Sau ngày hôm đó, Tô Ngọc Cầm và Dương Kỳ chưa từng chạm mặt nhau. Một
phần là vì cô theo đoàn phim đi quay nên không về chung cư, phần khác là do cô không biết nên đối diện với người này như thế nào.
“Chị Ngọc Cầm, Dương ca kìa!” Tiểu Trần nhìn thấy Dương Kỳ đi vào nhà hàng mà bọn họ chuẩn bị vào liền hô nhỏ.
Tô Ngọc Cầm theo phản xạ quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy anh cùng một
người phụ nữ bước vào trong. Mà người này không ai khác chính là người
mà cô đã từng nhìn thấy ở sân bay, cô ấy đã về nước rồi sao?
“Chúng ta đi thôi!” Cô quay đầu lại, đi về phía trước. Chuyện của hai người họ đã chấm dứt từ ngày hôm đó rồi.
Tô Ngọc Cầm nhớ lại buổi tối hôm đó, sau khi lời cô vừa dứt gương mặt anh
ngay lập tức trầm xuống. Ánh mắt tràn đầy không thể tin cùng đau đớn
khiến cô cảm thấy có chút hối hận song ngay lập tức cô lắc đầu, sao anh
có thể đau lòng, là cô nhìn nhầm rồi. Nhưng nghĩ lại mọi chuyện kết thúc cũng tốt, cô đã để anh xen vào cuộc sống của mình quá nhiều. Quan hệ
của hai người cũng chỉ toàn là tính toán, giờ chia tay cũng không có gì
khổ sở.
“Em nói lại một lần nữa!” Dương Kỳ nắm lấy hai vai cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình. Anh không tin được cô lại nói ra lời
này một cách dễ dàng như vậy. Chẳng lẽ từ trước đến nay mọi thứ đều do
một mình anh nghĩ nhiều.
“Em nói chúng ta…”
“Tô Ngọc Cầm,
em suy nghĩ kĩ chút được không? Sao anh có thể dễ dàng nói ra như vậy?”
Dương Kỳ kìm không được mà quát lớn. Sao cô có thể dễ dàng buông lời
chia tay như thế? Rõ ràng hôm nay bọn họ còn tình tứ, quấn quýt bên nhau giờ đây sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy?
Giọng nói
không giấu nổi sự thất vọng kia của anh khiến tim cô đập hẫng một nhịp.
Trong đầu cô hiện lên ý có phải cô sai rồi không?
Cô có nên… nói
rõ mọi thắc mắc trong lòng với anh? Nhưng một người luôn dứt khoát trong công việc như Tô Ngọc Cầm, hiện tại trong chuyện tình cảm lại trở nên
hèn nhát. Cô vẫn quyết định làm một con rùa rụt đầu.
“Anh thấy
đó, mối quan hệ của chúng ta trong vòng nửa năm nay thực sự không phải
là tốt. Hơn nữa ban đầu cũng chỉ là thỏa thuận, hiện tại không hợp em
thấy nên tách ra, tránh việc tìm hiểu người mới của đối phương.” Đúng
vậy, tránh cản trở anh và người phụ nữ khác ở bên nhau. Cô tin với năng
lực hiện tại của anh, muốn bảo vệ người phụ nữ của mình là dư sức.
Song câu này lọt vào tai Dương Kỳ lại thành cô muốn tìm hiểu người mới nên
mới chia tay. Nghĩ đến Lâm Thạch vừa cầm tay cô không những vậy hai
người còn trò chuyện khá lâu, Dương Kỳ bỗng có suy nghĩ giết người.
“Có phải em vì hắn ta nên mới…?”
“Dương Kỳ, anh nói linh tinh cái gì đó! Tôi không có bị điên được không? Tôi
là người bình thường!” Cô bực bội đánh vào người anh, người này thật
đáng ghét rõ ràng bản thân mình mới là người sai mà giờ lại đổ lỗi cho
cô.
Hừ! Đồ dối trá! Đáng lý hồi đó cô không nên bị thái độ cùng
gương mặt nghiêm túc này lừa gạt mới phải. Càng nghĩ càng cảm thấy tức
giận, Tô Ngọc Cầm nhịn không được mà véo mạnh vào eo anh, sau đó phồng
mang trợn mắt, uy hiếp mười phần nhìn kẻ làm cô khó chịu.
Trái
ngược hoàn toàn với dáng vẻ của cô, Dương Kỳ tuy mặt không biểu cảm
nhưng trong lòng lại rời sóng lấp biển. Cô thể hiện cảm xúc của mình ra
ngoài, còn mắng anh nữa tức là cô thực sự không phải vì Lâm Thạch mà
chia tay với anh. Nhưng mà lí do cô muốn chia tay với anh là gì?
Anh kéo cô đến một góc không người, bóng tối phần nào làm mờ biểu cảm trên
gương mặt của họ. Tô Ngọc Cầm bởi vì vẫn tức giận nên chưa nhận ra chỗ
đứng của họ đã thay đổi. Cô còn đang nghĩ xem làm thể nào để trả thù
người đàn ông xấu xa này.
“Vậy nói ra anh biết làm sao em lại
muốn cùng anh chia tay?” Không có được đáp án rõ ràng cô đừng hòng thoát khỏi anh. Nghĩ vậy, anh vòng tay hờ qua eo anh, nhẹ nhàng mà không để
cô phát hiện mình đã bị giam giữ.
Tô Ngọc Cầm nghe vậy liếc anh
một cái, khẽ hừ nhẹ sau đó quay mặt đi. Là vì sao? Còn không phải do tên đàn ông dối trá là anh sao? Tuy chuyện đã qua lâu nhưng cô vẫn khó chịu việc anh nói với ai đó về việc lợi dụng cô để chiếm lòng tin của gia
đình.
Gia đình là một thứ vô cùng thiêng liêng vậy mà anh lại sử
dụng nó như một món công cụ đeo lại lợi ích cho mình. Điều này khiến cô
rất rất khó chịu.
Thấy cô không chịu nói, Dương Kỳ nhướn mày thắt chặt vòng tay. Lúc này Tô Ngọc Cầm mới phát hiện người này không biết
từ lúc nào đã ôm lấy eo cô.
“Này, anh làm gì đó buông tôi ra!”
“Nếu em còn xưng tôi, anh sẽ hôn em!” Bộ dáng cứng đầu cùng giận dỗi của cô
khiến anh rất muốn nựng vài cái nhưng mà anh biết nếu anh làm vậy con
mèo này sẽ cào anh không trượt phát nào.
Lời của anh khiến Tô
Ngọc Cầm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói mang theo chút
thách thức: “Tôi cứ xưng tôi đó làm sao nào! Tôi, tôi, tôi…” Tô Ngọc Cầm chắc chắn anh không dám làm gì mình vì vậy liên tiếp trêu chọc muốn
thấy bộ dáng tức giận của anh.
“Hừ! Anh làm gì được… ưm… ưm…” Câu nói của cô đã bị anh dùng đôi môi ấm nóng cắt ngang. Đôi mắt của Tô
Ngọc Cầm bởi vì kinh ngạc mà mở to, người này… người này… Đôi tay nhỏ
muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh giữ chặt không thể rút ra. Cơ thể cao
lớn ép sát vào từng, nụ hôn càng thêm sâu. Đến khi Tô Ngọc Cầm không đủ
dưỡng khí để hít thở, Dương Kỳ mới bông cô ra.
“Dương Kỳ, anh khốn nạn! Tôi…”
“Ngọc Cầm, anh không ngại tiếp tục nụ hôn vừa rồi đâu!”
Âm thanh trầm khàn mang theo chút ngữ điệu trêu đùa vang lên bên tai cô,
Tô Ngọc Cầm hận không thể đấm anh một cái. Cô lườm anh sau đó xoay người muốn tránh thoát nhưng lại bị một thứ cứng rắn làm cho bất động.
“Dương Kỳ, anh là đồ lưu manh!” Cô hét lớn.
Dương Kỳ cũng bị phản ứng của mình làm cho ảo não. Anh phát hiện dạo gần đây
chỉ cần bản thân thân mật với cô một chút, cơ thể đều thức tỉnh.
“Có phản ứng với người mình yêu không phải là điều bình thường sao? Nếu anh không phản ứng người lo lắng nên là em đó! Nó thức dậy chứng tỏ nó và
chủ nhân của nó đều vô cùng yêu thương em.”
Tô Ngọc Cầm hận không thể chịu xuống đất sau khi nghe câu nói của anh. Người này sao có thể
ăn mặc đạo mạo mà nói ra lời nói… *** **** như vậy? Hu hu hu, ai đến cứu vớt đôi tai của cô đi.
“Tôi…”
“Hử? Xem ra em rất muốn anh hôn em!” Dương Kỳ vừa nói vừa sát lại gần.
“Không có! Tuyệt đối không có! Tô… em không có! Anh mau tránh ra, em phải vào
trong!” Cô dùng tay bịt kín miệng mình lại, sau đó nhân cơ hội anh không để ý chạy thoát.
Dương Kỳ nhìn theo bóng dáng cô, thầm nghĩ về
nhà sẽ không tha cho cô. Tuy nhiên tối đó công ty có việc gấp, anh cần
lập tức xử lí nên đến tận hôm nau hai người mới nhìn thấy nhau.
Không phải anh không muốn gặp cô nhưng người này dạo gần đây vô cùng bận rộn. Vì thế anh chỉ có thể dồn nén nỗi nhớ mong của bản thân lại.
“Anh nhìn gì vậy?” Trác Y Lâm nghiêng đầu nhìn ra sau không thấy ai liền quay đầu hỏi anh.
Dương Kỳ lắc đầu sau đó đi vào trong. Lần này anh sẽ không để cô chạy thoát.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, sau khi vừa bước vào nhà
hàng, Tô Ngọc Cầm liền nhận được điện thoại của Đình Xuyên, nói công ty
xảy ra vấn đề. Do đó, hai người lần nữa bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với
nhau.