"À, Trần Thất." Thái Bình thản nhiên đọc lại một lần.
Tất cả mọi
người ở đây đều có tâm tư, không biết công chúa đột nhiên như thế, rốt
cuộc là có suy nghĩ gì? Tâm tư bề trên vốn khó đoán nhất, nhưng chỉ cần
nắm trúng một hai câu, đều có thể nhận được không ít chỗ tốt.
Bên ngoài công chúa có tiếng bướng bỉnh đã lâu, hẳn chỉ là nhất thời hứng
khởi, cũng không có ý tứ khác. Dưới đáy lòng Trần Thất rất nhanh tính
toán một lần, thúc thúc luôn dặn hắn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không cần thiết, ít nói ít sai, cho nên hắn lựa chọn cúi đầu
cung kính lắng nghe. Chỉ là, hắn luôn cảm giác có người lặng lẽ quan sát hắn, hắn theo bản năng theo tầm mắt nhìn lại, rồi lại chẳng có ai nhìn
hắn.
Thái Bình không nói thêm gì nữa, mệnh cho các cung nhân huy
động mái chèo, ở Đông Hải dạo một vòng. Hứng thú qua đi, nàng liền sai
người đem thuyền cập bờ, chuẩn bị mang theo Xuân Hạ cùng Uyển Nhi về
điện Thiên Thu.
Tấm ván thuyền lại được dựng lên lần nữa, Xuân Hạ vội vàng đi đỡ Thái Bình, lo lắng công chúa không cẩn thận rơi xuống nước.
Thái Bình trầm mắt, "Ngươi đi đỡ Thượng Quan tài tử đi, bổn cung có rất
nhiều người đỡ." Lúc nói chuyện, nhìn thoáng qua Trần Thất.
Trần
Thất nào dám chậm trễ, lập tức khom người tiến lên, làm bộ muốn đỡ Thái
Bình, "Điện hạ chậm một chút." Tim đập không khỏi nhanh hơn, sau lưng
hắn âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Ấn tượng của công chúa đối với hắn
tựa hồ không tồi, chẳng lẽ muốn chuyển hắn đến điện Thiên Thu rồi lưu
lại? Công chúa chính là tiểu công chúa được bệ hạ cùng Thiên Hậu thương
yêu nhất, nếu hầu hạ công chúa thật tốt, vinh hoa phú quý ngày sau chỉ
sợ là hưởng không hết.
"Được." Thái Bình đứng thẳng, hừ nhẹ một
tiếng, tùy ý đem tay đặt lên tay Trần Thất. Tuy nàng không biết ngày
trước vì sao mẫu hậu lại xử trí thúc thúc của tên Trần Thất này đầu
tiên, nhưng Trần Thất nếu có quan hệ với Trần công công, tự nhiên phải
nắm chặt đầu sợi dây này trước, lại chậm rãi làm sáng tỏ ngọn nguồn lời
đồn đãi.
Cho nên ——
Thái Bình bước lên ván đỡ hai bước,
đột nhiên chân trượt một cái, bất ngờ va vào người Trần Thất. Công chúa
hiện nay tuổi tác không lớn, Trần Thất không nghĩ tới cú va chạm này của công chúa, lại mạnh như vậy, dưới chân mất thăng bằng, lại cùng công
chúa cùng nhau rơi xuống hồ.
Xôn xao!
Bọt nước bắn lên, tất cả mọi người có mặt đều kinh hồn thất sắc.
Uyển Nhi theo bản năng mà chụp lấy, lại không bắt được. Nàng thực mau bình
tĩnh lại, vươn tay đối với Thái Bình đang vùng vẫy trong nước, gấp giọng nói: "Điện hạ! Nắm lấy tay ta!"
Thái Bình nghe tiếng liền duỗi tay, Uyển Nhi chớp mắt bắt được.
Nước hồ Đông Hải cũng không nông, Thái Bình nghĩ tới nếu rơi xuống cũng
không an toàn, cho nên khi Uyển Nhi chế trụ tay nàng, nỗi sợ hãi dâng
lên trong lòng nàng cuối cùng cũng tan ra bốn phía.
Uyển Nhi nắm lấy nàng, gắt gao mà nắm, chỉ sợ buông lỏng tay, Thái Bình liền sẽ bị hồ nước lạnh lẽo nuốt chửng.
"Xuân Hạ, đến giúp một tay!" Uyển Nhi gấp gáp hô, hung hăng trừng nội thị bên cạnh, "Còn không xuống hồ cứu công chúa lên!"
Nội thị lúc này mới lấy lại tinh thần, nhao nhao nhảy vào trong hồ.
Tuy rằng Thái Bình rơi xuống nước rất chật vật, nhưng cuối cùng là hữu kinh vô hiểm. Nàng bình yên lên bờ, hít hít cái mũi, nhịn không được liên
tiếp hắt xì vài cái.
Trần Thất run lẩy bẩy mà quỳ dưới đất, cũng không biết là bởi vì xiêm y ướt nhẹp, hay là tự biết đã gây ra đại họa.
"Công chúa tha mạng! Tha mạng!"
Hắn kêu tha mạng, nội thị chung quanh cũng bị dọa mất hồn, chẳng may công
chúa vì vậy mà nhiễm phong hàn, Thiên Hậu chắc chắn trị tội bọn họ thật
nặng.
Động tĩnh công chúa rơi xuống hồ làm kinh động đến cung vệ
đang tuần tra ở phụ cận, bọn họ thực mau liền đuổi đến bên hồ, nhìn thấy công chúa cả người chật vật, nhao nhao quỳ xuống đất nói: "Mạt tướng
tới muộn!"
"Bắt lấy Trần Thất, hắt xì!" Thái Bình chỉ hạ một đạo
lệnh, không khỏi lại hắt xì một cái, nàng xoa xoa cái mũi, tiếp tục nói, "Nhốt vào cấm thất, cắt nước cắt lương thực! Không có mệnh lệnh của bổn cung, không ai được phép thả hắn ra!" Công chúa dường như cực kỳ tức
giận, ra lệnh xong, cũng không quay đầu lại mà hướng thẳng về phía điện
Thiên Thu.
Uyển Nhi muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thất, bước nhanh đuổi theo Thái Bình.
"Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!"
Trần Thất bị cung vệ kéo xuống, âm thanh xin tha càng ngày càng xa.
Uyển Nhi không nói lời nào, trong lòng nghi hoặc càng ngày càng đậm. Trần
Thất tuy là nội thị, thế nhưng không đến mức va chạm một cái liền ngã,
dáng người Thái Bình cũng không đến mức có lực nặng như vậy.
Mặc dù không nên hỏi, Uyển Nhi cũng muốn tìm hiểu rõ. Việc hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, hay là Thái Bình cố ý mà làm?
Sau khi công chúa tắm rửa thay y phục, Xuân Hạ đưa tới một bát canh xua lạnh giữ ấm.
Thái Bình bọc chăn ấm ngồi ở trên giường, chỉ cảm thấy trong mũi ngứa ngáy,
luôn muốn hắt xì. Nàng uống một ngụm canh ấm, mày nhíu lại càng chặt,
canh ấm vị gừng quá nồng, thật sự khó uống.
"Điện hạ uống hết đi." Uyển Nhi ôm lò sưởi tới, đến ngồi bên cạnh Thái Bình, đem lò sưởi đưa qua.
Thái Bình tiếp nhận lò sưởi, đưa ánh mắt cho Xuân Hạ.
Xuân Hạ hiểu chuyện mà rời khỏi tẩm điện, thuận thế đem cửa điện đóng lại.
"Muốn hỏi cái gì?" Thái Bình ôm lò sưởi, híp mắt đối với Uyển Nhi cười cười.
Uyển Nhi giật mình, không nghĩ tới Thái Bình lại mở miệng trước.
Thái Bình xoa xoa cái mũi, ngón tay vuốt ve lò sưởi, "Cầm dù cho ta thì đứng xa như vậy, lúc này lại tự mình mang lò sưởi đến đây, thường nói, vô sự hiến ân cần...... phi gian tức đạo."
Đáy mắt Uyển Nhi hiện lên
một mạt kinh sắc, nàng không thể không một lần nữa nhìn kỹ tiểu công
chúa trước mắt, nàng nhớ rõ đời trước Thái Bình lúc này, tuyệt đối sẽ
không quan sát tỉ mỉ như vậy.
Thái Bình sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy nàng ấy nói chuyện, dứt khoát nghiêng người một cái, gối lên đầu gối nàng ấy.
"Điện......" Uyển Nhi kinh hãi, lại sợ bỗng nhiên đứng lên, sẽ làm Thái Bình từ trên giường lăn xuống đất, "Thiếp không phải......" Hai chữ "cung nhân",
nàng bỗng nhiên nói không nên lời.
Đời trước lúc này, nàng sẽ đối Thái Bình mà cười, sẽ đối Thái Bình mà nhu tình như nước, nếu nàng lại
dùng những lời đó đẩy Thái Bình ra xa, chỉ sợ làm cho Thái Bình chán
ghét.
Nàng ấy chung quy vẫn là tiểu công chúa cao cao tại thượng, làm sao chịu đựng một tài tử nho nhỏ lại hết lần này đến lần khác trốn
tránh?
"Không phải phi gian tức đạo, vậy đó là...... thật lòng lo lắng ta?" Ý cười của Thái Bình nồng đậm mấy phần, nàng thản
nhiên khép lại hai mắt, đem lò sưởi ôm thật chặt.
Hơi ấm xuyên qua lớp chăn rồi thấm vào da thịt, Thái Bình không những vô cùng ấm áp, mà còn vô cùng hạnh phúc.
Xa cách một đời, nàng cuối cùng lại có thể gối đầu gối nàng ấy mà ngủ.
"Điện hạ......" Uyển Nhi chần chờ một lát, tiếp tục nói: "Hôm nay là thật sự sơ ý rơi xuống hồ sao?"
Thái Bình không mở mắt, chỉ sợ mở mắt đối diện với đôi mắt của Uyển Nhi, tất cả chột dạ đều sẽ bị nàng ấy nhìn thấy rõ ràng. Nàng ra vẻ bình tĩnh,
lười biếng nói: "Ngươi cảm thấy bổn cung...... phạt nặng?"
Uyển
Nhi không nghĩ tới Thái Bình lại sẽ trả lời như vậy, giống như lòng bàn
tay mới bắt được cá chạch, nó lại bỗng nhiên từ khe hở ngón tay trượt
đi.
Thái Bình cùng nàng đánh đố, Uyển Nhi lại không định cùng nàng ấy đánh đố.
Trần Thất một đầu dây này nếu như bị chặt đứt, trong vòng một tháng, Uyển
Nhi chỉ sợ không đáp ứng được Võ Hậu. Đến lúc đó nàng có thể lưu lại hay không, còn phải xem một câu của Võ Hậu.
Đời trước nàng ở bên
người Võ Hậu nhiều năm, nàng biết Võ Hậu người này tuyệt đối sẽ không
lưu hạng người vô dụng ở bên người. Nàng ấy là nữ nhân, nữ nhân muốn
quân lâm thiên hạ, so với nam nhân càng khó càng khổ, cho nên mỗi một
bước đi của Võ Hậu ngoài việc phải thật thận trọng, nàng ấy còn phải đủ
tàn nhẫn. Không thể dùng, bỏ, không thể tin, giết.
Một số người
trong vòng xoáy chính trị, mài dũa hết mọi góc cạnh, trở thành đá cuội
tinh xảo. Có người lại ở trong vòng xoáy chính trị, dựng lên toàn bộ góc cạnh sắc bén, vững vàng cắm thật sâu vào vòng xoáy, bất luận sóng to
gió lớn, vẫn lù bất động ở chỗ cũ.
Kẻ xuống sông, không sợ đá
cuội, lại không dám dẫm đá cứng đầy cạnh nhọn. Không thể nghi ngờ, Võ
Hậu không phải là đá cuội, nàng ấy sẽ chỉ là khối đá cứng tràn đầy sắc
bén.
"Thiên Hậu mệnh thiếp làm thư đồng cho điện hạ, kỳ thật còn
công đạo một chuyện khác." Một cách tự nhiên, bàn tay Uyển Nhi dừng tại
huyệt Thái Dương của Thái Bình, ôn nhu mà xoa xoa cho nàng ấy, "Tra ra
ngọn nguồn lời đồn đại về thân thế của Thái Tử."
Thái Bình kinh sợ mở mắt, nàng rõ ràng nhớ rõ, đời trước việc này chưa bao giờ phát sinh.
Uyển Nhi bình tĩnh mà nhìn Thái Bình, "Nếu điện hạ cũng vì việc này, người và ta có thể thẳng thắn mà nói chuyện."
"Mẫu hậu để ngươi tra việc này?" Thái Bình hiển nhiên là khiếp sợ.
Uyển Nhi gật đầu, "Chẳng lẽ điện hạ không phải sao?"
Thái Bình bắt lấy tay nàng ấy, từ trên đầu gối ngồi dậy, nghiêm túc nói:
"Việc này ngươi biết càng nhiều, đối với ngươi càng bất lợi."
"Vốn là người sống tạm mười bốn năm, làm tốt có thể sẽ chết, cũng có thể
không chết." Uyển Nhi khó có được cùng nàng ấy nói nhiều lời thật tình
như vậy, "Nhưng nếu không làm, một đời thiếp chỉ có thể bị trói chặt ở
Dịch Đình, vĩnh không thể ra ngoài." Tự giễu cười khẽ, "Đổi lại là điện
hạ, sẽ lựa chọn như thế nào?"
Thái Bình không trả lời ngay.
Hoặc là tù nhân một đời, hoặc trên lưỡi đao mà đánh cược một con đường sống. Kiêu ngạo như nàng ấy, chắc chắn sẽ không chút do dự mà lựa chọn vế
sau, ít nhất nàng ấy xứng với vai trò hậu nhân Thượng Quan thị.
Uyển Nhi không giống nàng, từ khi sinh ra đã là tiểu công chúa lóa mắt nhất
Đại Đường, muốn cái gì sẽ có cái đó, chưa bao giờ lo lắng đầu mình có
thể rơi xuống hay không. Uyển Nhi giống như là một gốc cây cỏ nhỏ sinh
trưởng ở vách đá cheo leo, phong tuyết sương hàn, thiếu đất thiếu nước,
chỉ khi mọc ra từ khe đá lạnh lẽo, mới có thể với tới một chút ánh mặt
trời để sinh trưởng.
Nàng cùng nàng ấy vốn chính là một trời, một vực, cho nên đời trước Thái Bình dùng hết tất cả, cuối cùng lại là phí công.
Đau lòng.
Thái Bình thu chặt ngón tay, ấm áp mà nắm tay nàng ấy, "Ngươi muốn điều tra thế nào?"
Uyển Nhi có chút nghi ngờ, "Điện hạ hẳn là trả lời ta trước, làm sao biết Trần Thất có quan hệ với việc này?"
Thái Bình kinh ngạc một chút, nàng cũng không thể nói là nàng sống lại một
đời người? Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên ý thức được nghi vấn ngược lại, "Ngươi làm sao biết được?" Uyển Nhi ở Dịch Đình, chưa bao giờ đi lại ở
cung Thái Cực, lời đồn này sao nàng ấy lại biết như vậy?
Đáy lòng Uyển Nhi hơi hốt hoảng, trên mặt lại bất động thanh sắc, "Thiên
Hậu chỉ đường." Lý do này, Thái Bình tuyệt đối không tìm ra được vấn đề.
Thái Bình nghĩ lại cũng phải, a nương mệnh nàng ấy làm việc, vẫn là một cái
tội thần chi hậu mới vào cung Thái Cực làm việc, tự nhiên sẽ chỉ cho
nàng ấy một con đường.
Cảm thấy ánh mắt Uyển Nhi kiên trì đuổi
theo, Thái Bình ra vẻ đạm nhiên, "Bổn cung đi đến trường đấu mã cầu, nửa đường không cẩn thận nghe được vài câu......" Nàng cố ý chuyển dời sự
chú ý, nghiêm túc nói, "Bổn cung vì sao phải giải thích cái này với
ngươi chứ?" Nói xong, xoang mũi hơi ngứa, hắt xì một cái.
Uyển
Nhi nghĩ lại, Thái Bình ở thời điểm này, quan hệ với vài vị ca ca đều
rất tốt. Anh Vương Lý Hiển thích đánh mã cầu, thường xuyên lôi kéo các
huynh đệ cùng nhau rong ruổi ở sân đấu. Thái Bình ngày thường cũng thích đánh cầu, cho nên thường xuyên chạy tới xem đấu, cũng hợp tình hợp lý.
Thái Bình sợ Uyển Nhi còn muốn hỏi gì thêm, lập tức lại gối lên hai đầu gối
Uyển Nhi, lôi kéo tay nàng ấy đặt ở trên trán, trong giọng nói nhiều
thêm một tia làm nũng, "Ngươi xoa xoa cho ta."
Uyển Nhi giật mình, nhịn xuống những lời nói qua loa lấy lệ lạnh như băng, "Vâng."
Thái Bình một lần nữa chợp mắt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Uyển Nhi khẽ xoa huyệt Thái Dương cho Thái Bình, bỗng nhiên cũng không biết nên nói cái gì.
Đáy lòng Thái Bình tươi cười nở hoa, khóe miệng không tự giác mà vểnh lên.
Rơi vào đáy mắt Uyển Nhi, nàng cầm lòng không đậu mà cười thầm.
Lẳng lặng cũng tốt.
Nàng cùng nàng ấy xa cách đã quá lâu rồi, có thể như vậy mà an tĩnh bầu bạn trong chốc lát, cũng thật tốt.
_____
Chú giải
Trụy thủy: rơi xuống nước
Hữu kinh vô hiểm: có kinh hoảng nhưng không nguy hiểm
Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: không có chuyện gì mà ân cần quan tâm, không phải lừa đảo thì là trộm cắp