Bên này đám người của Dương Kỳ nhanh chóng bắt được Hứa Y Y.
"Ha ha Dương Kỳ có phải anh rất bất ngờ không?"
"Dương Kỳ, em là Ngọc Cầm! Ngọc Cầm đây mà!"
"Các người... các người đều đáng chết!" Tô Ngọc Cầm nhìn bảng tư liệu trong
tay, cô không ngờ được ngoài việc lén lút xây dựng trái phép, Lâm gia
còn thao túng giá cổ phiếu của rất nhiều công ty để chuộc lợi.
Tô Ngọc Cầm nhíu mày, cô cảm thấy giống như mình đã bỏ qua một chi tiết
nào đó cực kỳ quan trong mà chi tiết này có thể giúp cô một lần đánh gục được Lâm Thạch. Càng nghĩ cô càng rơi vào trầm tư, cuối cùng Tô Ngọc
Cầm quyết định bỏ qua chuyện này một bên dàn xếp bước đầu tiên của kế
hoạch trước đã.
“Hiện tại anh ở công ty sao?” Tô Ngọc Cầm gọi
điện thoại cho ai đó, giọng nói nghiêm túc đến lạ thường. Không biết đầu dây bên kia nói gì chỉ thấy cô gật đầu sau đó đáp ứng một tiếng rồi cầm túi xách rời đi.
Trên đường đi đến công ty, Tô Ngọc Cầm dừng lại mua một cốc cà phê mà lúc này ở phía đối diện Hứa Y Y sau khi năn nỉ
Lâm Thạch cho ra ngoài cũng dừng ở cách đó không xa.
Lâu lắm rồi
cô ta mới được hưởng thụ cuộc sống thư thái như thế này, cảm giác hạnh
phúc này khiến cô ta vui vẻ. Lần này cho dù có chết cô ta cũng sẽ không
quay lại địa ngục kia nữa. Không ai biết được rằng trong ngục kia cô ta
đã phải chịu những gì.
Ở mỗi phòng giam thường có người cầm đầu
và phòng của cô ta cũng vậy. Cứ nghĩ rằng chỉ cần cô ta an phận bọn họ
sẽ không đụng đến cô ta nhưng không. Người phụ nữ cầm đầu kia có một sở
thích biến thái đó chính là nhìn cơ thể phụ nữ trần truồng, cho dù những tên cảnh sát ở đó biết họ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ bởi vì chỉ cần không
chết người bọn họ sẽ không quan tâm.
Hứa Y Y chỉ cần nghĩ lại
hàng đêm sẽ có những người ép buộc cô ta cởi quần áo, dùng bàn chải cùng kem đánh răng hành hạ cô ta, cô ta liền sợ hãi run như cầy sấy.
“Cô ơi! Cô ơi! Đồ của cô đây!” Nữ nhân viên cố gắng nén sự sợ hãi trong
lòng lại. Cô không hiểu sao vị khách hàng này không những bịt kín mặt
mũi, ánh mắt còn đáng sợ như vậy. Hu hu nếu không phải chị ta chi tiền
mạnh tay, cô thực sự không dám tiến lại gần.
Giọng noi của nữ
nhân viên khiến Hứa Y Y giật mình, cô ta cau mày nhìn chằm chằm cô ấy
sau đó hừ một tiếng nhận lấy túi đồ rồi đi ra ngoài.
“Cảm ơn,
tôi đi trước!” Vừa đi ra khỏi cửa, một âm thanh dịu dàng truyền vào tai
Hứa Y Y khiến cô ta đứng hình. Âm thanh này cho dù có chết cô ta cũng
không cách nào quên được.
“Tô Ngọc Cầm!” Hứa Y Y thì thầm, ánh
mắt như rắn độc quét quanh một vòng cuối cùng cũng tìm được Tô Ngọc Cầm
đang đứng mua cà phê ở ngay bên kia.
Cô ta hoảng hốt mà nấp ở
một góc sau đó len lút quan sát, nhìn gương mặt rạng rỡ cùng xinh đẹp
của Tô Ngọc Cầm, Hứa Y Y căm phẫn nắm chặt tay. Gương mặt dưới lớp khẩu
trang càng thêm vặn vẹo khiến người qua đường nhìn thấy cô ta đều không
tự chủ được tránh xa.
“Chị ơi, em có thể chụp cùng chị một bức
được không?” Có một nữ sinh chạy về phía Tô Ngọc Cầm xin chụp ảnh, không biết Tô Ngọc Cầm nói gì đó chỉ thấy nữ sinh đó mỉm cười rồi rời đi.
Ngay sau đó, Hứa Y Y lại thấy phía sau Tô Ngọc Cầm nhân viên đang cầm theo
một đống đồ, ngay cả quản lý cửa hàng cũng đến chào Tô Ngọc Cầm. Hứa Y Y cúi đầu nhìn bộ quần áo rẻ tiền trên người mình hoàn toàn không cách
nào so được với Tô Ngọc Cầm.
Cô ta vẫn nhớ thái độ của nữ nhân
viên khi nhìn thấy cô ta vào cửa hàng, ánh mắt khinh thường ấy thực sự
động đến lòng tự trọng của cô ta khiến cô ta khó chịu. Người chưa từng
bị ghét bỏ như cô ta cũng phải rơi vào bước đường nghèo khổ này.
Hứa Y Y nghĩ đến hào quang mình từng có, những người vây quanh cô ta đến
ngột thở nỗi căm hận trong lòng càng dâng lên cao hơn. Nếu không phải do Tô Ngọc Cầm cô ta đã không phải đi đến bước đường này. Nếu không phải
do người phụ nữ này, ngày hôm nay cô ta vẫn được mọi người tung hô.
Càng nghĩ Hứa Y Y càng cảm thấy tức giận, cô ta đã hoàn toàn quên mất ngày
đầu tiên khi bị kết án cô ta đã tự hứa rằng nếu được ra khỏi nơi tối tăm đó cô ta sẽ buông bỏ tất cả làm lại từ đầu nhưng tất cả đều không thể
cuối cùng cô ta vẫn bị cuốn vào danh vọng và tiền tài.
Hứa Y Y
nắm chặt bàn tay để mặc móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu, cô ta dường như vẫn không cảm nhận được chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Ngọc Cầm.
“Tô Ngọc Cầm, mày nhất định phải trả giá cho những gì mày đã gây ra với tao!” Hứa Y Y nghiến răng, âm ngoan nói.
Vốn đang đi đường rất bình thường, Tô Ngọc Cầm bỗng hắt hơi một cái tiếp
theo liền rùng mình. Cô nhíu mày, thời tiết hôm nay rất mát mẻ tại sao
cô lại thấy lạnh nhỉ? Chẳng lẽ cô sắp bị ốm, không thể nào! Lắc lắc đầu, Tô Ngọc Cầm nhận lấy túi đồ trên tay nhân viên sau đó rời đi.
Hơn hai mươi phút sau cô cuối cùng cũng đã có mặt ở công ty. Nhìn đống hồ
sơ trên bàn Tô Ngọc Cầm có chút đau đầu nhưng nghĩ đến nó có thể giúp cô hạ gục được Lâm Thạch đòi lại những gì hắn đã gây ra cho cô ở kiếp
trước, Tô Ngọc Cầm như được tiếp thêm sức lực chiến đấu.
"Báo với mọi người khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ bắt đầu họp!" Tô Ngọc Cầm quay đầu nói với thư ký của mình.
"Vâng, tôi sẽ ngay lập tức đi thông báo!" Thư ký đáp lại.
"Được, cô ra ngoài trước đi!" Âm thanh của Tô Ngọc Cầm phát ra từ đồng hồ sơ
cao hơn mặt mình kia. Công ty này cô đã tiếp quản từ tay ông ngoại từ
lâu nhưng rất ít khi đến công ty. Cho đến năm hai đại học khi cô chán
ngán với môn chuyên ngành liền thử sức với nó một chút không ngờ hiệu
quả lại rất cao. Việc cô có công ty này kiếp trước Lâm Thạch cũng không
hề biết vì vậy cho dù Thời Nguyệt có sống lại cô cũng không sợ.
Nghĩ vậy, Tô Ngọc Cầm càng tăng tốc đọc tài liệu, tay thì vạch ra phương án
để có thể khiến Lâm gia khó mà xoay mình. Bước đầu cô chỉ muốn khí bọn
họ bị hao tổn nguyên khí sau đó từng bước từng bước thâm nhập khiến nó
đổ vỡ từ bên trong.
Cô cũng biết rõ khả năng của mình, cho dù có
lợi thế sống lại nhưng Lâm gia là gia tộc lớn hơn nữa mơ hồ còn có mối
quan hệ sâu xa với Hạ gia. Muốn một lần diệt gọn thực sự khó như lên
trời.
Ngay khi Tô Ngọc Cầm đang vắt óc suy nghĩ ánh mắt cô bỗng
nhìn đến mảnh đất của dự án xây dựng đường cao tốc ở Vạn Đình Xuân. Đây
là dự án của chính phủ, nếu như Lâm gia đã thích việc trốn thuế cũng như mơ hồ ăn chặn tiền đầu tư thì xem ra cô đã có cách rồi.
Bên này, Dương Kỳ cũng không rảnh rỗi. Sau khi Tô Ngọc Cầm ra ngoài, anh cũng
ngay lập tức đến công ty. Anh biết cô gái nhỏ kia sẽ đối phó với Lâm
Thạch, cũng biết nếu mình nhúng tay sau này cô biết được bản thân sẽ gặp rắc rối. Vì vậy, Dương Kỳ quyết định thay đổi chiến lược phá hủy từ mẹ
kế của hắn ta.
"Trợ lý Vương, cậu cho người theo sát Vương Ninh cùng Lâm Tuấn cho tôi! Nhất cử nhất động đều không được bỏ qua!"
Mẹ kế của Lâm Thạch còn khá trẻ hơn nữa bà ta còn lén lút ở sau lưng ba
Lâm Thạch bao nuôi trai nhưng chuyện này rất ít ai biết bởi bà ta thông
minh đến độ khiến bạn trai của bà ta trở thành cháu trai nuôi trong nhà
mình!
Không những thế đứa con trai của bà ta có những tật xấu của kẻ nhà giàu mới nổi như đánh bạc, gái gú, rượu chè. Hai mẹ con nhà này
được cái đã âm hiểm lại còn vô cùng tham vọng.
Tất cả đều tạo nên cơ hội để khiến nhà họ Lâm sụp đổ. Anh không phủ nhận tài năng của Lâm
Thạch nhưng cách làm người của hắn cũng như những thủ đoạn mà hắn đã làm để đạt được mục đích khiến anh khinh thường.
Biết rõ ở giới kinh thương này không ai trong sạch nhưng sẵn sàng giết hại, chèn ép người
khác để đạt được thứ mình muốn, thủ đoạn này anh không dám bình phẩm.
"Vâng! Tổng giám đốc, đây là tài liệu hợp tác với công ty kĩ thuật của cô Tô!" Trợ lý Vương đưa đén trước mặt Dương Kỳ, sau đó lại bắt đầu báo cáo về
tiến độ hợp tác cũng như hiệu quả đạt được trong lần hợp tác này.
Ban đầu khi hớp tác rất nhiều người phản đối mối làm ăn này, bởi vì họ cho
rằng một công ty đang ở bờ vực lụi tàn làm sao có thể so sánh với công
ty đã có nhiều năm kinh nghiệm và nền móng chắc như Lâm gia. Nhưng xem
ra lần này các cổ đông đã nhầm khi lợi nhuận đạt được vượt mức ban đầu
lên đến 38%. Một con số mà từ trước đến nay chưa từng thấy.
Dương Kỳ càng nhìn càng cảm thấy bất ngờ, anh không nghĩ Ngọc Cầm ở phương
diện này cũng xuất sắc như vậy! Xem ra bảo bối của anh thực sự còn nhiều điều bất ngờ mà anh chưa biết được.
"À! Tổng giám đốc..." Trợ lý Vương nhìn Dương Kỳ đang nghiêm túc ngồi ở phút trước bỗng có chút rụt
rè. Thầm hận sáng nay bản thân sao không đi làm muộn hơn một chút nữa
nhưng tất cả đều đã xảy ra cậu chỉ có thể thầm tự trách trong lòng.
Nhận thấy giọng nói của trợ lý Vương có gì không đúng, Dương Kỳ nhíu mày nhìn thẳng về phía anh ta: "Chuyện gì?"
"Chính là... chính là... sáng nay ông Hạ có đến đây để gặp anh nhưng có việc
gấp phải rời đi nên nhờ tôi nhắn lại với anh rằng chủ nhật tuần này về
nhà chính một chuyến!" Cảm nhận không khí lạnh càng ngày càng tăng lên
trong lòng trợ lý Vương đã biến thành một con cún nhỏ khóc hu hu rồi.
Anh ta muốn bỏ chạy ngay bây giờ nhưng mà... Trợ lý Vương hít mốt hơi
thật sâu, sau đó liền nói một mạch: "Hơn nữa ông ấy hình như biết mối
quan hệ của anh và cô Tô nên đã hỏi thăm tôi về cô ấy nhưng mà tôi tuyệt đối không nói bất cứ điều gì tôi thề!" Sợ rằng Dương Kỳ không tin
tưởng, trợ lý Vương nhanh chóng đưa ba ngón tay ra.
Nghe vậy,
Dương Kỳ lâm vào trầm tư, hàng lông mày đen cau lại, dường như sắp quấn
chặt lấy nhau. Anh ra hiệu cho trợ lý Vương ra ngoài trước, xoay ghế,
ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Xem ra bọn họ lại quên mất anh là người như thế nào nên mới cả gan hỏi đến chuyện của anh! Thật buồn
cười có những người vết thương chưa kịp lành nhưng đã quên mất nỗi đau
mà nó mang lại! Dương Kỳ cười khẽ, nụ cười lạnh lẽo khiến người nghe run rẩy.
"Muốn chơi tôi sẽ chơi với ông! Nhưng nếu ông dám động đến
một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ khiến các người phải trả giá bằng mạng
sống!