Ngày Trường An đầy tháng, Võ Hoàng đích thân tới phủ công chúa chúc
mừng, tuy nhiều ít còn có chút tiếc nuối, nhưng nhìn bộ dáng đáng yêu
của Trường An, Võ Hoàng vẫn nhịn không được cảm thấy ấm áp trong tim.
Đối với nàng mà nói, đây là cốt nhục duy nhất của Thái Bình, là tôn nữ
ruột thịt của nàng. Nếu có thể, nàng không chỉ muốn lập hoàng thái nữ,
còn muốn lập hoàng thái tôn nữ, nàng sẽ nuôi dưỡng Trường An dưới gối,
tay cầm tay dạy đạo trị quốc, hiểu rõ trách nhiệm của trữ quân.
Yêu thích của Võ Hoàng đối với Trường An đều bộc lộ ra ngoài, nàng ôm
Trường An thỉnh thoảng sẽ hôn vài cái, gặp người khác liền nói, “Nhìn
tôn nữ của trẫm một cái xem, trông nó thật xinh đẹp!”
Thái Bình ở bên cạnh yên lặng nhìn Võ Hoàng, nàng không khỏi có vài phần muốn khóc. Một đời này, nàng chung quy là lừa gạt a nương, cũng phụ lòng a nương
mong đợi.
Chỉ hy vọng Trường An lớn lên, sẽ là hài nhi ưu tú, dù sao trong cơ thể nàng cũng có huyết mạch Võ thị.
Uyển Nhi cảm thấy hốc mắt Thái Bình đỏ lên, bất động thanh sắc mà đến gần
Thái Bình, cúi đầu nói với nàng: “Canh giờ đến rồi, điện hạ nên uống
thuốc.” Nói xong, nàng giương mắt quan tâm nhìn Thái Bình thật sâu,
những lời khuyên nhủ an ủi đều ẩn chứa trong ánh mắt của nàng.
Thái Bình mỉm cười, “Làm phiền Thượng Quan đại nhân.”
Nhìn thấy Thái Bình cười, Uyển Nhi thở nhẹ một hơi, yên lặng lui ra khỏi chính điện, đi lấy thuốc cho Thái Bình.
Trọn vẹn một tháng, Võ Du Kỵ cuối cùng đã nhìn thấy Thái Bình. Nhìn thấy sắc mặt của nàng tốt hơn rất nhiều so với cái đêm ở hoàng trang, hắn tuy
giận nàng gạt hắn thương tổn chính mình, càng nhiều lại là may mắn vì
Thái Bình đã điều dưỡng thân thể trở lại.
Dư quang của Thái Bình thoáng nhìn thấy Võ Du Kỵ, nàng nghiêng mặt nhìn qua, ôn nhu gọi: “Phò mã, ngươi lại đây.”
Võ Du Kỵ thụ sủng nhược kinh đi tới, chưa nói chuyện, liền bị Thái Bình
nắm cổ áo kéo lại gần, nhịp tim hắn thoáng chốc rối loạn. Hắn cần phải
thừa nhận, từ khi Thái Bình có Trường An, cả người đều ôn nhu không ít.
“Hôm nay là ngày lành, ta mang Bình An về phủ, thừa dịp mẫu hoàng cao hứng,
lát nữa phò mã giúp ta nói chuyện, làm cho xong việc này.” Thái Bình thì thầm với hắn.
Trái tim Võ Du Kỵ không khỏi ấm lên, công chúa
quan tâm, thật sự là nơi chốn đều nghĩ cho hắn. Nhớ lại hắn vậy mà còn
giận nàng, thật là đáng chết.
“Đa tạ công chúa!”
“Giữa ngươi và ta, không cần nói đa tạ.”
Thái Bình thả lỏng cổ áo của hắn, cười cười với hắn, khi nhìn về phía Võ Hoàng, vừa lúc đụng phải ánh mắt Võ Hoàng đưa tới.
Nhìn thấy Thái Bình cùng phò mã ân ái như thế, Võ Hoàng không thể nghi ngờ là vui mừng.
“Mẫu hoàng, con có một chuyện muốn nhờ, xin mẫu hoàng cho phép.” Thái Bình
đứng dậy, Võ Du Kỵ thuận thế đỡ Thái Bình, đi đến chỗ Võ Hoàng.
“Cứ việc nói là được, chỉ cần trẫm có, trẫm đều cho con.” Võ Hoàng hòa ái
nhìn nữ nhi cùng nữ tế, chỉ hy vọng sau này phò mã có thể yêu thương
Thái Bình nhiều một chút.
Thái Bình nhìn thoáng qua Võ Du Kỵ, nắm hắn cùng nhau quỳ xuống.
Võ Hoàng kinh hãi, “Con làm gì vậy?”
Các cung nhân trong chính điện phát giác công chúa quỳ, cũng quỳ xuống theo, thoáng chốc chính điện an tĩnh lại.
“Xuân Hạ, mang Bình An tiến vào.”
Thái Bình quay đầu lại gọi một tiếng, Xuân Hạ ở ngoài điện liền nắm tay một
tiểu nam hài ba tuổi đi vào, cùng nhau quỳ xuống dập đầu trước mặt Võ
Hậu.
Trên mặt Võ Hoàng đầy hồ nghi, “Bình An?”
“Đúng vậy,
Võ Bình An.” Thái Bình ngưỡng mặt nhìn Võ Hoàng, khẩn thiết nói: “Mẫu
hoàng cũng biết tình huống thân thể của con, dưới gối phò mã nên có
người nối dõi thừa kế gia nghiệp. Cho nên con cả gan, để phò mã chọn một người nhìn được trong tông tộc……” Nói xong, Thái Bình vẫy vẫy tay với
tiểu nam hài, “Bình An, lại đây.”
“A nương.” Bình An mềm mại khẽ
gọi, quỳ đến bên cạnh Thái Bình, một chút liền chui vào trong lòng Thái
Bình, gắt gao ôm Thái Bình. Chính điện to như vậy, hắn chỉ nhận biết ba
người, a gia Võ Du Kỵ, a nương công chúa, cung tì Xuân Hạ. Ngoại trừ ba
người này, trên đời còn có một bà vú Mai thị, đối với hắn rất tốt.
Thái Bình vỗ nhẹ sau lưng Bình An, gật đầu nói: “Bình An vừa tới phủ, đã rất thân cận với con, nghĩ đến con cùng hài nhi này xem như cũng có duyên.
Mẫu hoàng, người cho con nhận hài nhi này, cùng Trường An tạo thành một
chữ ‘tốt’, đến sau này cùng hưởng tình cảm gia đình. Một mình Trường An, thật sự có chút cô đơn. Con còn tìm người xem tướng số, nói rằng bát tự của Bình An cùng Trường An tương vượng……”
“Thái Bình.” Võ Hoàng
ngắt lời Thái Bình, đau lòng mà nhìn nàng. Đã từng là tiểu công chúa
kiêu căng tự phụ, hiện giờ cũng đã thành cô nương ôn nhu tương phu giáo
tử.
Đây là điều Võ Hoàng đã từng muốn, hiện giờ đã không phải là điều mà Võ Hoàng muốn.
Cái gì mà xem tướng số, Võ Hoàng một chữ cũng không tin. Nàng biết Thái
Bình muốn tốt cho Võ Du Kỵ, Thái Bình không thể mang thai nữa, dưới gối
Võ Du Kỵ sao có thể không có nam đinh, quá kế cũng là chuyện sớm hay
muộn. Chỉ là kể từ đó, không khỏi có chút ủy khuất Thái Bình. Nhưng mà
loại ủy khuất này, trong mắt người thiên hạ nhìn thấy lại là nữ tử hiền
đức, là chuyện công chúa nên làm.
“Mẫu hoàng, thần chắc chắn yêu
thương công chúa một đời, cả đời này quyết không phụ nàng!” Võ Du Kỵ
nhân cơ hội tiếp lời, “Công chúa đại nghĩa, đối với thần ân sâu như
biển, thần bảo đảm, chắc chắn dùng tánh mạng bảo vệ công chúa một đời!”
Võ Hoàng lặng im thật lâu, nhìn nhìn tiểu Trường An trong lòng, rồi ánh
mắt dừng ở trên mặt Bình An. Có lẽ, hai đứa nhỏ này xác thật có duyên,
mặt mày lại có vài phần tương tự.
“Bình An là hài tử nhà ai trong Võ thị?” Võ Hoàng trầm giọng hỏi.
Võ Du Kỵ chần chờ nhìn thoáng qua Thái Bình, Thái Bình nghiêm túc nói: “Là gần tông, không phải họ hàng xa.”
“Gần tông?” Võ Hoàng nhớ lại con cháu đồng lứa với Võ Du Kỵ, hắn cũng chỉ có một mình huynh trưởng Võ Du Ninh. Chẳng lẽ đứa nhỏ này là hài tử của Võ Du Ninh cùng ngoại thất?
Võ Du Kỵ gật đầu thật mạnh, “Xác thật là gần tông.”
Tầm mắt của Võ Hoàng dời về tới trên người Thái Bình, chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Thái Bình cười đến dịu dàng, “Mẫu hoàng, người cho phép con đi.”
“Thôi được rồi, con đã chọn, trẫm liền thỏa mãn nguyện vọng của con.” Nói
xong, nàng hơi hơi cúi người, sờ sờ đầu nhỏ của Võ Bình An, “Khi Bình An lớn lên, nhất định phải hiếu thuận với mẫu thân, biết không?”
Võ Bình An gật gật đầu, cái hiểu cái không.
Võ Hoàng đứng dậy, vỗ về tiểu Trường An trong lòng, tâm tình tốt hơn một chút, “Đều đứng lên đi, quỳ làm gì?”
Võ Du Kỵ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đỡ Thái Bình đứng lên. Thái
Bình nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Võ Du Kỵ, ý bảo hắn buông tay, nàng có thể đứng vững.
Võ Du Kỵ chỉ đành buông lỏng tay, nắm Võ Bình An tới bên người, miễn cho đứa nhỏ chạy loạn, kinh động thánh giá.
Đúng lúc này Uyển Nhi bưng chén thuốc đến gần Thái Bình, dịu dàng nói: “Mời điện hạ dùng thuốc.”
Thái Bình mỉm cười bưng chén thuốc lên, lòng bàn tay dán trên thành chén,
cũng không cảm thấy phỏng tay, hẳn là Uyển Nhi đã đợi một hồi lâu ở bên
ngoài, cũng nhìn hết một màn diễn “hay”.
Nàng không kịp thưởng
thức cẩn thận vị chua trong đáy mắt Uyển Nhi, liền cầm muỗng nhỏ múc
thuốc uống, đắng đến mức mặt mày đều nhíu lại.
“Thần có chuẩn bị kẹo đậu phộng.” Uyển Nhi lấy một bao kẹo đậu phộng, mở ra trước mặt Thái Bình, hai tay dâng lên.
Thái Bình không khỏi bật cười, cầm một viên kẹo đậu phộng, quay đầu lại khen ngợi với Võ Hoàng: “Mẫu hoàng, nhìn xem Thượng Quan đại nhân cẩn thận
nhường nào, con không nỡ trả nàng cho mẫu hoàng.”
Võ Hoàng nén cười, “Con thật sự muốn giữ nàng?”
Thái Bình nghe ra trong lời của Võ Hoàng có thâm ý, nghiêm túc hỏi: “Thật sự có thể?”
“Ngày nào tâm tình của trẫm tốt, trẫm sẽ để nàng tới chỗ này, hầu hạ con.” Võ Hoàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn có chút luyến tiếc Uyển Nhi. Những năm gần đây, nàng ấy góp lời không ít, đều có tác dụng hay. Huống hồ, Võ Hoàng
đã dùng quen chiếu thư do nàng ấy phác thảo, đổi nội xá nhân khác thật
sự không quá quen thuộc.
Đáy mắt Thái Bình nhanh chóng dâng lên
một mạt thất vọng, cắn một ngụm kẹo đậu phộng Uyển Nhi trình lên, tạm
thời coi như là an ủi.
“Uyển Nhi.” Võ Hoàng bỗng nhiên khẽ gọi Uyển Nhi.
Uyển Nhi nghiêm túc đáp: “Có thần.”
“Sắp đến cuối năm, trong triều mọi việc rắc rối, chính lệnh rất nhiều, hôm
nay ngươi liền cùng trẫm hồi cung đi.” Võ Hoàng nói cũng là lời nói
thật.
Uyển Nhi cúi đầu, giấu đi luyến tiếc trong đáy mắt, “Vâng.”
Thái Bình nhịn không được lẩm bẩm: “Mẫu hoàng khi dễ con, không trao Uyển Nhi cho con thì thôi, còn nhân tiện mang Uyển Nhi đi.”
Võ Hoàng trừng mắt nhìn Thái Bình, “Đều đã là mẫu thân rồi, còn nói mấy
lời trẻ con này.” Nói xong, nàng đưa tiểu Trường An vào lòng Thái Bình,
lời nói thấm thía nhắc nhở, “Đừng quên, con còn là Xuân Quan thượng thư, năm mới còn có rất nhiều chính vụ chờ con làm.” Tay Võ Hoàng dừng trên
vai Thái Bình, cảm khái vạn ngàn mà nói nửa câu, “Trẫm già đi qua một
năm rồi một năm……”
Nàng không nói hết nửa câu sau, hóa thành ba cái vỗ nhẹ lên vai Thái Bình.
Thái Bình phủ lên tay Võ Hoàng, nàng biết một năm tới, một mình Võ Hoàng
phải gánh nhiều trọng trách, nàng xác thật nên trở về triều đình, giúp
đỡ a nương.
“Mẫu hoàng yên tâm……” Thái Bình cũng chỉ nói một nửa, ánh mắt của nàng cùng Võ Hoàng giao nhau, không cần nói thêm gì cả,
liền đã hiểu rõ sau này còn có rất nhiều cửa ải chờ các nàng, cần các
nàng mẫu nữ đồng tâm liên thủ xông qua.
Võ Hoàng rất vui mừng, không nói thêm gì khác, liền mang Bùi thị rời khỏi chính điện.
Khi Uyển Nhi bước ra khỏi chính điện, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Thái Bình một cái, lời nói lại là nói cho Xuân Hạ nghe, “Điện hạ
sợ lạnh, cần phải chăm sóc cẩn thận.” Kỳ thật, chỉ có nàng tự mình làm,
nàng mới yên tâm.
Xuân Hạ lĩnh mệnh, “Vâng.”
Uyển Nhi thở dài một tiếng, xoay người đuổi theo Võ Hoàng, cuối cùng rời khỏi phủ công chúa.
Thái Bình nhìn theo bóng dáng Uyển Nhi đi xa, chỉ cảm thấy trái tim đột
nhiên thiếu đi một góc, lạnh lẽo dày đặc xông thẳng vào, nàng chỉ có thể cố nhịn chua xót, mượn vẻ chú ý nhìn Trường An trong lòng ngực mà nhịn
xuống nước mắt dâng lên nơi đáy mắt.
Võ Du Kỵ nhìn một màn này,
chỉ cảm thấy trong tim ấm áp. Tuy không thể cùng công chúa có hài nhi
thân sinh, nhưng nhìn công chúa thích Trường An như vậy, điện hạ nhất
định sẽ không nhắc lại chuyện hòa li, cắt đứt sạch sẽ với hắn.
Hắn nắm tay Võ Bình An, vốn định để sát vào Thái Bình, hưởng thụ một khắc tình cảm gia đình.
Nào biết Thái Bình thế nhưng lại trước hắn một bước mà ôm đứa nhỏ đến chỗ
Xuân Hạ, để cho Xuân Hạ bế đứa nhỏ, phân phó: “Trường An nhất định đã
đói bụng, bế đến cho bà vú đút sữa đi.”
“Vâng.” Xuân Hạ ôm đứa nhỏ lui ra.
Thái Bình quay đầu lại cười nói: “Kỵ ca ca, mẫu hoàng mới vừa rồi nói ngươi
cũng nghe thấy, cửa ải cuối năm buông xuống, Lễ Bộ có rất nhiều chuyện
cần làm, hôm nay ta không bồi Kỵ ca ca dùng bữa.”
Võ Du Kỵ tự nhiên nghe thấy, thất vọng nói: “Chính vụ quan trọng.”
“Bình An cũng quan trọng.” Thái Bình tự nhiên cũng không thể để Võ Du Kỵ nhàn rỗi, miễn cho hắn suy nghĩ lung tung, sinh ra sự tình gì, “Đã ba tuổi,
nên biết chữ.”
Võ Du Kỵ bế Võ Bình An lên, cười nói: “Ta vậy mà thiếu chút nữa đã quên việc này.”
“Còn thất thần?” Thái Bình lại thúc giục một câu.
“Ta…… Ta liền đi dạy hắn!” Võ Du Kỵ nói xong, nói với Võ Bình An trong lòng,
“Tiểu tử, cũng không thể chỉ biết chữ, bắt đầu từ ngày mai, trung bình
tấn cũng phải làm cho a gia xem! Ngày sau cho dù không thi đậu tiến sĩ,
cũng có thể làm tiểu tướng quân, bảo vệ quốc gia, biết không?” Hài nhi
của hắn cùng Mai thị cuối cùng đã có thể quang minh chính đại xuất hiện
trước mặt người khác, chỉ một điểm này, Võ Du Kỵ liền có thể cao hứng
vài ngày.
Thái Bình chờ Võ Du Ký rời đi, ra vẻ mệt mỏi buồn ngủ,
tống cổ các cung nhân hầu hạ ra khỏi chính điện. Sau khi đóng cửa điện,
Thái Bình đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, thổi một tiếng tiếng huýt
với bên ngoài.
Lý Lăng nhảy ra khỏi bóng đêm, cung kính nhất bái với Thái Bình, “Điện hạ có gì phân phó?”
“Bổn cung đã mấy tháng không đọc mật báo từ mật thám, ngươi sửa sang lại
xong, buổi tối đưa tới cho bổn cung.” Thái Bình hạ lệnh, “Đặc biệt là từ Phòng Châu.”
“Vâng.” Lý Lăng nghe lệnh lui ra.
Thái Bình thở dài một tiếng, nhìn về màn trời âm u bên ngoài.
Tình thế triều đình, thay đổi trong nháy mắt. Nàng bởi vì mang thai xa cách
triều đình mấy tháng, chỉ sợ một chút cỏ đầu tường mà lúc trước lôi kéo
đã không thể dùng được nữa. Càng đi xa hơn, mỗi một bước đều gian nan
hơn trước, nàng cần phải mau chóng dựng lên uy nghi trên triều một lần
nữa.
Võ Thừa Tự cùng Võ Tam Tư đã qua đời, con cháu hai nhà này
còn quá nhỏ, tạm thời không đáng để lo, tự nhiên cũng không thể coi như
đối thủ cần phải đánh để lập uy.
Đúng! Còn có ác quan, Lai Tuấn Thần.
_____
Chú giải
Nữ tế: con rể
Bát tự tương vượng: bát tự hoà hợp, tạo nên hưng thịnh