Máy kiểm tra đo mẫu đã bắt đầu vận hành vào buổi chiều, trước tiên hơ nóng, theo lý mà nói, lúc này máy hẳn đã dần ổn định.
Nhưng khi Đường Thu Bạch điều khiển máy tính bắt đầu vận hành, lại từ số liệu phản ứng và hiển thị trên máy vi tính phát hiện không đúng.
Video hình ảnh hiển thị bộ lấy mẫu tự động của máy, động thì có động, cũng hút mẫu, nhưng mà nó đều không đổ chất lỏng mẫu ra.
Đường Thu Bạch thử lặp lại rất nhiều lần, phát hiện đều là nó hút thì hút,
mấu chốt là nó không nhả ra, điều này khiến Đường Thu Bạch rất khó chịu, không nhả ra nàng không cách nào đo được.
"...... Đại ca, ngài đây là uống đồ uống sao?" Đường Thu Bạch có chút bất đắc dĩ nhìn cái bệ máy này.
"Sao vậy?" Cảnh Thư Vân mới vừa đi vào phòng máy liền nghe thấy Đường Thu Bạch lầm bầm lầu bầu hiếm thấy.
"Nó, uống vào mà không nôn ra cho em!" Có lẽ thấy người tới là Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch có hơi thả lỏng, nghiêng người duỗi tay chỉ vào máy trộn mẫu chỉ xoay vòng vòng, giọng điệu mạc danh ủy khuất.
Biến đổi bất ngờ, khả năng chính là như vậy đi, một bước trước còn thuận lợi, một bước sau liền có vấn đề.
Cảnh Thư Vân theo hướng tay nàng chỉ nhìn sang chiếc máy sau lưng nàng lại nhẹ giọng hỏi: "Có thể sửa không, Đường kỹ sư?"
Giọng cô mang theo một loại bình tĩnh, một loại ma lực, cái xưng hô "Đường kỹ sư" này, truyền vào tai Đường Thu Bạch, chỉ trong phút chốc liền hóa
thành một liều thuốc trợ tim hữu dụng.
"Em thử xem." Đường Thu Bạch nói.
Cô khẽ gật đầu, thu hồi tay, ánh mắt Đường Thu Bạch nhìn theo cánh tay cô
chậm rãi rũ xuống, lại giương mắt, "Vậy chị muốn giúp em sao?"
"Lần này không cho tôi đi sớm một chút nữa à?" Cô hỏi ngược lại.
"Em nghĩ rồi," Đường Thu Bạch trầm ngâm, "Hai xú thợ giày giỏi hơn một Gia Cát Lượng."
"Ồ." Cảnh Thư Vân lạnh nhạt đáp một tiếng, xoay người muốn đi, Đường Thu
Bạch tiến lên một bước, ngăn cô lại, cười nói: "Em nói giỡn, ý em là hai ta cộng lại tốt xấu gì cũng mười tuổi, chẳng lẽ không đấu lại cái máy
một tuổi này sao."
Cảnh Thư Vân liếc Đường Thu Bạch một cái không lên tiếng, lướt qua nàng đi ra phía ngoài, Đường Thu Bạch theo ở phía
sau hỏi: "Đi thật à?"
Cho đến khi Đường Thu Bạch thấy Cảnh Thư
Vân đứng yên, chậm rãi cởi áo khoác tây trang, đồng thời thay đồng phục
thực nghiệm màu trắng vào, xoay người, ngón tay khớp xương rõ ràng của
cô lần lượt cài nút áo, thẳng đến một nút cuối cùng.
Cảnh Thư Vân đeo kính mắt gọng vàng, cần cổ tuyết trắng lộ ra bên trong áo sơmi nửa
rộng mở, xương quai xanh như ẩn như hiện, đây là lần đầu tiên Đường Thu
Bạch thấy cô mặc đồng phục thực nghiệm.
Trong quá khứ, Đường Thu
Bạch xem người khác mặc còn không thấy gì, cảm thấy rất bình thường chỉ
là một chiếc áo blouse trắng thông thường, nhưng bây giờ, Đường Thu Bạch lại từ trong phong cách học thuật nghiêm túc, cảm giác ra một tia khác
biệt.
Chỉ là không đợi Đường Thu Bạch ngẫm nghĩ dùng từ ngữ gì để hình dung thì người trước mắt đã cắt ngang trước, "Không lấy gang tay
cho tôi sao?"
"Có!" Đường Thu Bạch lấy lại tinh thần, chạy đi lấy găng tay và khẩu trang mới.
Hai người cùng trở lại phòng máy, Đường Thu Bạch một chân dẫm lên ghế dựa,
tháo nắp ống khói trên máy xuống, sau đó một chân khác lại dẫm trên cái
bàn, chống thành ngoài của máy thò đầu vào bên trong, dùng đèn pin soi
kỹ chỗ đốt nóng bên trong.
Cảnh Thư Vân thì ở một bên nghe Đường
Thu Bạch chỉ huy giúp nàng thao tác máy, bơm của bộ lấy mẫu tự động lại
một lần chuyển tới chỗ đốt nóng thì dừng lại, Đường Thu Bạch tay trái
cầm đèn pin chiếu sáng, tay phải điều chỉnh nút xoay, lấy này đến điều
chỉnh vị trí bơm.
Mắt thường chỉ có thể xem đại khái, cho nên khi bơm lọt vào chiều sâu và khoảng cách nhất định, đều chỉ có thể thông
qua máy tính trong tay Cảnh Thư Vân tiến hành xem xét qua video.
Hai người phối hợp, Đường Thu Bạch vừa xem video vừa phán đoán khoảng cách, đồng thời còn phát hiện ống hun nóng bên trong bị nghiêng, lại lấy một
cây móc câu nhỏ chuyên dụng hình dáng giống bàn tay, thật cẩn thận móc
ống hun nóng ra ngoài kiểm tra dưới ánh đèn.
Thành sau ống hun nóng rõ ràng trở nên mỏng hơn, Đường Thu Bạch quay đầu tìm Cảnh Thư Vân, lại vừa lúc đối diện nhau.
Đối phương hình như đang thất thần, chỉ là theo thói quen nhìn Đường Thu
Bạch, không biết nhìn bao lâu, Đường Thu Bạch mạch não bỗng chốc đóng
băng, "Sao,sao thế?"
"Em có vẻ rất nhuần nhuyễn." Cảnh Thư Vân cũng không che giấu mình thất thần, theo lời Đường Thu Bạch nói tiếp.
"À, trước kia lúc e còn ở trường, cái máy cũ của trường học thường xuyên
xảy ra vấn đề, nhưng mà em lại cần dùng gấp, nếu xin báo sửa không biết
phải chờ bao lâu, em đành phải tự mình đi tra tài liệu, lần lượt thử
từng cái, sau này làm việc cũng sẽ gặp thành quen." Đường Thu Bạch nhún
nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Cảnh Thư Vân vẫn nhìn nàng, như suy tư gì, "Tôi cảm thấy lúc này em lại không giống một người bạn nhỏ."
Đường Thu Bạch nhìn vào đôi mắt Cảnh Thư Vân, bởi vì ba chữ 'người bạn nhỏ',
hơi có chút nhíu mày, nàng không để ý người khác gọi nàng là bạn nhỏ,
nhưng mà đối với Đường Thu Bạch mà nói, Cảnh Thư Vân không phải người
khác.
Nếu cô luôn lấy 'bạn nhỏ' để hình dung Đường Thu Bạch, vậy
thì chứng tỏ kỳ thật ở trong lòng cô, nàng cũng là đối đãi với Đường Thu Bạch như vậy.
Đường Thu Bạch không muốn như vậy, có thể nói là
kháng cự, nàng hy vọng có thể cùng Cảnh Thư Vân đứng chung một chỗ, bình đẳng đứng chung một chỗ vai sát vai, mà không phải thân phận người bạn
nhỏ gì cả.
Đường Thu Bạch thu bàn chân đang dẫm lên bàn, từ trên
ghế nhảy xuống, đi đến trước mặt Cảnh Thư Vân, "Lão bản, em cảm thấy
chúng ta cần nói chuyện một chút."
Cảnh Thư Vân có chút kinh ngạc đối với sự thay đổi đột ngột của Đường Thu Bạch, đặc biệt là đột nhiên
từ "Chị" đến "Lão bản", nhưng cô vẫn duy trì bình tĩnh, "Em nói đi."
"Thật ra em thật sự không nhỏ nữa, em cũng 26 rồi, bất luận từ tuổi thực tế
hay là tuổi tâm lý đều là trưởng thành." Vừa nói, chân mày Đường Thu
Bạch lại nhíu chút, dừng một chút lại tự mình tiếp tục nói: "Em cũng có
thể một mình đảm đương một phía, cũng có thể giúp chị làm rất nhiều
việc, thực nghiệm, mở rộng hạng mục, sửa dụng cụ v.v, em đều làm được,
em cũng có thể giúp chị chia sẻ rất nhiều chuyện."
"Ừ." Cô đáp.
Cảnh Thư Vân sắc mặt rất bình tĩnh, Đường Thu Bạch nhìn không ra biến hóa
gì, nàng tổng kết nói: "Cho nên em không hy vọng chị gọi em là bạn nhỏ."
"Bạn nhỏ không tốt sao?"
"Không tốt." Giọng Đường Thu Bạch trở nên có chút buồn, ánh mắt dịch khỏi Cảnh Thư Vân, nhìn bức tường bên người cô.
"Bởi vì bị coi thường?"
Đường Thu Bạch nghe tiếng lại nhìn lại ánh mắt của Cảnh Thư Vân, nghiêm túc
nói: "Là không muốn bị chị coi thường, em không thèm để ý người khác."
Chỉ để ý chị.
Trong ánh mắt Đường Thu Bạch lóe lên tia sáng, Cảnh Thư Vân nhất thời không phân rõ được là cố chấp hay là quật cường, chỉ
là hơi có chút sững sờ mà nhìn nàng, đây hình như là lần duy nhất các
nàng quen biết tới nay.
Những lời của Đường Thu Bạch làm cô bất
ngờ, Cảnh Thư Vân không nghĩ tới Đường Thu Bạch sẽ nghiêm túc nói chuyện này với mình như vậy.
Cảnh Thư Vân nhìn người trước mặt, tỉ mỉ
suy tư, quả thật bất luận là việc công hay là việc tư, Đường Thu Bạch
đều xử lý rất tốt, ít nhất là chặt lỏng có độ.
Đường Thu Bạch
nhíu chặt mày, ánh mắt phức tạp, nhất nhất chiếu vào trong mắt Cảnh Thư
Vân, ngay cả lỗ tai đều cảm nhận được sự khó chịu khi nàng nói chuyện.
"Tôi không có coi thường em." Cảnh Thư Vân nói.
"Vậy chị cũng không thể lại kêu em là bạn nhỏ."
Một giây trước còn đang nói không phải một bạn nhỏ, nhưng một giây này rõ
ràng vừa giận dỗi lại ủy khuất, Cảnh Thư Vân nhìn Đường Thu Bạch như vậy lại có chút dở khóc dở cười, cô muốn giơ tay vỗ vỗ bả vai Đường Thu
Bạch, nói tiếng 'được', nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy nàng hiện tại
giống như một chú cún xù lông khắp người.
Động tác trên tay còn
nhanh hơn ý nghĩ trong lòng, giây tiếp theo bàn tay ấm áp của Cảnh Thư
Vân đột nhiên rơi xuống đầu Đường Thu Bạch, nhẹ nhàng vuốt ve, như là
đưa cho Đường Thu Bạch một ly sinh tố lạnh giữa ngày hè bực dọc, khí
lạnh chậm rãi đánh tới, trấn an cảm xúc của nàng.
Chú cún xù lông bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, sau một lúc lâu mê mang nhìn cô, cảm xúc
nóng nảy lên đến cao trào được giảm bớt, giữa mày như là bị Cảnh Thư Vân tinh tế vuốt phẳng.
Thời gian dừng lại tại giây phút đó, Đường
Thu Bạch nhìn chằm chằm vào cô ở trước mắt, tất cả cảnh vật xung quanh
được tự động làm mờ, trong ánh mắt Đường Thu Bạch chỉ còn lại có Cảnh
Thư Vân, thần sắc nhu hòa nhẹ nhàng, quanh thân phảng phất như được tầng tầng vầng sáng bao phủ.
Rồi sau đó Đường Thu Bạch nghe thấy cô nhẹ giọng nói một tiếng, "Được, vậy sau này tôi không gọi em là bạn nhỏ nữa."
Không đợi Đường Thu Bạch phản ứng lại, Cảnh Thư Vân nhìn nàng lại hỏi: "Lúc
ban đầu em mới vừa đứng lên trên là muốn nói gì với tôi?"
Đường
Thu Bạch lúc này mới nhớ tới mục đích ban đầu, "À, vốn dĩ muốn kêu chị
giúp em đi lấy bình Etanol lại đây, nhưng mà nghĩ chị chắc là không biết vị trí."
"Còn thật sự sai khiến tôi?" Cảnh Thư Vân nhướng mày.
"Không dám không dám, em tự đi, ngài ngồi, xin mời ngồi!"
Đường Thu Bạch cười chạy ra ngoài, trong chốc lát lại trở về, trong tay cầm
một lọ Etanol và tăm bông, nàng cẩn thận lau chùi chỗ đặt ống đốt vài
lần rồi lại lần nữa thay cái ống mới vào.
Sauk hi thử điều chỉnh
vị trí bơm xong, Đường Thu Bạch để cho Cảnh Thư Vân điều khiển máy tính
lại khống chế bơm tiến hành tự động làm sạch, Đường Thu Bạch phát hiện
khi nó tự động làm sạch lại là hút nhả bình thường, lúc này mới lại lần
nữa bắt đầu đo mẫu.
"Hy vọng có thể thành công." Đường Thu Bạch lau chùi ghế dựa mới vừa dẫm lên, chuyển tới bên cạnh Cảnh Thư Vân, ngồi xuống.
"Ừ."
Đôi mắt Đường Thu Bạch vô thức liếc nhìn thời gian dưới góc bên phải màn
hình máy tính, kêu một tiếng, "Làm sao đều sắp 10 giờ rồi!"
"Em nghĩ sao." Cảnh Thư Vân liếc nàng một cái.
"Vậy Địch Nghiên đâu, lát nữa chị làm sao về nhà?"
"Tôi nhớ rõ," Cảnh Thư Vân quay đầu nhìn nàng, "Tôi là người có xe, bản thân người không xe đều không lo lắng?"
Đường Thu Bạch hiện tại mới cảm thấy, trong tiềm thức nàng có thể đã bỏ qua thuộc tính ẩn hình nào đó của Cảnh Thư Vân.
Đường Thu Bạch há miệng thở dốc, một hồi lâu mới lên tiếng, "Em có thể tự mình gọi xe trở về."
Hai người trầm mặc xuống, Đường Thu Bạch lại thoáng nhìn cỗ máy, lần này
máy xem như bình thường, chính là còn chưa đo xong số liệu, không biết
kết quả cuối cùng như thế nào, Đường Thu Bạch vẫn là có chút bất an.
Cảnh Thư Vân dường như cảm nhận được nỗi bất an mơ hồ của Đường Thu Bạch, gọi tên nàng, "Đường Thu Bạch."
"A?" Đường Thu Bạch mờ mịt nhìn cô.
"Tại sao em lại để ý cái nhìn của tôi?"
Đường Thu Bạch phản ứng lại Cảnh Thư Vân đang nói tới cuộc đối thoại vừa nãy, Đường Thu Bạch nhìn gò má cô, cười cười che đậy cảm xúc, "Bởi vì chị là lão bản của em đó."
"Chỉ là bởi vì cái này sao?" Cảnh Thư Vân giương mắt nhìn về phía nàng, đáy mắt một mảnh thanh minh.
Tay Đường Thu Bạch rũ ở một bên, run run nhỏ đến mức không thể phát hiện, vừa nãy quá rõ ràng, biết rồi?
"Còn bởi vì chị đẹp." Giọng Đường Thu Bạch thu nhỏ chút.
"Bây giờ đều khen người ta như vậy sao?"
"Đúng vậy, bây giờ khen người ta đẹp đều trắng trợn như vậy." Đường Thu Bạch nghiêm trang nói.
"Ồ, vậy tôi cùng em nói suy nghĩ của tôi đối với em." Cảnh Thư Vân dừng một chút, "Mời em tới đây, là quyết định chính xác nhất của tôi."
Cảnh Thư Vân mới vừa nói xong, tiếng máy hoàn thành vang lên một tiếng vọng khắp căn phòng, "Ting."