Giọng nói run rẩy, cơ thể căng cứng cùng gương mặt tái nhợt của anh làm
Tô Ngọc Cầm giật mình. Chẳng lẽ anh vì không tìm thấy cô mà trở nên như
thế này. Nhưng ngay lập tức, Tô Ngọc Cầm lắc đầu phủ nhận, cô cảm thấy
bản thân rất nực cười, giờ phút này còn có suy nghĩ như vậy.
Tuy
nhiên, nghĩ lại nếu không biết được đầu đuôi mọi chuyện, cô nhất định sẽ bị bộ dáng hiện tại của anh làm cho cảm động sau đó cho rằng anh thực
sự yêu cô.
“Sao thế, có chuyện gì vậy?” Cô vỗ nhẹ vào lưng anh để anh bình tĩnh lại.
“Em đã đi đâu? Tại sao điện thoại lại không liên lạc được? Vì sao không đến chỗ hẹn?”
Hàng loạt câu hỏi dồn dập cùng ánh mắt đỏ bừng của anh làm Tô Ngọc Cầm trong phút chốc xuất hiện ý nghĩ phải chăng cô đã hiểu lầm. Nhưng…
“Ha hả? Anh có gọi điện cho em sao? Nó đâu có đổ chuông, anh đừng…” Đến
cuối giọng nói cô tắt ngúm bởi vì hiện tại màn hình điện thoại đã đen
ngòm. Thông quan màn hình cô còn thấy được đôi mắt to tròn của mình hơi
hơi hồng, may mắn không sưng lên, Tô Ngọc Cầm ôm tâm lý may mắn.
Dưới ánh mắt của Dương Kỳ, cô có chút không biết làm sao đành một lần nữa
cười giả lả: “Ha ha lịch hẹn không phải ngày mai sao? Em có nhiều việc
như vậy nên mới về nhà ngủ mà, chứ có phải em thất hứa đâu? Dương Kỳ anh bị nhầm lịch đó… đó…”
Nhưng càng nói cô càng cảm thấy không tự
tin trước gương mặt đen như đít nồi của Dương Kỳ. Sao đây? Người nói dối là anh, người bày mưu tính kế cũng là anh. Hiện tại bày ra vẻ mặt này
là sao? Cô thực sự tâm phục khẩu phục trước kĩ năng diễn của anh.
Nếu hiện tại Dương Kỳ biết được suy nghĩ của Tô Ngọc Cầm nhất định sẽ không nói hai lời mà hỏi trong đầu cô rốt cuộc có não không? Chẳng lẽ những
hành động anh làm từ trước đến nay cô đều không cảm nhận được chút nào
sao?
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Anh hít một hơi bình tĩnh hỏi,
trong lòng thì lại vì cô không để tâm mà có chút chạnh lòng. Giờ này anh mới hiểu hóa ra khi yêu bản thân lại lo được lo mất như vậy.
“16!” Tô Ngọc Cầm lí nhí, giọng nói có chút không chắc chắn, tay nhỏ gãi gãi đầu.
Dáng vẻ đầu bù tóc rối cùng ánh mắt ngây thơ này của cô khiến Dương Kỳ vốn
đang tức giận cũng chỉ có thể thở ra một hơi dài. Anh nhấc bổng cô lên
khỏi mặt đất, đi thẳng vào trong nhà.
“Hôm nay đúng là ngày 16, ngày kỉ niệm sáu tháng chính thức quen biết nhau của chúng ta!” Ở kiếp này, anh âm thầm bổ sung.
“Vậy… vậy hả?” Lúc này Tô Ngọc Cần mới chú ý tới trên tay anh còn cầm hai ba
túi thức ăn. Vì thế ánh mắt khẽ chuyển cô cười lấy lòng.
“Như vậy đi, để coi như chuộc lỗi em nấu cơm cho anh ăn được không?”
“Xem như em còn biết điều một chút!” Anh cúi người muốn hôn lên môi cô nhưng lại bị cô tránh thoát.
“Đi tắm trước, em đi nấu cơm!”
Dương Kỳ buông cô ra, ánh mắt nhìn theo bóng lưng đi vào phòng bếp của cô.
Gương mặt mang theo chút suy tư, xem ra cô có gì đó giấu anh.
“Ăn cơm thôi!”
“Thơm quá!”
“Vậy thì ăn nhiều chút!”
Dương Kỳ gật đầu, bắt đầu thưởng thức. Tô Ngọc Cầm nhìn anh đang lặng lẽ ăn
cơm, dáng vẻ như đang hưởng thụ mĩ vị nhân gian khiến cô bật cười. Có lẽ cô đã biết bản thân mình nên làm gì rồi! Giữa bọn họ không thể nào có
tình yêu đơn thuần thì hãy để tình yêu của họ chứa đầy sự lợi dụng đi!