Đường Thu Bạch dường như mơ một giấc mơ rất dài rất dài, trong mơ có nàng, cũng có Cảnh Thư Vân.
Lúc Cảnh Thư Vân đi về phía nàng, bóng tối xung quanh lập tức bị xé toang.
Rơi vào chiếc ôm của đối phương, Đường Thu Bạch mới cảm nhận được thân thể lạnh lẽo bắt đầu dần dần khôi phục ấm áp.
Nhẹ nhõm giống như được cứu.
Rồi sau đó Đường Thu Bạch lại mơ thấy rải rác một ít đoạn ngắn, thẳng đến
khi nàng từ từ mở mắt ra, bức tường trắng phản chiếu vào mi mắt, mùi
nước sát trùng kích thích khứu giác của nàng, Đường Thu Bạch mới hồi
tưởng lại, đây cũng không phải mơ.
Ngón tay Đường Thu Bạch đặt ở trong chăn theo bản năng giật giật, có chút cứng đờ, nhưng còn có tri giác.
Trong phòng im ắng, không bằng nói là chỉ có một mình nàng.
Trên mặt tủ bên cạnh giường bệnh có một rổ hoa quả, bàn tròn nhỏ bằng phẳng
cũng chất đống hoa hoè các kiểu, trái cây cùng thực phẩm dinh dưỡng,
những dấu vết đó đều chứng minh nơi này đã có người tới, còn tới không
ít người.
Tròng mắt quay tròn nhìn chung quanh một vòng, Đường
Thu Bạch lại lần nữa xác định cả căn phòng chỉ có nàng, ý thức toàn bộ
toàn tràn về.
Không nhìn thấy Cảnh Thư Vân làm Đường Thu Bạch mạc danh có chút mất mát.
Đường Thu Bạch khó khăn ngồi dậy, muốn xem xét vết thương, nhưng ngay sau đó
truyền đến một trận đau đớn, Đường Thu Bạch không nhịn được lại "xùy"
một tiếng.
Băng vải trên người nàng không nhiều cũng không ít, nhưng phân bố đều đều, ngoài đầu ra thì tứ chi mỗi bên đều có một phần.
Trầy da cùng một ít vết xây xát cũng đã được xử lý rất tốt.
Đường Thu Bạch hơi mím môi động đậy, đầu lưỡi đảo qua, mùi máu tươi trên cánh môi lúc trước sớm đã không còn, chỉ là vẫn có thể cảm giác được có một
đường nứt.
Đường Thu Bạch khẽ khàng buông tiếng thở dài, cửa phòng bệnh lại bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cảnh Thư Vân một tay nắm chốt cửa, một tay cầm di động, màn hình còn phát sáng, hình như mới vừa nghe điện thoại xong.
"Em tỉnh rồi?"
Ngay ở khoảnh khắc Cảnh Thư Vân đối diện với Đường Thu Bạch, đôi mắt đen
nhánh minh diễm sáng hơn một chút, ngay cả âm điệu cũng phập phồng rõ
ràng.
"Tỉnh rồi." Đường Thu Bạch cơ hồ theo bản năng cong cong khóe môi.
"Sao em lại ngồi dậy, có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Làm xong những chuyện này, Cảnh Thư Vân đứng ở mép giường, mu bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên trán Đường Thu Bạch.
Vầng trán trơn bóng còn mang theo một tia lạnh lẽo, lúc đặt ở trên trán, vừa lúc che khuất tầm mắt Đường Thu Bạch đang nhìn phía cô.
"Em còn tưởng chị không ở đây."
"Em nằm ở đây, tôi có thể đi nơi nào?" Động tác cảm nhận nhiệt độ cơ thể
Đường Thu Bạch của Cảnh Thư Vân cũng không hề thay đổi, chỉ là hỏi lại
nàng.
Đường Thu Bạch chợt giật mình, ý cười từng chút từng chút lan tràn ra.
"Em tưởng là không thấy được chị, lúc em hôn mê nằm ở dưới vách núi, mơ một giấc mơ rất dài."
"Mơ thấy chị tới tìm em, thời điểm em muốn đi cùng chị, cảnh tượng xung
quanh lại đột nhiên chuyển biến, chúng ta đứng ở bên bờ vực."
"Sau đó chị giống như biến thành một người khác......"
Đường Thu Bạch nói chuyện, có lẽ là bởi vì bị thương giày vò, cũng có lẽ là
bởi vì thời gian dài không được uống nước, thanh âm có vẻ có chút khàn
khàn trầm thấp, nhưng tại thời khắc ngay lúc này ngược lại có loại cảm
giác đặc biệt.
Nàng ngủ suốt một ngày, bên cửa sổ còn ánh hoàng
hôn chiều tà, giống với ngày hôm qua các nàng đã thấy, xán lạn lại loá
mắt, thậm chí như thể mang theo hy vọng.
Đường Thu Bạch lại bình an vô sự nhìn thấy luồng ánh sáng này.
Khóe mắt dư quang từ song cửa sổ chậm rãi thu trở về, tay Cảnh Thư Vân vẫn
như cũ che khuất ánh mắt Đường Thu Bạch nhìn phía cô, nhưng từ góc độ
của Đường Thu Bạch lại có thể vừa lúc nhìn thấy môi cô.
Hoàn toàn không giống ngày thường, đã không còn sắc thái tươi đẹp, không có nụ
cười mê người, cánh môi hơi nhấp chỉ có màu sắc nguyên bản nhất của
chính nó.
Tiều tụy, là Cảnh Thư Vân tiều tụy sau cơn lo lắng sợ hãi.
Đỉnh mày Đường Thu Bạch đột nhiên liền xoắn lại, có chút khó chịu, ngay cả
hình ảnh cuối cùng trong mơ nàng cũng không cách nào bình tĩnh tự thuật
lại.
Tay đang nắm một góc chăn, chợt siết chặt.
"Có phải em khiến chị lo lắng không."
Tay đang đặt ở trán Đường Thu Bạch chậm rãi dịch khỏi, mất đi ngăn trở, ánh mắt hai người giao hội.
Đường Thu Bạch ngửa đầu thẳng tắp nhìn cô, đáy mắt Cảnh Thư Vân nổi lên gợn sóng, còn hòa lẫn cả may mắn, sợ hãi cùng day dứt.
"Ừ, đúng là khiến tôi lo lắng." Lòng bàn tay hơi lạnh từng chút một theo
giữa trán vỗ hướng Đường Thu Bạch mi, "Lẽ ra tôi nên lùi cuộc họp
video."
Chỗ đuôi lông mày còn dán một tấm băng dán, lòng bàn tay
trượt đến mép băng dán, không dám tiếp tục lướt qua, mà là đổi lại đầu
ngón tay, mềm mại lại quyến luyến vòng quanh bên cạnh, như là vẽ một
vòng tròn.
"Còn đau không?"
Một cảm giác ngưa ngứa, từ
cùng da bị Cảnh Thư Vân vuốt ve xuyên thấu qua kinh mạch trực tiếp
truyền về phía trái tim Đường Thu Bạch, trong nháy mắt như là lông chim
quét qua, đến cả đầu quả tim đều run rẩy.
"Không phải, đây là không ai có thể đoán trước được."
"Không đau."
Đầu ngón tay của Cảnh Thư Vân xoay hai vòng ở đuôi băng dán bên cạnh lông
mày sau đó tiếp tục đi xuống vuốt ve khuôn mặt, dừng lại ở cánh môi có
chút tái nhợt của Đường Thu Bạch.
"Lúc tôi tìm được em, nó còn đang chảy máu."
"Trong quá trình em ngã xuống, khả năng bị cát đá xây xát."
Cảnh Thư Vân không nói gì, tầm mắt dừng lại thật lâu ở cánh môi của Đường
Thu Bạch không biết suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu, lập tức bước đi về phía bàn tròn.
Đường Thu Bạch nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên nhớ tới gì đó nói: "Điện thoại của em hình như không tìm thấy......"
"Tôi mua cho em cái mới."
Khi Cảnh Thư Vân xoay người lại về tới cạnh giường bệnh, trên tay cầm một
hộp điện thoại nguyên seal, một tay kia cầm bình giữ ấm.
Đường
Thu Bạch tiếp nhận hộp từ trong tay Cảnh Thư Vân, đặt ở trên đùi, một
tay kia định đi nhận lấy bình giữ ấm, lại bị Cảnh Thư Vân lánh đi.
Ủa? Không phải cho mình uống?
Đường Thu Bạch chợt có chút kinh ngạc nhìn cô.
"Tôi thử nhiệt độ nước xem."
"À......"
Bị coi thành bạn nhỏ để mà chăm sóc, làm cho Đường Thu Bạch vẫn có chút
héo tàn, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự cưng chiều đặc biệt.
Đường Thu Bạch cúi đầu mở hộp điện thoại ra, từ bên trong lấy ra di động mới, quả nhiên là một chiếc nhãn hiệu mới nhất, chính ở trước ngày team
building hai ngày, trong lúc vô tình Đường Thu Bạch còn thấy cuộc họp
báo phát sóng trực tiếp nhãn hiệu này.
Khởi động máy xong Đường
Thu Bạch đơn giản nhìn qua một lượt, nàng trái lại không quá quan tâm có chức năng gì mới, chỉ là thông tin trong điện thoại cũ đều không còn,
đến cả sim điện thoại cũng còn phải đi báo mất giấy tờ cấp lại.
Cảnh Thư Vân như thể đọc hiểu suy nghĩ của Đường Thu Bạch, "Sợ em không tìm
thấy tôi, tôi đã lưu số điện thoại của tôi vào trước rồi."
Quả
nhiên, Đường Thu Bạch ấn vào danh bạ, danh bạ nguyên bản trống rỗng phía trên cùng hiển thị số điện thoại của Cảnh Thư Vân, chỉ là tên ghi chú
của dãy số này cũng không phải tên cô, mà là hai chữ "A Cảnh".
Ánh mắt Đường Thu Bạch bị cái ghi chú này hấp dẫn, trong lòng cũng không khỏi đọc thầm lên, "A Cảnh, A Cảnh."
Không đợi Đường Thu Bạch hỏi, Cảnh Thư Vân chú ý thấy Đường Thu Bạch tạm
dừng, ngược lại tiếp nhận di động từ trong tay nàng, đặt ở trên tủ cạnh giường bệnh.
"Bắt đầu bằng chữ A sẽ ở đằng trước, không cần tìm."
Cảnh Thư Vân nói tự nhiên lại đúng lý hợp tình, Đường Thu Bạch chợt ngơ
ngác, thanh âm xuyên qua lỗ tai truyền vào trong não, trái tim bỗng đập
nhanh.
"A Cảnh......"
Trong lúc lơ đãng Đường Thu Bạch thấp giọng đọc ra tới.
Cảnh Thư Vân không có nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ là một tay nghiêng bình giữ ấm, rót nước vào trong ly, khi nghe thấy tiếng nỉ non này, dòng nước
hơi bị ngắt quãng, động tác cũng dừng một chút rồi sau đó biểu tình tự
nhiên, dùng đầu ngón tay chạm chạm cái ly nước ấm.
Nhiệt độ có vẻ vừa phải.
Thời điểm Cảnh Thư Vân liếc mắt qua, Đường Thu Bạch còn có chút ngẩn ngơ
đang nhìn cô, ngược lại là Cảnh Thư Vân cầm ly để sát vào Đường Thu
Bạch.
Đường Thu Bạch sửng sốt vài giây, sau đó mời làm động tác
nhận lấy, Cảnh Thư Vân lại lần nữa không dấu vết né tránh tay của Đường
Thu Bạch.
"Bác sĩ nói." Cảnh Thư Vân âm giọng bình tĩnh còn mang theo vẻ nghiêm túc ngày thường mở họp, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Đột nhiên ba chữ này khiến trong đầu Đường Thu Bạch lập tức sinh ra một tia cảm giác không tốt, thậm chí còn chạy ra rất nhiều hình ảnh bệnh nặng
ung thư như trên phim truyền hình.
Giây tiếp theo, Cảnh Thư Vân tiếp tục nói: "Em tỉnh lại cần phải nhuận ướt môi trước."
Sau đó không đợi Đường Thu Bạch kịp phản ứng, đầu ngón tay còn tàn lưu một
tia độ ấm cuối cùng dừng ở trên cánh môi mềm mại của Đường Thu Bạch.
Đầu ngón tay tinh tế bóng loáng lại ướt át nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi có chút khô khan, như là ngày hè nắng chói chang đột nhiên trút xuống một cơn
mưa lớn, cũng giống như là một cây đuốc vô hình bị mồi lửa này châm
ngòi.
Tiếng nhịp tim của Đường Thu Bạch càng lúc càng lớn, cơ hồ
sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tay đặt ở trên chăn, không biết từ khi nào
biến thành nắm lấy một góc, trong lòng bàn tay đều thấm mồ hôi, xương
ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Đường Thu Bạch dựa vào giường bệnh, sau đầu lót gối dựa, Cảnh Thư Vân đứng ở mép giường, hai bên vốn là có độ cao khác biệt.
Khi Cảnh Thư Vân cúi người xuống, không chỉ khoảng cách giữa hai người bị
kéo gần, đồng thời, Đường Thu Bạch muốn lui cũng không thể lui.
Hơi thở ấm áp từ từ phả vào cổ cùng gương mặt của Đường Thu Bạch, chẳng mấy chốc vùng da thịt bị hơi thở phất qua đều chuyển sang màu ửng đỏ từ
trong ra ngoài.
Tay trái Cảnh Thư Vân chống ở cạnh gối đầu của nàng, vị trí chặn đúng góc chết của Đường Thu Bạch.
Đường Thu Bạch mơ hồ đều có thể cảm giác được nhiệt lượng cơ thể đang cuồn cuộn không ngừng phát ra ngoài.
Ánh chiều tà bên cửa sổ đã vơi đi rất nhiều, trong phòng không còn sáng sủa giống như phía trước, còn chưa kịp bật đèn, thân hình Cảnh Thư Vân che
khuất vầng sáng còn sót lại sau lưng cô, thời điểm lọt vào trong ánh mắt Đường Thu Bạch, toàn bộ thế giới ngoại trừ đôi mắt sáng ngời của Cảnh
Thư Vân thì tất cả những thứ còn lại đều trở nên tối tăm.
Khẽ
nhếch môi có chút cứng đờ, Đường Thu Bạch nói chuyện cũng không tốt,
không nói cũng không tốt, đợi một lát thậm chí còn không thể tránh đi,
càng làm cho Đường Thu Bạch cảm thấy bức bách, huyết khí lập tức dâng
trào lên.
Đầu ngón tay đã không còn bị ngăn trở, như chốn không
người, từng điểm từng điểm lướt qua cánh môi nàng từ trên xuống dưới,
dịu dàng lại dài lâu, đến cuối cùng còn nhẹ nhàng chấm chấm mới rời đi.
Đường Thu Bạch gian nan thở ra một hơi, gương mặt nóng bỏng, lại rụt rụt hướng vào trong chăn.
Tên đầu sỏ nào đó lại nhìn nàng chế nhạo cười nói: "Em căng thẳng cái gì?"
"......"
Lúc này ngoài phòng bệnh lại bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa thanh thúy
cùng với một câu, "Cảnh tổng, tôi là bác sĩ Lý, đến xem tình trạng của
cô Đường."
Đường Thu Bạch nhìn về phía cửa, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, không hiểu sao có chút quẫn bách.
"Ừm, mời vào."
Bác sĩ Lý tiến vào mới phát hiện Đường Thu Bạch đã tỉnh, nhanh chóng làm
kiểm tra đơn giản, thấy đã không còn vấn đề gì lớn xong cũng không nói
thêm gì nữa, chỉ duy có một điều, trước khi hắn ra cửa, dặn dò nói: "Cô
Đường cần phải nghỉ ngơi nhiều, không nên hoạt động mạnh, cũng cố gắng
đừng động đậy tay phải, trước đó đã từng bị thương, lần này càng cần
phải phục hồi tốt hơn."
"Được."
Bác sĩ Lý một chân sắp
bước ra khỏi, lại xoay người nhìn Đường Thu Bạch nói: "Nếu nóng quá có
thể mở điều hòa vừa phải, chú ý đừng để cảm lạnh là được."
"...... Được, cảm ơn bác sĩ."
......
Đường Thu Bạch ở bệnh viện nằm mấy ngày, Cảnh Thư Vân dứt khoát đem toàn bộ
công việc đến làm trong phòng bệnh, thời điểm Đường Thu Bạch lên ngủ
trưa luôn có thể thấy cô chống thái dương, chốc chốc lại đẩy mắt kính
gọng vàng một chút chuyên chú phê duyệt văn kiện.
Duy nhất không tốt lắm chính là, mỗi lần Đường Thu Bạch nhìn cô, đều sẽ bị đối phương bắt được.
Đường Thu Bạch âm thầm kháng nghị, Cảnh Thư Vân ở đây TV cũng không cho xem
quá lâu, điện thoại cũng không cho chơi lâu, thế nên trừ bỏ nhìn cô ra,
Đường Thu Bạch cũng không có chuyện gì khác có thể làm.
Lại qua
mấy ngày, thừa dịp Cảnh Thư Vân không ở đó, sau khi bác sĩ Lý kiểm tra
phòng kết thúc, Đường Thu Bạch dò hỏi hắn thủ tục xuất viện.
Chờ
đến khi Cảnh Thư Vân lại tới phòng bệnh, Đường Thu Bạch lôi kéo bác sĩ
Lý làm chứng, đạt được "Phê chuẩn" xuất viện, tuy rằng Đường Thu Bạch mơ hồ cảm giác được, Cảnh Thư Vân có chút bất mãn, ánh mắt nhìn nàng đều
liếc rất nhiều lần, thế nhưng niềm vui được xuất viện của Đường Thu Bạch đã đánh bại cảm giác nhạy cảm, cứ như vậy xem nhẹ.
Sau khi về
nhà, Cảnh Thư Vân cho nàng nghỉ phép dài hạn, nói là muốn nàng tĩnh
dưỡng, Hạ Sâm, Bạch Trác Nhiên cùng đồng nghiệp bộ phận cũng cuối tuần
tới thăm nàng.
Đường Thu Bạch luôn cảm thấy trong khoảng thời
gian nàng nghỉ ngơi này, Hạ Sâm và Bạch Trác Nhiên đã xảy ra chuyện gì
đó, tóm lại nếu nàng đoán không sai thì đại khái khả năng là ở bên nhau.
Ngay khi Đường Thu Bạch nghỉ ngơi sắp nhàn đến sinh bệnh thì Duệ Tiểu Hạ đã
gửi tin nhắn phát định vị ở bổn thị cho nàng, cũng gấp rút hẹn nàng ngày hôm sau ra ngoài chơi, Đường Thu Bạch hiển nhiên lập tức đồng ý, hai
người chốt kèo gặp nhau ở bên ngoài ga tàu điện ngầm trung tâm thành
phố.
Ở một thời điểm khác, Địch Nghiên cũng giống như thường ngày, báo cáo với Cảnh Thư Vân lịch trình công tác ngày mai.
"Lão bản, Lục tổng mời ngài ngày mai tới công ty mới của hắn tham quan."
"Địa chỉ?"
"Ở tầng sáu trung tâm Thịnh Vượng cạnh trung tâm thành phố."