ ấm hắn lại quay người đi không hợp tác. Nàng
cầm mũ tiến lùi không được, vẫn là Đức Toàn có ánh mắt, vội nhận lấy:
"Đến giờ rồi ạ, chủ tử nên khởi giá thôi." Tay gã nhanh nhẹn đội mũ lên
cho hắn.
Như thường tiễn đến cửa cung, liễn của Thái Tử đi về hướng Thái Cực môn.
Tinh Hà trở lại ngồi trong trắc điện nhìn đồng hồ nước, cái vòi hoa sen
cứ tí tách không nhanh không chậm, nàng ngồi nhìn từ giờ Mão một mạch
đến giờ Tỵ.
Ngự môn nghe báo cáo và quyết định chính sự, nghe các nơi đọc sớ tấu thỉnh, những công việc công khai tất nhiên sẽ cùng quan
lại các bộ cùng nhau bàn bạc. Nhưng chuyện tra rõ tư sản của đám Chương
Kinh là mật chỉ của Hoàng đế. Hành vi lỗ mãng lần này của Nam Ngọc Thư
đã đánh rắn động rừng, lúc lâm triều Kim ngô vệ bẩm báo đêm qua có náo
loạn là chức trách của Xu Mật Viện. Hoàng đế trong lòng hiểu rõ nhưng
lại không thể công khai, tóm lại nghẹn một bụng tức, chỉ nói cần tra rõ
rồi bưởi chiều dọn tấu chương đến Tây Noãn Các.
Hoàng đế ngồi
trên ngự, nghiêm mặt nghe Nam Ngọc Thư bẩm báo ngọn nguồn, dù sao cũng
lỡ sai rồi, bây giờ bên dưới toàn triều đều cảnh giác, muốn tiếp tục
chắc chắn càng khó hơn. Tấu chương cầm trên tay, ông ta vừa xem vừa nhíu mày. Nghe đến đoạn "Không biết vì sao" thì bùng nổ, một phát ném tấu
chương vào mặt y.
"Các ngươi nghe xem......" Hoàng đế một tay chỉ vào y, cười lạnh:
"Hiện tại còn già mồm không biết vì sao, chờ đến khi đao đặt trên cổ ngươi
thì mới rõ duyên cớ được. Quan viên tham ô hối lộ không phải chri triều
ta mới có, cũng không phải chỉ có triều ta nghiêm tra. Thời Trung tông
hoàng đế từng có tiền lệ, Xu Mật Viện nhận chỉ lại để lộ tiếng gió,
khiến bè lũ bọn chúng có phòng bị, âm thầm liên minh với nhau tránh truy bắt của triều đình, suýt nữa làm rối loạn triều cương. Đây là vết xe
đổ, mới qua có 20 năm đã quẳng ra sau đầu rồi à? Hiện tại Khống Nhung Tư của ngươi nhận chỉ, kết quả thành như vậy không phải do người khác mà
chính là từ tay của chỉ huy sứ ngươi, ngươi nói xem ta nên nhìn nhận
ngươi thế nào? Người như ngươi có thể thống lĩnh Khống Nhung Tư không,
qua mấy năm nữa kỉ cương kinh thành sẽ bị ngươi biến thành mớ hỗn độn!"
Hoàng đế giận tím mặt, mắng xa xả một hồi làm đám người ngồi trong noãn các
sợ mất vía. Mọi người khoanh tay đứng thẳng, ai cũng không dám xen miệng vào. Chỉ lạnh mắt nhìn Nam Ngọc Thư quỳ xuống dập đầu không ngừng.
Hoàng đế tự mình hỏi đến tất nhiên là tội rất nặng. Nam Ngọc Thư chảy mồ hôi
đầy đầu, từng giọt nhỏ xuống nền gạch vàng nhanh chóng đọng thành vũng. Y coi đầu mình như cái chày, đập xuống đất ầm ầm, miệng không ngừng phân
bua: "Là thần hành sự bất lực, thần phải bị tội chết. Nhưng thần vây bắt Phòng Hữu Lân không phải là quyết định nhất thời. Trong tay thần có
chứng cứ phạm tội của hắn lại không ngờ hắn quá gian trá, đã sớm có
phòng bị, âm thầm lôi kéo một đám giang hồ chống lại triều đình, xin
Hoàng Thượng minh xét."
Thái tử đứng một bên cảm thấy có chút
thương hại, bản thân từ lúc lâm triều đến giờ luôn bên cạnh tùy hầu
hoàng phụ, không có cơ hội nói gì với y. Kỳ thật chứng cứ kia không nói
ra còn đỡ, một khi nhắc đến rồi sẽ thật sự rơi vào bẫy của Tinh Hà.
Muốn thoát thân không tránh khỏi luống cuống không lựa lời, hắn nhìn Nam
Ngọc Thư chuẩn xác lên án Phòng Hữu Lân "Một chữ ngàn vàng" như thế nào, ngầm chiếm đoạt ngân sách triều đình thế nào; hoàng phụ sau khi nhận
chứng cứ long nhan như phủ sương mù, vẫn chưa nói chuyện. Không cần giải thích hắn cũng đoán được, hoàng phụ để ý không chỉ là chữ "Dũ" bị sửa,
mà còn là xuất sứ của bản công văn này.
Chỉ có quan viên Nội Các
mới có ấn chìm ở góc dưới bên trái, hoàng đế chỉ vào công văn chất vấn:
"Làm thế nào mà bản sao tài liệu mật của Nội Các lại ở trong tay ngươi?
Nam Ngọc Thư, tội đánh cắp tấu sớ so với tội nửa đêm náo loạn tư phủ
quan lại còn nặng hơn, ngươi có biết hay không?"
Lúc này Nam Ngọc Thư ngây ra, sợ hãi quay lại nhìn Thái Tử, da ngăm cũng muốn biến thành trắng.
Không riêng mình y, tất cả ánh mắt trong noãn các đều muốn dính vào Thái Tử,
Giản Bình quận vương ngồi bên cửa sổ khắc hoa xen thong thả lên tiếng:
"Khống Nhung Tư thuộc quyền của Đông Cung, Đông Cung giáo điều luôn rất
nghiêm khắc, Nam Ngọc Thư phạm phải sai lầm như vậy quả thực không tưởng tượng nổi. Thỉnh hoàng phụ bớt giận, nhất định trong chuyện này còn có
ẩn tình, chỉ cần cho thẩm tra Túc Tinh Hà là được, con tin chắc Thái Tử
nhất định không biết gì cả."
Giả vờ làm người tốt so với bỏ đá
xuống giếng còn ghê tởm hơn. Thái Tử vẫn biết tính khí mấy huynh đệ này, quay đầu đi nhìn hắn thì chỉ thấy một đôi mắt cười như không cười, chắc đang nghĩ nhắm được cơ hội muốn đạp một chân đây.
Hoàng đế tuy
thiên vị Thái Tử nhưng không thể không hỏi một phen. Nam Ngọc Thư vì bản thân, và cũng vì giải vây cho Thái Tử đã khai ra người đưa cho y công
văn là Túc Tinh Hà.
Trong điện lâm vào trầm mặc, Mẫn quận vương do dự hỏi Giản quận vương: "Túc Tinh Hà? Tên này nghe quen tai......"
Giản quận vương cười: "Còn không phải vị nữ thượng thư ở Đông Cung kia
sao...... Nếu có thể chứng minh công văn là Túc Tinh Hà trộm thì phải xử lý nghiêm khắc. Phòng trực ban có quy củ của phòng trực ban, dù là Tảo
ban Trung thư hay Lãnh sự Nội các, trước khi đi làm còn phải xác minh
chức vụ, chứ đừng nói bảo mật những tài liệu cơ yếu như bản sao này."
Để đạt được mục đích, đến người thân cận cũng không màng, Thái Tử thầm
nghĩ nếu Tinh Hà nghe được những lời này của Giản quận vương thì sẽ có
cảm tưởng gì?
Còn hắn thì... dù bây giờ tuyên nàng đến hỏi chuyện nàng cũng có thể nắm chắc toàn thân trở lui, nhưng trời lạnh như vậy,
có thể để nàng không phải đi đâu thì đều không cho đi!
"Nữ thượng thư có chức trách gì không phải các vị không biết. Không đơn thuần chỉ
là công văn các tư của Đông Cung, thậm chí tấu sớ các Xuân phường nhận
được đều phải qua tay nàng ấy. Túc Tinh Hà mấy ngày trước mới lĩnh thánh dụ nhậm chức Cẩm y sử ở Khống Nhung Tư, ở chức nào thì phải thực hiện
nhiệm vụ của chức đó, nàng phải làm cùng lúc hai việc, vẫn nói là thông
hiểu đạo lí, khi làm việc cũng không cần cứng nhắc như vậy!"
Dứt lời chắp tay với hoàng đế: "Hoàng phụ minh xét, trên báo cáo đúng là có đóng ấn của Nội các nhưng vẫn chưa phải bản sao chính thức, cùng lắm
chỉ là công văn đưa tạm đến Đông Cung xem qua, chưa đạt đến mức ' cơ yếu '. Tối qua làm kinh quan động phủ là do Nam đại nhân nóng ruột làm
việc, sơ sót mà thôi. Mất cái này được cái kia, qua vụ này con mới phát
hiện ra tài năng của Túc Tinh Hà, nàng ấy đúng là giỏi tra án, một chữ
sai sót kia là nàng ấy phát hiện ra rồi báo lại cho con."
Nói như vậy Thái Tử trước đó đã nắm được tình hình, thế thì chuyện coi như xong, thủ hạ dưới trướng đều không sao cả.
Mẫn quận vương không phục: "Nhị ca nói thế có phải đang thiên vị cấp dưới hay không."
Thái Tử không thèm đáp, Cập Tín Vương mới mười bốn tuổi xen miệng vào: "Nói
thế nào thì tội của Phòng Hữu Lân lén lút ăn chặn đã rõ ràng, hoàng phụ
vốn đã có ý gõ sơn chấn hổ, chẳng qua khác cái là làm sớm hay muộn mà
thôi. Lời tam ca nói thú vị quá đấy, mọi người ai chẳng biết Túc Tinh Hà là người trong phòng của nhị ca, đến hoàng phụ cũng biết. Huynh ấy
không hướng về người mình chẳng lẽ còn hướng về Phòng Hữu Lân? Thôi đừng nói liên thiên nữa, trời lạnh thế này mau thả mấy vị đại nhân về nhà ăn lẩu đi, đừng giữ người mãi nữa."