Trong bữa sáng, Triệu Thanh Tuyết hí hửng nhắc đi nhắc lại với Hàn Dương Phong. Anh ăn sáng cũng không được yên với cô vợ, thôi thì chiều ý cô,
kêu đói thì đừng có đổ lỗi cho anh.
- “ Thế thì bây giờ chúng ta cùng " tạo em bé " nhá vợ yêu, em đừng có mà kêu đói bụng, nghe chưa hả? ”
Triệu Thanh Tuyết gật đầu, cô vui lắm nhưng chỉ ít phút nữa thôi, cô sẽ đau
và mệt mỏi đến ngất. Quản gia đứng ở trong bếp không hiểu chuyện gì
nhưng chắc chắn có tin vui rồi, ông mỉm cười hoan hỉ, nếu biệt thự này
có tiếng của trẻ con thì còn gì bằng.
Hàn Dương Phong bế cô lên
phòng, anh khoá cửa lại, đóng kín rèm, sau đó đặt cô xuống giường. Triệu Thanh Tuyết nhìn cứ thấy sợ sợ, Hàn Dương Phong thấy vợ như thế thì bèn trêu.
- “ Sao? Thấy sợ rồi à? ”
- “ Có gì mà phải sợ. ” cô hùng hổ đáp lại nhưng trong lòng không ngừng run, tim đập rất mạnh
- “ Có hối hận không? Anh mà làm, em có hối hận cũng không kịp đâu. ”
- “ Không hối hận ” cô đáp
- “ Là em nói đấy nhé. Nếu là con trai, nó là người kế nhiệm vị trí của
anh trong tương lai. Còn nếu là con gái, con muốn làm gì cũng được hết. ”
- “ Anh trọng nữ khinh nam đấy à ”
- “ Không, trai gái đều được nhưng anh thích con gái hơn vì con sẽ xinh đẹp giống như vợ anh. ”
Hàn Dương Phong nhìn vào mắt cô nói, anh chỉ sợ anh không sống được đến lúc đó. Anh vẫn mong sau trận chiến đó, ông trời sẽ cho anh một cơ hội để
sống.
Anh cúi xuống chiếm lấy môi cô, nụ hôn đầu tiên của hai
người cũng là lần đầu tiên gần gũi, thân mật như vậy. Năm xưa, trước khi đi anh cũng hôn cô nhưng khi ấy hai người chỉ là một đứa trẻ, không
hiểu rõ tình yêu là như thế nào, ngày ngày trưởng thành, anh mới nhận ra điều đó.
Triệu Thanh Tuyết không phản kháng mà phối hợp theo
anh, cô là người muốn như vậy. Bây giờ, chính lúc này cô mới nhớ ra, cô
luôn thắc mắc vì sao nụ hôn của anh lại quen thuộc với cô đến như vậy,
cuối cùng cô cũng nhận ra rồi. Cô bị hôn đến đầu óc lờ mờ, không thể thở được, mở mắt nhìn không gian xung quanh chỉ thấy toàn là mờ ảo. Chẳng
lẽ cô bị hôn mà thần trí cũng điên đảo rồi hay sao?
Đôi môi mềm
mại của Triệu Thanh Tuyết bị Hàn Dương Phong ra sức cắn mút, hiện lên
màu sắc đỏ hồng, môi lưỡi quấn quýt không rời, anh hút hết mật ngọt bên
trong khoang miệng cô. Hàn Dương Phong thuận tay kéo áo ngủ trên người
vợ xuống, lộ làn da trắng mịn không tì vết.
Hôn đã thoả mãn, anh
cúi xuống hôn vùng cổ và xương quai xanh, vừa hôn vừa cắn nhẹ để lại
những dấu ái muội, như thể khẳng định chủ quyền trên người cô. Triệu
Thanh Tuyết lúc này mới được hít thở không khí, vì đau mà kêu lên, đôi
mắt long lanh phủ một tầng sương mờ, gợi sự quyến rũ mê người trong mắt
của Hàn Dương Phong.
Hàn Dương Phong một lần nữa hôn lên đôi môi
mềm mại đó, hai người nằm đè lên nhau, rất gần gũi, đến mức có thể nghe
thấy tiếng tim đập thình thịch. Triệu Thanh Tuyết cảm nhận cái đó của
anh rất gần, nó đang chạm vào bụng cô, chỉ được ngăn cách bởi một lớp
vải.
Tay anh tiến gần, chạm vào áo cô, đang định cởi phanh nó ra. Triệu Thanh Tuyết giơ tay định kháng cự nhưng lại thôi, cô nghĩ chuyện
này là chuyện hết sức bình thường.
Hàn Dương Phong lấy tay còn
lại xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp đáng yêu của vợ, trong lòng anh ẩn giấu
rất nhiều chuyện không thể nói. Dù có chết, anh luôn ghi nhớ tận sâu hồi ức về cô trong đầu, tuyệt đối không bao giờ quên.
- “ Thanh Tuyết! ”
Một tiếng gọi người con gái đầy thân thương, trầm ấm dễ nghe, chan chứa biết bao tình cảm anh dành cho người con gái ấy.
- “ Vợ…anh muốn em. ”
Câu nói vừa dứt, Hàn Dương Phong lại tiếp tục áp môi mình xuống môi cô. Nụ
hôn nhẹ nhàng, sâu lắng. Triệu Thanh Tuyết vẫn còn lơ ngơ vì câu nói vừa rồi, không phải cô không tin mà nó đến đột ngột quá. Trong lúc cô còn
đang ngơ ngác thì bộ đồ trên người đã bị anh quăng xuống sàn nhà, cảm
giác lạnh toát xung quanh khiến cô khẽ run.
Anh cúi xuống hôn
vùng ngực đầy đặn rồi ngậm lấy viên ngọc hồng trên đỉnh đồi mút mát, bàn tay kia không an phận mà xoa bóp bầu ngực còn lại thành đủ hình dạng.
Lần đầu có cảm giác người khác giới đụng vào người, Triệu Thanh Tuyết vừa
sợ vừa hưởng thụ những gì anh mang lại. Cảm nhận Hàn Dương Phong đang
lân la từng tấc da thịt trên cơ thể, đầu óc cô mê man, ngậm chặt miệng
lại để không phát ra những âm thanh xấu hổ.
Hàn Dương Phong hiện
tại rất tỉnh, anh là đang làm theo bản năng của thằng đàn ông. Nơi to
lớn nào đó đã ngẩng cao đầu, nó chỉ muốn gấp rút hành động đến nơi, anh
không để mất thời gian, đặt nó vào hang động chật hẹp, ấn sâu vào.
- “ Áaaaaa… ”
Triệu Thanh Tuyết cảm nhận được cơn đau đó còn đau hơn cơn đau hàng tháng cô
chịu, nó đau như muốn rách ra vậy, thật sự rất đau. Giọt nước mắt chảy
xuống, lần đầu tiên của cô là dành cho anh nhưng sao nó đau quá.
Bên dưới anh cũng bị cô kẹp chặt, thật sự rất bức bối khó chịu. Hàn Dương Phong nhẹ giọng.
- “ Vợ, em cố gắng chịu đau một chút, sẽ nhanh hết đau thôi. ”
Triệu Thanh Tuyết đau đến sợ hãi, câu nói này của anh làm vơi bớt chút ít nỗi đau trong lòng cô. Trên mắt còn đọng lại nước mắt thành một màng sương
mờ, cô không còn nhìn rõ xung quanh như thế nào. Hàn Dương Phong mau
chóng hành động, anh rút nhẹ ra rồi lại đâm sâu vào thêm một lần nữa.
Dòng máu đỏ chảy xuống ga giường, chứng tỏ cô đã thuộc về anh.
Hàn Dương Phong không ngừng vận động, Triệu Thanh Tuyết vừa sướng vừa đau,
dù sao cũng là lần đầu của cô, dù làm thế nào cũng sẽ rất đau. Tay bấu
chặt ga giường, chịu đựng từng nhịp thúc.
Dần dần biết cô đã
thích ứng được, động tác của Hàn Dương Phong càng nhanh, miệng không
ngừng kêu những tiếng rên khe khẽ, khó mà diễn tả được cảm giác này.
Cả hai đều là lần đầu của nhau, trao cho nhau cảm giác hạnh phúc nhất.